Làm người thành thật quá cũng không tốt, ví dụ như hiện tại.
Sắc mặt Dương Thiên Thọ rất khó coi, tay phải rục rịch mà động, không
biết có phải là muốn bắt sống Tần Kham là tại chỗ, sau đó trói gô lại
đem cho tiểu công gia trút giận hay không.
" Ngươi thực sự từng đánh tiểu công gia?" Ngữ khí Dương Thiên Thọ có chút run rẩy.
"Không, đùa với ngươi thôi." Tần Kham vội vàng chối, để tỏ vẻ nói đùa
vậy rất buồn cười, nói xong hắn còn ha ha cười gượng hai tiếng.
Khuôn tái nhợt tái nhợt của Dương Thiên Thọ dần dần khôi phục màu máu,
thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: "Sau này đừng có đùa như vậy, để tiểu
công gia nghe thấy, với tính tình của tiểu công gia... Ài?"
Chỉ chỉ sương phòng hai gian trong Thiên hộ sở, Dương Thiên Thọ nói:
"Lôi Thiên hộ ở bên trong, ngươi đi bái kiến hắn đi, ta có việc phải đi
trước."
"Dương huynh đi đâu?"
"Vừa rồi bị câu nói đùa của ngươi khiến cho tim ngừng đập mất mấy nhịp, ta phải đi khám đại phu." Dương Thiên Thọ không thèm quay đầu lại đi
ngay.
Tần Kham có chút áy náy, đùa còn chịu không nổi, ta nếu nói với hắn là
thật, Dương huynh chẳng phải nổ tan xác ngay tại đương trường ư?
Xoay người đi vào sương phòng Thiên hộ sở, Thiên hộ Thiên hộ sở thành
đông họ Lôi, tên Hồng, là một vị quân nhân thô lỗ, , đối với Tần Kham
cũng rất khách khí, Tần Kham dùng lễ của thuộc hạ bái kiến, Lôi Hồng
cũng rất khiêm tốn hoàn lễ.
....
Khi Tần Kham đi vào, Lôi Thiên hộ đang luyện chữ.
Cảnh tượng rất quỷ dị, một đại hán cao lớn thô kệch, mặt đầy râu, nắm
bút lông chặt như cầm đao, mồ hôi trên trán chảy ào ào, sắc mặt đỏ bừng, lườm tờ giấy Tuyên Thành trên án thư với vẻ mặt dữ tợn, giống như tờ
giấy đó là cừu nhân bất cộng đái thiên của hắn vậy, bộ dạng nghiến răng
nghiến lợi giống như ra trận giết địch.
Tần Kham rất đồng tình với Lôi Thiên hộ.
Ở cái thời đại sùng văn khinh võ này, quân nhân muốn cầu tiến, chỉ có
thể thông qua mới thứ linh tinh như cầm kỳ thư họa, học đòi văn vẻ,
chiếm được sự tôn kính của văn nhân, đáng tiếc rất ít có người kiên trì
được, với vẻ mặt của vị Lôi Thiên hộ trước mắt này, phỏng chừng cũng
chẳng kiên trì được mấy ngày.
" Bách hộ dưới trướng Thiên hộ sở Thành đông Tần Kham bái kiến Thiên hộ đại nhân." Tần Kham khom người thi lễ.
Lôi Hồng buông bút, hài lòng gật gật đầu với tác phẩm của mình, sau đó xoay người nhìn Tần Kham.
"Tần bách hộ, ha ha, nghe danh đã lâu, bộ dạng của Tần bách hộ là người đọc sáchà?"
"Hổ thẹn, từng có công danh tú tài, nhưng phạm lỗi bị khai trừ rồi."
Hai mắt Lôi Hồng sáng rực: "Lôi mỗ thích nhất là giao tiếp với người đọc sách, ha ha, nào đến đấy, nhìn chữ Lôi mỗ vừa viết, Tần bách hộ bình
thử một chút xem thế nào?"
Tần Kham đành phải cười khổ đáp ứng.
Tiến lên nhìn, Lôi Hồng không ngờ viết lối viết thảo, cũng có chút căn cơ.
Tần Kham chăm chú nhìn một lúc, sau đó hít một hơi lạnh: "2B?"
"hả?" Lôi Hồng kinh hãi, giật lấy tờ giấy Tuyên Thành, gấp đến độ mặt đỏ tai hồng: "Rõ ràng là chữ 'Quan' mà?"
Tần Kham lau mồ hôi: ".."
Chữ "Quan" Thành lối chữ thảo, được một người hiện đại nhìn.
Lôi Hồng vò tờ giấy, ngửa mặt lên trời bi thương thở dài: "Người đọc sách quả nhiên không dễ làm, thôi vậy!"
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Kham đỏ bừng, hắn biết, mình đã tự tay hủy
diệt lòng cầu tiến tha thiết của một quân nhân rồi, đường phong nhã của
Lôi Thiên hộ tới đây là dừng.
Tinh thần của Lôi Thiên hộ không được tốt lắm, hiển nhiên đả kích vừa
rồi đối với hắn là rất lớn, có điều đối với Tần Kham cũng vẫn rất khách
khí, nói vài lời khách sáo trong quan trường, lại động viên Tần Kham mấy câu, rồi ra lệnh cho một lực sĩ dẫn Tần Kham tới Bách hộ sở thượng
nhiệm.
Tất cả giống như đều rất vội vàng, Tần Kham có một loại ảo giác, hắn
phát hiện Cẩm Y vệ Nam Kinh giống như coi hắn là đội viên phòng cháy,
tất cả lễ nghi quan trường có thể miễn thì miễn, mau mau cứu hoả mới là
chính sự.
Bách hộ sở nơi Tần Kham thượng nhiệm nằm đường Căn Nam hoàng thanh, cạnh hoàng cung Nam Kinh, tường vây cao lớn như sát sạt toàn bộ nơi ở của
vương công đại thần và công hầu huân quý, sau khi quan sát hoàn cảnh phụ cận, lòng Tần Kham trầm xuống.
Làm bách hộ ở đây, tất nhiên là thành nhân vật hai đầu bị ức hiếp, bất
kể là phố phố hay là tọa tham, nhiều gia đình quyền quý như vậy, ai thèm để ý tới một Cẩm y bách hộ nho nhỏ như ngươi? Một Cẩm y bách hộ thì có
thể quản được ai?
Trước tiên không nhắc tới những quyền quý bên ngoài, chỉ thuộc hạ trong Bách hộ sở Tần Kham đã cảm thấy có chút khó quản rồi.
Thuộc hạ của Tần Kham có hai gã Tổng kỳ, một tư lại, hai gã Tổng kỳ phân công quản lý năm tiểu kỳ, xuống chút nữa là Giáo úy, lực sĩ bình
thường, nói là bách hộ, kỳ thật toàn bộ nhân viên của Bách hộ sở không
tới một trăm người, trừ một trăm mười hai người có biên chế chính thức
ra, còn thuê thêm hơn một trăm Cẩm Y vệ bang nhàn (ý nói tạp vụ, làm
việc linh tinh), cũng chính là lâm thời công trong đơn vị thời hiện đại.
Hai gã Tổng kỳ một họ Đinh, tên Hàm, vừa nghe đã biết là một tên thật thà dễ bắt nạt, người cọn lại họ Đồ, tên Dương.
Khiến Tần Kham cảm thấy khó giải quyết chính là tên Đồ Dương này, thần
thái ngoài mặt của hắn thì cung kính, nhưng ánh mắt nhìn Tần Kham thỉnh
thoảng hiện lên hận ý.
Tần Kham rất mẫn cảm chú ý tới ánh mắt của hắn, bởi vì loại ánh mắt này
rất quen thuộc, kiếp trước cũng lăn lộn ở nơi công sở, hắn từ một nghiệp vụ viên nho nhỏ một đường thăng chức tới phó tổng giám đốc, trở thành
phụ tá đắc lực không thể thiếu của lão bản, trừ bản sự cá nhân ra, đương nhiên cũng phải dựa vào giẫm lên đầu không ít người mà đi lên, loại ánh mắt ghen ghét này hắn ở trong công ty thấy nhiều nhất.
Người không bị đố kỵ là hạng tầm thường, tố chất tâm lý của Tần Kham
trước nay vẫn rất ổn định, đối với ánh mắt bất thiện của Đồ Dương chỉ
đáp lại bằng nụ cười nhạt.
Nếu muốn nắm giữ quyền lực, chỉ có thể ân uy cũng dùng, lôi kéo tuyệt
đại bộ phân người, đồng thời cũng phải giết gà dọa khỉ, phương pháp rất
cũ, nhưng đơn giản hữu hiệu, Tần Kham không có nhiều thời gian để đấu
trí với đám gia hỏa này.
Vị Đồ Tổng kỳ này, dài ngắn béo gầy vừa hay cực giống một con gà.
Tần Kham ở trong lòng thầm lặng mài dao, cân nhắc khi nào thì xuống tay với con gà này.
Ti lại Bách hộ sở họ Vương, tuổi chừng năm mươi, bộ dạng cũng rất thành thật.
Tần Kham vừa tới Bách hộ sở, hai gã Tổng kỳ liền tập hợp tất cả thuộc
hạ, ở trong tiểu viện của Bách hộ sở bái kiến tân nhiệm bách hộ đại
nhân, thần thái của mọi người rất cung kính, không nhìn ra tâm tư thực
sự của bọn họ.
Sau khi Đối chiếu danh sách điểm mão của Vương ti lại, Tần Kham cũng
không nói những lời vô nghĩa, cho mọi người tản đi, rồi gọi Vương ti lại vào trong phòng.
Đưa ra hai đỉnh bạc trắng, Vương ti lại dưới sự cảm ân đái đức kể tuốt
tồn tuột, Tần Kham cuối cùng cũng minh bạch vì sao Đồ Tổng kỳ có địch ý
với hắn.
Chuyện rất đơn giản, bởi vì vị trí bách hộ này vốn luận tư lịch mà nói
thì nên đến phiên Đồ Tổng kỳ, đáng tiếc đột nhiên lại mọc ra một tên
hàng không binh, Đồ Tổng kỳ này vẫn là Đồ Tổng kỳ, vô vọng với thăng
chức, tất nhiên là vừa hâm mộ, vừa ghen tị, vừa hận Tần bách hộ.
Về phần Đinh Tổng kỳ, cũng rất an phận, một là tuổi lớn rồi, chỉ chờ nhi tử thay chức, thứ hai cũng không có tinh lực tranh thủ vị trí bách hộ.
Tài nguyên của Bách hộ sở không nhiều lắm, chỉ dựa vào tiền bảo kê mỗi
tháng của mấy thanh lâu và sòng bạc không có hậu trường, tuy nói Nam
Kinh là nơi kim phấn, Tần Hoài hát hay múa giỏi, kỹ quán (nhà thổ)
chương đài đầy rẫy, nhưng sau lưng tuyệt đại đa số những kỹ quán thanh
lâu này đều là công hầu huân quý, Cẩm Y vệ của không dám tùy tiện trêu
chọc.
Sau khi hắn làm rõ những tình huống này, Tần Kham đại khái cũng hiểu nhiều hơn về chức vị bách hộ này của hắn.
Tiếp theo nếu không ngoài sở liệu thì Đồ Tổng kỳ sẽ chuẩn bị lật đổ hắn, ỷ vào là lão nhân trong Bách hộ sở, đối với bách hộ đại nhân mới tới
bằng mặt không bằng lòng, tìm cớ gâu sự, hoặc gây họa gì đó, thủ đoạn vớ vẩn như vậy Tần Kham rất quen thuộc, nếu nói một cách chính xác thì
kiếp trước hắn cũng nhờ vậy mà thượng vị.