Lưu công công gần đây hấp tấp tra sổ sách phạt tham quan, bận rộn xét nhà. Đương nhiên, quy củ hiện giờ của Đại Minh hơi có thay đổi, tài sản tịch thu sau khi xét nhà không hề sung về quốc khố, mà là sung về khố phòng của Lưu phủ.
Tiền thu rất nhiều, Lưu công công ngày vào cả đấu vào không ngờ lại quên lúc trước nội khố từng đưa tới cho hắn năm mươi vạn lượng bạc.
Năm mươi vạn lượng đương nhiên không phải con số nhỏ, nhưng mà so sánh với khoản công trình Báo Phòng mà Chu Hậu Chiếu muốn xây thì thật sự vẫn kém rất xa, huống hồ với tính cách tham lam của Lưu Cẩn thứ đã ăn vào trong bụng làm gì có chuyện lại nhổ ra?
Thế là Lưu Cẩn đương nhiên coi như không thấy tên sâu mọt lớn nhất là mình đây, hung tợn nói: "Người khác thì sao? Người khác tham bao nhiêu? Tra! Tra cho kỹ."
Mã Vĩnh Thành càng xấu hổ, mặt đỏ lên nói: "Không giấu gì Lưu công, bản thân ta... cầm hai mươi vạn lượng."
Lông mi trắng của Lưu Cẩn dựng đứng, đang muốn nổi nóng, nhưng nghĩ thấy thằng ôn này là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây với mình.
Phẫn nộ hừ một tiếng, Lưu Cẩn nói: "Còn những kẻ khác?"
" Cốc Đại Dụng mười vạn lượng, Khưu Tụ năm vạn lượng, La Tường Cao Phượng năm vạn lượng..." Không hổ là quản gia của nội khố, Mã Vĩnh Thành đối với cái hạng mục tham ô thì thuộc như lòng bàn tay.
Nói tóm lại, hai trăm vạn lượng thuế quặng sung vào nội khố hai tháng trước, trừ mấy chục vạn lượng dùng cho chính đồ ra thì chỗ còn lại cứ thể bị thất hổ chia nhau.
Sở dĩ nói "Thất hổ", là vì bên trong thiếu Trương Vĩnh.
Cũng không phải là Trương Vĩnh đạo đức tốt, mà là vì Lưu công công không vừa mắt hắn, hai người đã kết thù oán, lục hổ còn lại đều là người có nhãn lực, Lưu công công hiện giờ quyền thế ngút trời. Không ai dám qua lại quá thân với Trương Vĩnh, sợ bị Lưu Cẩn ghi hận, chuyện có khoái cảm như tham ô bạc, tất nhiên tất nhiên gạt Trương Vĩnh ra ngoài.
Lưu Cẩn càng nghe mặt già càng tái, danh sách những người Mã Vĩnh Thành đọc ra, hắn chẳng xử lý ai được, bởi vì bảy con châu chấu, bao gồm cả hắn ở trong, đều bị buộc lên cùng một sợi dây.
Đều là lão nhân từ đông cung đi ra, mọi người hiện giờ ở trong cung ai nấy địa vị đều cao rồi, bệ hạ có tình cảm thâm hậu với họ. Hơn nữa quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp trong cung giống như những vòng tròn đồng tâm. Lưu Cẩn cho dù là đệ nhất nhân nội cung thì cũng không dám khiến tất cả cùng tức giận.
"Đám hỗn trướng các ngươi, bệ hạ muốn xây Báo Phòng. Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ Tạp gia đi nói với bệ hạ. Nội khố không có bạc. Bởi vì đều bị các ngươi tham ô hết rồi?" Lưu Cẩn có một loại cảm giác vô lực.
"Không phải "Các ngươi", là "Chúng ta" . . ." Mã Vĩnh Thành vội vàng sửa lại, trên vấn đề trái phải rõ ràng. Công công vẫn rất kiên trì lập trường.
Lưu Cẩn hung hăng lườm hắn một cái.
Thở dài, Lưu Cẩn nói: "Bạc đã vào trong bụng các ngươi rồi, e là chẳng móc ra được, kế hiện giờ, chỉ có... tăng thuế."
Ngoài Ti lễ giám bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm trầm ổn: "Lưu công, ngàn vạn lần không thể tăng thuế, nếu không thì sớm muộn gì cũng xảy ra họa lớn."
Hai người ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Trương Thải bước nhanh vào.
"Lưu công, cho dù khó khăn tới mấy cũng đừng có tăng thuế, nếu kích khởi dân biến binh phản, đối với Lưu công mà nói tất là đại họa, khi đó bệ hạ cũng không bảo vệ được ngài đâu." Trương Thải khẩn thiết nói.
Lưu Cẩn cũng biết nghe lời phải, thấy Trương Thải nói nghiêm trọng như vậy, lập tức từ bỏ ý định tăng thuế.
"Vậy ngươi nói xem phải làm sao? Bệ hạ muốn xây Báo Phòng, nội khố lại sớm trống rỗng, hơn một trăm vạn lượng bạc thất thoát không lý do, việc này nếu bị phơi bày ra ngoài, Tạp gia. . ."
Trương Thải phiền não gãi gãi đầu, hắn cũng đành chịu, dù sao hắn chỉ là mưu sĩ của Lưu công công, là mưu sĩ chứ không phải tài thần.
Không khí trong Ti lễ giám rất thấp, ba người thở dài thở ngắn hồi lâu, Lưu Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía Trương Thải, hỏi: "Ngươi tới có việc gì à?"
Trương Thải như ở trong mộng mới tỉnh, lấy ra một tờ danh thiếp đưa lên, nói: "Lưu công, Sơn Âm Hầu Tần Kham mời Lưu công dự tiệc."
Lưu Cẩn ra, tiếp theo giận dữ: "Lại nữa! Tên nghiệt súc này lần trước lập bẫy hại Tạp gia vẫn chưa đủ sao? Giờ hắn muốn kéo bao nhiêu nữ tử thanh lâu đến làm nhục Tạp gia đây?"
Trương Thải vội hỏi: "Sẽ không đâu, Tần Kham phái tới người tới nói, lần này đảm bảo sẽ ăn chay."
Tần Hầu gia phá lệ mời Lưu Cẩn, Lưu Cẩn bất kể là như thế nào cũng phải đi một chuyến.
Hiện giờ triều chính tất cả nằm trong tay một mình Lưu Cẩn, , cũng không có nghĩa là Lưu Cẩn có thể đứngtrên đỉnh phong hô to thiên hạ vô địch, anh hùng tịch mịch, bởi vì trên đời này còn có một kẻ địch hắn rất kiêng kị.
Kẻ địch hắn kiêng kị nhất mời hắn tới dự tiệc, Lưu công công không thể không đi, nếu không sẽ vừa thua người lại vừa thua trận.
Màn đêm buông xuống, cửa lớn một tửu lâu tên là "Phú quý lâu" ở phường Nhân Thọ kinh sư treo đèn lồng, quân sĩ của Ngũ thành binh mã ti sớm đã thanh tràng xung quanh, hai hàng thị vệ dũng mãnh án đao đứng trước cửa lớn, uy phong uy phong khiến người ta kinh sợ.
Đêm nay Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Hầu gia mở tiệc chiêu đãi chưởng ấn ti lễ giám Đại Minh Lưu công công, hai vị đều là đại nhân vật uy danh hiển hách, công tác an toàn tất nhiên là trọng yếu nhất.
Tửu lâu đã được Tần Hầu gia bao trọn, dưới lầu trống rỗng không thấy một bóng người.
Tần Kham một thân nho sam màu đen ngồi trong nhã gian trên lầu, chậm rãi nhấm rượu, trong nhã gian, một danh kỹ không biết từ thanh lâu nào mời đến ôm đàn tỳ bà, tiếng đàn tích tịch giống như hạt trâu trên rèm, nhu hòa mềm mại như mưa xuân Giang Nam, mắt đẹp của danh kỹ thì nhìn chằm chằm Tần Kham một mình ngồi uống rượu cách đó không xa, vẻ ái mộ trong mắt ngay cả người mù cũng nhìn rõ.
Trẻ tuổi anh tuấn, quan cao tước hiển, có tiếng tài, có tiếng quan, người phong lưu như vậy có danh kỹ nào lại không thích? Danh kỹ giở ra tất cả chiêu thức, không chỉ phát huy kỹ nghệ gảy đàn tỳ bà đến mức tận cùng, mà đôi mắt to như câu hồn cũng không e dè nhìn thẳng vào Tần Kham, ánh mắt lộ ra vẻ câu hồn quyến rũ.
Đáng hận là, vị Hầu gia trẻ tuổi này giống như là người mù, không chỉ chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, hơn nữa còn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, tựa hồ cảnh đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ so với danh kỹ nức tiếng thanh lâu như nàng ta thì đáng nhìn hơn cả trăm lần.
Danh kỹ chỉ có thể thầm kêu khổ, nhưng không dám oán giận nửa câu.
Không lâu sau, một cỗ kiệu quan hoa lệ dừng lại trước tửu lâu, Lưu Cẩn mặc áo mãng bào màu vàng, khí định thần nhàn bước ra khỏi kiệu.
Bước vào nhã gian, Lưu Cẩn liếc một cái liền thấy Tần Kham đang độc ẩm bên trong, vừa định mỉm cười thì thấy trong nhã gian còn có một nữ tử đang gảy tỳ bà, nụ cười của Lưu Cẩn như đông cứng lại trên mặt, tiếp theo lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tần Kham cười ha ha, phất tay bảo danh kỹ lui ra.
Từ sau lần trước Tần Kham lập bẫy, Lưu Cẩn bị bốn nữ tử thanh lâu trêu đùa, Lưu công công liền mắc chứng sợ nữ nhân, đến nay vẫn chưa lành.
Sau khi Nữ tử rời khỏi nhã gian, sắc mặt Lưu Cẩn mới khôi phục như thường.
"Lưu công công."
"Tần Hầu gia."
Hai người chắp tay thi lễ với nhau, tiếp theo thì cười ha ha, giống như thân thiết khăng khít lắm.
Từ sau khi Tần Kham từ Liêu Đông hồi kinh, hắn và Lưu Cẩn cũng rất ít gặp mặt, sự bất thòa giữa hai người cả triều sớm đã biết, thế nên thật sự không có hứng thú gặp đối phương.
Hai người ngồi xuống, Tần Kham chủ động rót đầy một chén rượu cho Lưu Cẩn, sau đó mới nâng chén mời hắn.
Lưu Cẩn cũng nâng chén, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mời Hầu gia uống trước."
Tần Kham biết, đây tuyệt đối không phải là Lưu Cẩn khách khí với hắn, mà là sợ hắn hạ độc trong rượu. Lưu công công ăn quả đắng nhiều lần khi đối mặt với Tần Kham thì cảnh giác mười hai vạn phần.
Tiểu nhân!
Tần Kham không nói hai lời ngửa đầu uống cạn, giơ đáy chén về phía hắn, Lưu Cẩn lúc này mới vui vẻ uống rượu trong chén mình.
"Hầu gia, ngươi lần trước chơi Tạp gia thâm quá." Lưu Cẩn thở dài bi thương.
Tần Kham ngạc nhiên: "Lưu công công cớ sao lại nói vậy?"
Lưu Cẩn hừ lạnh: "Người ngay không nói lời lấp liếm, Hầu gia còn giả vờ hồ đồ làm gì? Lượng sản cái pháo Phật Lãng Cơ chó má đó, đuổi lão thất phu Lưu Đại Hạ ra khỏi triều đình, hai chuyện này đều là việc ngươi muốn làm, kết quả ngươi bẫy Tạp gia, Tạp gia làm cả cho ngươi, cuối cùng lợi thì ngươi hưởng, kẻ gánh tiếng ác lại là ta..."
Tần Kham giận dữ nói: "Bên cạnh Lưu công công có phải xuất hiện tiểu nhân hay không? Đây căn bản là những lời vô căn cứ, từ đầu tới cuối ta đều không lộ mặt, đứng rất xa, kính ngưỡng vô hạn nhìn Lưu công công hô phong hoán vũ đại sát tứ phương, vô duyên vô cớ, Lưu công công sao lại đi trách ta?"
Lưu Cẩn cười lạnh: "Nói vậy, hai chuyện này không hề liên quan gì tới ngươi? Tất cả lời đồn Bên ngoài đều là nói hưu nói vượn?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Thuần túy là rắm thối, Lưu công công không thể tùy tiên tin ngoại nhân ly gián, mà khiến người thân đau lòng, kẻ thù khoái trá."