Lần này không liên quan tới Tần Kham, thật sự là trong lúc vô ý lừa hắn
một trận, tính chất mắc mưu của Từ Bằng Cử thuộc lại tự tọa nghiệt thì
không thể sống.
Phủ Ngụy quốc công tuy nói ruộng tốt, cửa hàng vô số, nhưng tiền bạc trong phủ cũng không phải gió lớn thổi tới.
Tiểu công gia đầu tư gây dựng sự nghiệp thất bại, Quốc Công chẳng những
không an ủi, ngược lại còn hung hăng đá vào mông thằng cháu không nên
thân này mấy cái.
Tiểu công gia Tâm linh tổn thương từ Bách hộ sở phẫn nộ về phủ, hắn thề, sau này nhất định phải ít qua lại với Tần Kham, tử viết: "Chọn người
lương thiện mà chơi, thấy kẻ bất thiện thì tránh", tiểu công gia học vấn rối tinh rối mù đột nhiên phát hiện, hơn một ngàn năm trước thánh nhân
đã nói hắn nên tránh xu cát tị hung thế nào rồi, chỉ là hắn không để
lời nói của thánh nhân ở trong lòng mà thôi, người như Tần Kham rất rõ
ràng chính là "kẻ bất thiện" mà thánh nhân nói, dính vào là xui, tránh
đi là tốt.
Uy vọng của Tần Kham ở Bách hộ sở càng ngày càng cao.
Thái độ đối đãi với huynh đệ thủ hạ của hắn hoàn toàn bất đồng với đối
đãi cùng tiểu công gia, Tiểu công gia có thể lừa, nhưng huynh đệ thủ hạ
thì không được, chẳng những không thể lừa bọn họ, còn phải chân thành
với bọn họ, tận lực cho họ một số lợi ích, tận lực làm được đối với ai
cũng công bằng, thưởng phạt không hàm hồ, vô luận là công vụ hay là
chuyện riêng, Tần Kham đều làm rất rõ ràng trước mặt các huynh đệ.
Giao tình của Tiểu công gia và Tần Kham càng lúc càng được nhiều người
thấy, các công hầu huân quý trong thành Nam Kinh dần dần ghi nhớ tên Tần Kham vào trong lòng, phân lượng của một Cẩm y bách hộ nho nhỏ ở trong
thành Nam Kinh cũng dần dần nặng lên, bởi vậy mang đến rất nhiều lợi
ích, ví dụ như một số thanh lâu đổ trường không có hậu trường lại không
chịu trả tiền bảo kê trong khu phân quản , bỗng nhiên một ngày nào đó
rất nhiệt tình mang bạc tới tận cửa, bộ dạng nịnh nọt cúi đầu khom lưng
khiến người ta buồn nôn, chẳng có nổi tinh thần mà xã giao.
Tần Kham không biết, tất cả những điều này đều là nhờ hắn dẫn huynh đệ
thủ hạ đánh một trận với gia phó của phủ Ngụy quốc công, lại cùng tiểu
công gia giở vờ khăng khít đi nghênh ngang mấy lần trên đường cái Nam
Kinh mà thôi.
Cái này lọt vào mắt người hữu tâm, Tần Kham liền trở nên khác hắn.
Đánh nhau với tiểu công gia ương ngạnh nhất thành Nam Kinh không ngờ lại thành bằng hữu, điều này quả thực là kỳ tích của sinh mệnh.
Có thể sáng tạo kỳ tích là thần, không phải người, ít nhất thì không phải người bình thường.
Mấy nhà thanh lâu đổ phường biết điều chỉ là bắt đầu, biện pháp kiếm
tiền kế tiếp của Tần bách hộ mới khiến các huynh đệ trợn mắt há hốc mồm.
Thông qua tập hợp tình báo, Tần Kham khảo sát thực địa mấy cửa hàng có
tiềm lực nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà kinh doanh không tốt trong
thành Nam Kinh, năm ngàn lượng tiểu công gia cho hắn vay đã mang tới tác dụng, hàng loạt đầu tư được rót vào, cửa hàng khởi tử hồi sinh, tài
nguyên cứ như vậy cuồn cuộn mà đến, muốn cản cũng không được.
Sau nửa tháng, khi Đinh Thuận và Lý Nhị làm Tổng kỳ cung kính mang hơn
hai nghìn lượng bạc tiền lãi tới trước mặt Tần Kham thì ngay cả Tần Kham cũng kinh ngạc tới trợn mắt.
Một lưới quăng ra, hắn cũng không ngờ có thể vớt được nhiều cá đến vậy, biện pháp đầu tư phân tán quả nhiên hữu hiệu.
Tần Kham không khỏi có chút tự đắc, một nhân tài kiếp trước có thể ở
trong công ty làm tới phó tổng giám đốc, ánh mắt đầu tư vẫn rất tốt
Vì thế Tần Kham lập tức quyết định, sau này tiền lãi và tiền bảo kê mỗi
tháng có được, bỏ ra ba thành hiếu kính Lôi Thiên hộ, bảy thành còn lại
thì tất cả huynh đệ trong Bách hộ sở lấy năm thành, Tần bách hộ Tần bách hộ độc chiếm hai thành.
Khi Đinh Thuận và Lý Nhị yêu cầu Tần đại nhân lấy bốn thành, ba thành
phần còn lại thì cho các huynh đệ, Tần Kham tức giận đá họ ra cửa.
Một đá này khiến các huynh đệ tôn kính từ tận trong lòng, cũng không
biết là ai lặng lẽ định ra quy củ, phàm là huynh đệ trong Bách hộ sở khi gặp mặt Tần Kham trước tiên phải quỳ một gối xuống đã rồi hẵng nói gì
thì nói.
Tần Kham rất cảm động, đây là kính ý lớn nhất mà các huynh đệ có thể thể hiện.
Tháng sáu năm Hoằng Trị thứ mười bảy.
Thiên hộ Lôi Hồng ở Thiên hộ sở thành đông Nam Kinh đột nhiên trong đêm
khẩn cấp triệu kiến mười bách hộ dưới trướng, dưới ngọn đèn mờ mịt, Lôi
Hồng mặt âm trầm hạ một đạo mệnh lệnh.
Phụng điều lệnh của Binh bộ nha môn Nam Kinh, điều động quan quân sáu vệ sở Nam Trực Đãi và Chiết Giang, khẩn cấp tới huyện Sùng Minh phủ Tùng
Giang tác chiến với địch, Thiên hộ sở của thành đông Cẩm Y vệ Nam Kinh
cũng phụng mệnh tới Sùng Minh, chức trách cho đốc chiến.
Mà kẻ địch tác chiến lần này phải đối mặt là Giặc Oa!
Đầu Tần Kham kêu ong ong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Đánh giặc, chiến tranh, vẫn cho rằng thân kinh đô phồn hoa, mấy thứ này
cách hắn rất xa, Tần Kham hắn chỉ là một bách hộ nho nhỏ, hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt bình yên tại thái bình thịnh thế, chưa từng nghĩ tới có một ngày, chiến tranh đột nhiên hàng lâm, không thể phản kháng, không
thể chạy thoát.
Tháng sáu năm Hoằng Trị thứ mười bảy, giặc Oa đổ bộ Thái Thương châu,
sau khi hãm hiếp giết người thì nghênh ngang bỏ đi, cũng trong một
tháng, giặc Oa liên tiếp đổ bộ các huyện Gia Định, Kim Sơn, Nam Hối,
quan quân địa phương không đánh mà bỏ chạy, dân chúng chết vô số, tài
vật và nữ tử bị cướp đoạt vô số, đông nam báo nguy!
Thiên tử mặt rồng giận dữ, nội các điều động sáu vệ sở Nam Trực Đãi và
Chiết Giang, bao gồm cả Hải Ninh vệ, Lâm Sơn vệ, Thiệu Hưng vệ, Quan Hải vệ, tổng cộng hơn ba vạn quan quân cùng tới đông nam, thề đuổi giặc Oa
về biển lớn.
Thiên hộ sở thành đông Cẩm Y vệ Nam Kinh là một nhánh quan quân lấy đốc chiến làm mục đích.
Bởi vì đốc chiến vốn là thuộc về chức trách của Cẩm Y vệ, trong chiến
trận giao phong với địch, tay trái đeo khăn đỏ, tay cầm đại đao uy phong lẫm lẫm đứng hai bên trận hình, chỉ cần có quân sĩ sợ chiến hoặc là
chạy trốn, tiến lên không nói hai lời một đao bổ xuống, dùng để ổn định
lòng quân.
Điều bọn Tần Kham sắp phải làm chính là chuyện này.
Phủ Tùng Giang, tức thành phố Thượng Hại kiếp trước, cách Nam Kinh gần
tám trăm dặm, nơi đó là mục tiêu trong chuyến đi này của Tần Kham và các huynh đệ.
Quân tình khẩn cấp, quân lệnh như núi!
Thiên hộ Lôi Hồng dẫn đội, Tần Kham và chín tên bách hộ khác ước thúc thủ hạ, bắt đầu cuộc hành quân dài và trầm mặc.
Đi chưa tới trăm dặm, thân thể văn nhược của Tần Kham liền không chịu
nổi, may mắn có các huynh đệ chiếu cố, mấy lực sĩ khôi ngô luân phiến đỡ hắn hành quân, Tần Kham cơ hồ sắp hư thoát.
Thời đại này không có ô tô xe lửa, cũng không có máy bay vận tải, làm
quan có thể cưỡi ngựa, bách hộ cơ sở như Tần Kham thì không có tư cách,
nhìn Lôi Thiên hộ ở xa xa cũng không có đãi ngộ đặc thù, cũng như các
Giáo úy bình thường dựa vào hai cẳng mà đi, Tần Kham đành phải tiếp tục
nghiêng ngả lảo đảo hành quân, trong lòng hiếp tổ tiên nữ tính mười tám
đời của giặc Oa một lượt, rồi lại chửi tổ tiên nam tính bọn họ lỗ đít nở hoa mấy lượt, Tần Kham lúc này mới dễ chịu hơn, miễn cưỡng đuổi kịp đội ngũ.
Sau tám ngày, Thiên hộ sở thành đông Cẩm Y vệ đúng hạn tới huyện Sùng Minh phủ Tùng Giang.
Quan binh của Hải Ninh vệ và Thiệu Hưng vệ dĩ nhiên đã tập kết xong, Lôi Hồng chia mười bách hộ làm mười đốc chiến đội, từng nhóm tiến vào hai
vệ sở, Lôi Hồng hạ tử mệnh lệnh cho Tần Kham và chín tên bách hộ.
Khi quan quân Vệ sở giao phong với giặc Oa nếu có tên nào sợ chiến bỏ
chạy, giết không tha! Đốc mà không giết, tội này các bách hộ phản toạ.