Sinh thời, tìm được đáp án cho nhưng nghi hoặc này, hơn nữa sửa lại nó, thay đổi nó.
Đây là lời thề của Tần Kham trước di thể của Lữ Chí Long, hắn ngu ngu
ngơ ngơ cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình ở Đại Minh.
Vẻ không cam lòng và bi ai trong ánh mắt của Lữ Chí Long vẫn quanh quẩn
trong đầu Tần Kham, cả đời cũng sẽ không quên, tương lai đi đến khốn
cảnh tuyệt cảnh, ánh mắt đó sẽ thành động lực chống đỡ cho hắn tiếp tục
đi tới.
Anh linh không xa, Lữ thiên hộ ở trên trời nhìn hắn, nhìn tất cả hành vi của hắn, nhìn hắn tìm được đáp án cho sự tan tác hôm nay, hơn nữa triệt để thay đổi kết quả bi thương này.
Vuốt mắt cho Lữ Chí Long, các huynh đệ Cẩm Y vệ đỡ di thể của hắn về nơi vệ sở đóng quân.
Tần Kham mặt không biểu tình, không hề có vẻ vui sướng sau thắng lợi.
Các quân sĩ Chạy tán loạn đã được các bách hộ thu nạp, về tới doanh trại.
Di thể về doanh, chậm rãi đi qua trước mặt các quân sĩ, ánh mắt của mọi
người không có nhiều biến hóa, vẫn là một mảng đau đớn và tê liệt, cùng
với lo lắng cho tương lai của mình. Thiên hộ đã chết, quan binh tất
nhiên phải chịu trừng phạt.
Có điều chỉ là Thiên hộ chết thôi mà, hắn vì sao mà chết? Có lẽ là do hắn chạy quá chậm.
Tần Kham thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến binh sĩ Hán gia tràn ngập tâm huyết lại lưu lạc tới mức chai sạn như vậy?
Đại Minh thịnh thế Huy hoàng, dưới lớp da cường thịnh phồn hoa này, che
giấu bao nhiêu linh hồn yếu đuối, bao nhiêu nguy cơ lửa xém lông mày.
Chỉ huy sứ Thiệu Hưng vệ Trương Khuê vội trở về, giám sát ngự sử Vương Giới cũng vội trở về.
Nhìn di thể của Lữ Chí Long, Trương Khuê im lặng một lúc lâu, án kiếm cúi người hành lễ, Vương Giới vái dài.
Sau khi An táng Lữ Chí Long, các quan viên Trương Khuê và Vương Giới
cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào bách hộ Tần Kham nho nhỏ này.
Tám mươi người đấu mười hai giặc Oa, giành được toàn thắng, kỳ tích rất
lớn, điều này đại biểu cho cho cái gì? Đại biểu cho Thiệu Hưng vệ không
bại, không bại tức là thắng! Quân công, vinh quang, thăng chức. Những
thứ mà bọn họ suốt đời theo đuổi, người chết thì chết rồi, người sống
vẫn tiếp tục phải sống, hơn nữa phải sống tốt hơn.
Trong tiếng Ca công tụng đức, mọi người thấy được tiền đồ rộng lớn của mình.
"Tần bách hộ là bách hộ Cẩm Y vệ, nói thắng cũng là chiến thắng của Cẩm Y vệ ta, có liên quan gì tới Thiệu Hưng vệ của ngươi đâu?" Thiên hộ Lôi Hồng nhảy ra, thở hổn hển, trong mắt tràn ngập khát vọng đối với danh
lợi.
" Thiệu Hưng vệ chúng ta trước khi rút lui, đã giết đại bộ phận giặc Oa, công lao rõ ràng là của chúng ta!"
Trong Quân trướng mỗi người đều giống như hóa thân thành dã thú đói
khát, không chút che giấu coi danh lợi trở thành con mồi để bọn họ truy
đuổi chém giết, bộc lộ bộ mặt hung ác, đằng đằng sát khí.
Về phần công thần thực tế Tần Kham này thì không có ai để ý tới hắn.
Hắn chỉ là bách hộ, phần công lao này thuộc về ai không liên quan gì
tới hắn, bởi vì cái này nên do các thượng quan quyết định, kẻ địch là
hắn giết, nhưng giết địch dưới sự lãnh đạo của ai, chuyện này cần thảo
luận nghiên cứu rồi quyết định.
Quan trường Đại Minh...
Giặc Oa nên chết đều chết rồi, nên lui cũng lui rồi.
Một văn thư báo tiệp Cẩm Y vệ phát ra thông qua quân rất nhanh được đưa
tới kinh sư Bắc trấn phủ ti, đồng dạng, một phần văn thư báo tiệp từ
Thiệu Hưng vệ xuất phát, cũng tới kinh sư Binh bộ và nội các.
Hai phần tiệp báo đều là tranh công cho vệ sở của mình, chỉ có điều có
điểm giống nhau, Cẩm Y vệ bách hộ Tần Kham dẫn dắt thuộc hạ hoàn toàn
tiêu diệt mười hai tên giặc Oa cuối cùng.
Việc giải quyết hậu quả sau cùng không liên quan gì tới không có quan hệ gì với Tần Kham, Thiên hộ Lôi Hồng dẫn mọi người về Nam Kinh.
Lần này trong Bách hộ sở có mấy huynh đệ chết trận, trợ cấp cho mỗi
người một trăm lượng bạc trắng, con em tập chức Cẩm Y vệ, mười mấy người chạy trốn toàn bộ khai trừ, cũng áp giải tới nha môn Nam trấn phủ ti
trị tội.
Trở lại Nam Kinh, trở lại Bách hộ sở, Tần Kham chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, chỉ muốn vùi đầu vào gối ngủ ngon một giấc.
Cửa Bách hộ sở là một đám gia phó có chút quen mặt, phân biệt xếp thành
hai hàng theo hình nhạn, tiểu công gia Từ Bằng Cử vẻ mặt sùng bái nhìn
chằm chằm Tần Kham, trong mắt như tóe lửa, loại ánh mắt như phát hiện đồ lạ này khiến Tần Kham có chút không thoải mái.
"Tần huynh đệ chính tay đâm Oa tặc, dương danh Sùng Minh đảo, làm tăng
thêm uy danh cho Đại Minh ta, thật là khiến người ta, ê, ê! Ngươi có
thái độ gì thế!"
Tần Kham không như không thấy Từ Bằng Cử, mắc xác hắn, đi vào Bách hộ sở, đóng cửa, đi ngủ.
Từ Bằng Cử vẫn duy trì tư thế chắp tay, giống như bị người ta điểm huyệt đứng bất động ở đó, nụ cười trên mặt cũng như bị đóng băng.
Nhìn cửa rầm một tiếng đóng lại, Từ Bằng Cử máy móc xoay người, nhìn gia phó bên cạnh ngơ ngác nói: "Ngươi... có thấy ta không?"
"Tiểu công gia thân hình cao to, tướng mạo phong lưu, tiểu nhân đương nhiên là thấy." Gia phó liên tục gật đầu.
"Hắn vì sao không nhìn thấy ta?" Từ Bằng Cử có chút không tự tin, cúi
đầu nhìn tay chân mình, cấp thiết muốn chứng minh mình thực sự tồn tại,
chứ không phải là không khí.
"Tên gia hỏa đó tất nhiên là người mù, tiểu công gia, có muốn tiểu nhân
đi thu thập hắn không? Chỉ cần có ngài áp trận, Cẩm Y vệ bách hộ
tính..."
Bốp!
Từ Bằng Cử tát một phát ngắt sự vỗ mông ngựa của hắn.
" Huynh đệ ta làm rạng danh uy danh anh hùng Đại Minh, ngươi là cái rắm gì! Cút."
Tính tình ương ngạnh của Tiểu công gia vẫn không thay đổi, không cho
phép người khác mắng Tần Kham là một chuyện, Tần Kham ghẻ lạnh hắn là
chuyện khắc, hắn không nhịn nổi cục tức này.
Cạch!
Cửa bị Từ Bằng Cử một cước đá văng.
"Tần Kham, ngươi đi ra cho ta! Dựa vào gì mà coi như không thấy ta? Ngươi vừa về Nam Kinh, ta có chọc gì ngươi đâu."
Tần Kham thở dài, từ trên giường xoay người ngồi dậy, sửa lại y quan,
tiếp theo thấy Từ Bằng Cử đang nổi giận đùng đùng, Tần Kham giống như
vừa mới phát hiện ra hắn vậy, vẻ mặt kinh hỉ và kinh ngạc: "A! Thì ra là tiểu công gia, đã lâu không gặp, tiểu công gia đến đây lúc nào thế?"
Từ Bằng Cử lại thất thần.
Vừa rồi mình. . . Chẳng lẽ thật sự ẩn thân?
"Vừa tới." Từ Bằng Cử mặt không biểu tình nói.
Tần Kham nhướn mày, bộ dạng kinh ngạc: "Đến đòi nợ à? Hiện tại ta cũng không có tiền trả cho ngươi."
". . . Không phải."
Hình tượng Anh hùng dần dần vỡ vụn trong lòng Từ Bằng Cử.
"Vậy ngươi tới làm gì?"
"Đến sùng bái ngươi."
Tần Kham mỉm cười, xoay người ngồi vào ghế thái sư trong phòng, bày ra
tư thế đại mã kim đao, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Từ Bằng Cử.
"Đến đây đi, ta chuẩn bị xong rồi, ngươi có thể bắt đầu sùng bái."
Từ Bằng Cử sắc mặt tím lại: "". . ."
Như bái thần trong miếu, Từ Bằng Cử không nói gì vái dài Tần Kham, thể
hiện một chút sùng bái, chuẩn bị quay đầu đi, nhưng không cam lòng xoay
người lại.
"Ta cảm thấy đã tới rồi, thì cũng nên làm chút chuyện có ý nghĩa, Ngươi chừng nào thì trả ta tiền."
Tần Kham cười ha ha, ôm vai Từ Bằng Cử cường hành kéo ra ngoài.
"Người trẻ tuổi làm việc phải chuyên tâm, đã nói chỉ tới sùng bái ta
rồi mà, nhắc tới chuyện nhàm chán này làm gì, tốt, sùng bái xong rồi,
tiểu công gia đi thong thả nhé, không tiễn."