Sứ tiết à..." Đỗ Yên nhìn Tháp Na với vẻ khinh miệt, nụ cười thì lạnh lùng: "Nữ sứ tiết mặc đồ đỏ thực sự không nhiều lắm đâu, không biết còn tưởng rằng ngàn dặm xa xôi tới Đại Minh chúng ta xuất giá."
Tháp Na giận tím mặt, nàng ta vốn là nữ tử phiên bang, xiêm y màu đỏ là sở thích của nàng ta, căn bản không biết vực nội Đại Minh mặc đồ đỏ đại biểu cho xuất giá, nhưng vẻ mỉa mai trong những lời này của Đỗ Yên nàng ta vẫn nghe ra, cãi nhau với người ta nàng ta tất nhiên không thạo, phương pháp giải quyết vấn đề trên thảo nguyên bình thường rất đơn giản.
"Người đâu, lấy chiến mã và trường đao của ta ra đây."
Đỗ Yên ngửa mặt lên trời cười to, đang định ứng chiến thì Tần Kham sầm mặt kéo nàng ta sang một bên.
"Yên nhi, nàng không thể động thủ."
"Vì sao?"
" Đặc sản này trừ là sứ tiết triều cống của Đóa Nhan Vệ ra, cũng là ân nhân cứu mạng của tướng công ta."
"Hả?" Đỗ Yên biến sắc.
"Trận sông Liêu lúc trước, tướng công bị Thát tử vây kín, khi đang định hoành đao tự vẫn tuẫn quốc thì nàng ta dẫn lĩnh Đóa Nhan binh tới cứu, thế mới giúp tướng công tìm được đường sống trong chỗ chết, nhặt lại về được mạng."
Sắc mặt Đỗ Yên hết xanh lại trắng, cơn giận vừa rồi đã sớm tan thành mây khói.
"Nếu là ân nhân cứu mạng của tướng công, ta sao dám động thủ với nàng ta? Nhưng.... Tướng công. Nàng ta nếu trên đường đi chủ động khiêu khích ta thì phải làm sao?" Đỗ Yên nhìn Tháp Na với vẻ phức tạp, lắc lắc tay Tần Kham làm nũng.
Đánh nhau chung quy không phải chuyện tốt, võ công cao tới đâu, bộ dạng kiều mỵ tới mấy, một khi động thủ rồi, nhìn cũng chẳng khá hơn hai con chó tranh xương.
Bình ổn tranh đấu của hai nữ nhân, đại quân nghi trượng tiếp tục lên đường.
Năm ngày sau, tường thành kinh sư đã ở trong tầm mắt, các quan binh đã trải qua mấy tháng vất vả cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, không để ý tới sự quát ngưng của các bách hộ Thiên hộ, đội ngũ phát ra tiếng hoan hô cực lớn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ thoải mái và lưu luyến.
Khi còn cách thành mười dặm, một thái giám mặc áo màu đỏ cười dài chờ ở ven quan đạo, chính là thái giám bỉnh bút của ti lễ giám kiêm Đông Hán Hán đốc Đới Nghĩa.
Thấy nghi trượng của Tần Kham đến gần, Đới Nghĩa bước nhanh xuyên qua tiền quân như rừng, đi đến đứng trước ngựa của Tần Kham, nhìn Tần Kham, Đới Nghĩa mắt chớp chớp mấy cái, nháy mắt đã rơi lệ.
Không đợi Tần Kham chắp tay làm lễ, Đới Nghĩa đã bước lên nắm tay hắn rồi nức nở nói: "Tần soái. . . Tần soái bình an vô sự, là đại hạnh của đất nước, cũng là đại hạnh của bệ hạ, cũng là đại hạnh của chúng ta, bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi."
Tần Kham mỉm cười nói: "Đới công công có lòng, cửu tử nhất sinh lần này lại gặp được cố nhân, tưởng như cách một đời rồi vậy."
Đới Nghĩa nhẹ nhàng tát vào miệng mình một cái, rồi cười nói: "Nhìn cái miệng thối của Tạp gia kìa, sau này không được gọi là là Tần soái, mà là Hầu gia. . . Hầu gia ngài không biết đấy thôi, lúc trước tin dữ vào kinh, Tạp gia đau lòng tới hai đêm không ngủ, tóc bạc một nửa, Hầu gia, ngài là trời của Tạp gia, là chủ tâm cốt của Tạp gia, ngài nếu có bất trắc gì, người thứ nhất mà lão vương bát Lưu Cẩn đó muốn đối phó chính là Tạp gia, không dối gì ngài, Tạp gia mấy ngày trước đang định thu thập hành lý rồi lén trốn khỏi kinh đó, may mắn Sơn Hải quan lại báo tin vui, Hầu gia chính là thiên kim chi tử, sau này vạn lần không thể mạo hiểm, ít nhiều thì cũng nghĩ cho đám thuộc hạ trung thành nép dưới cánh của Hầu gia như Tạp gia dây, ngươi nếu có bất trắc gì, trời của chúng ta sẽ sập đó."
Đới Nghĩa nước mũi nước mắt đầm đìa dài dòng không thôi, cho dù biết rõ ít nhiều cũng có yếu tố lợi ích xen vào, nhưng Tần Kham vẫn có chút cảm động.
"Để Đới công công lo lắng rồi, sau này Tần mỗ nhất định sẽ cẩn thận, Đới công công hôm nay ra khỏi thành mười dặm là để cố ý nghênh đón ta ư?"
Đới Nghĩa cười nói: "Bệ hạ phái người tuyên chỉ cho Hầu gia, Tạp gia nhớ Hầu gia quá, thế là cướp việc của thái giám tuyên chỉ, tự mình ra khỏi thành tới gặp Hầu gia trước."
Ngữ khí hơi khựng lại, Đới Nghĩa vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Bệ hạ có chỉ, Sơn Âm hầu, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham được ban thưởng mặc áo mãng bào, cưỡi ngựa hành tẩu trong cấm cung, Tần Kham sau khi vào kinh thì tức khắc vào cung gặp quân."
Tần Kham vội vàng chắp tay ứng tiếng.
Nghi trượng hơn Một ngàn người không nhanh không chậm vào thành.
Lúc đi rầm rộ hơn ba ngàn người, lúc về lại thiếu mất một nửa, không ít người còn trọng thương được đồng chí đỡ về, so sánh với vẻ phong quang lúc đi, đội ngũ này không nghi ngờ gì nữa sa sút hơn rất nhiều, nhưng mà hơn một ngàn quan binh kinh lịch qua máu và lửa, ác chiến sống và chết này, cho dù bộ dạng sa sút, nhưng trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phát ra sự tự tin cường đại và thần thái không cách nào hình dung được, rất khác với đám kinh binh ăn lương thái bình trước kia.
Hơn ngàn người xếp hàng đi vào, mang theo mùi thuốc súng và máu tanh, giống như một ngàn con ác lang từ dã ngoại vào thành, bất kỳ địch nhân nào cả gan khiêu khích bọn họ đều bị xé toạc thành muôn mảnh, người qua đường kinh sư đều hoang mang né tránh, ngay cả quân sĩ Ngũ thành binh mã ti đang tuần thành và đám phiên tử Tây Hán cũng vội vàng tránh sang bên.
Ngoài tình lý, nhưng trong dự kiến là, Tần Kham vào thành mặc dù dẫn tới sự kính sợ và quan vọng của vô số dân chúng, nhưng các đại thần trong triều lại không có một ai ra nghênh đón hắn, ngoài hoàng cung nguy nga, chỉ có một đám thuộc hạ Cẩm Y vệ dùng đại lễ tương bái.
Tần Kham mỉm cười, phân phó Đinh Thuận mướn một chiếc xe ngựa đưa Đỗ Yên về nhà trước, rồi hàn huyên với thuộc hạ trong chốc lát, lúc này mới dẫn Tháp Na vào hoàng cung.
Tháp Na từ một khắc vào thành đã trở nên trầm mặc hiếm thấy, mím chặt môi không nói gì, mắt lại tò mò quan sát mọi nơi, trong mắt tràn ngập vẻ kinh thán, hiển nhiên, sự phồn hoa của kinh sư đối với tiểu cô nương chưa bao giờ rời khỏi thảo nguyên này mà nói, tuyệt đối là lần đầu được thấy.
Khi nàng ta cuối cùng nhìn thấy hoàng cung Đại Minh hùng vĩ nguy nga, ánh mắt đã trở nên khiếp sợ cực độ, lúc này, nàng ta cuối cùng cũng cảm thấy kính sợ thật sâu đối với dân tộc truyền đời mấy ngàn năm, có nền văn minh sáng lạn mà người Mông Cổ không thể sánh bằng này.
"Ê, cẩu quan. . ." Tháp Na chung quy đã có chút sợ rồi, lặng lẽ kéo tay áo hắn nói: "Nhà ở của Minh đình Các ngươi to nhỉ, đây là nơi hoàng đế các ngươi ở à?"
Tần Kham cười nói: "Đúng rồi, chỉ có hoàng đế mới xứng được ở nhà lớn như vậy."
Tháp Na cắn cắn môi dưới nói: "Năm trước vào tết sữa ngựa, ta và ngạch trực cách tới hoàng kim đại trướng của hoàng kim triều bái, hôm nay đem so sánh, hoàng kim đại trướng của hắn..."
Tần Kham cười cười tiếp lời: "Như cái nhà trọ, cái lều rách của hắn chỉ như cái nhà trọ."
Tháp Na nói với vẻ buồn bã: "Đại trướng của ngạch trực cách ta quả thực..."
"Quả thực giống quan tài, cha ngươi nằm bên trong cựa trái một cái cũng khó, cựa phải một cái, vẫn khó..."
"..."
Sự độc miệng của Tần Kham cuối cùng làm sự e ngại của Tháp Na dần mất, thay vào đó là một cỗ xung động muốn chém bay đầu hắn.
Cũng may Tháp Na rất thức thời, nơi này là cấm cung của Đại Minh, nghe nói là địa phương hùng vĩ nhất cũng đề phòng sâm nghiêm nhất thiên hạ, qua lại không ngừng có võ sĩ cấm cung tuần tra đi qua cạnh họ, đều ôm quyền hành lễ với Tần Kham, thái độ cung kính tới ngay cả nữ tử Mông Cổ không rành thế sự như nàng ta cũng nhìn ra được, thế lực của cẩu quan này ở trong triều rất không tầm thường, nếu dám đánh hắn, chắc sẽ bị vô số nỏ tiễn thành thành tổ ong.
Oán hận lườm Tần Kham một cái, Tháp Na quyết định nén giận, không so đo với tên cẩu quan này nữa.
Hai người chậm rãi mà đi, vừa Thừa Thiên, xuyên qua Thái Miếu, phía trước cách đó không xa chính là cầu Kim Thủy.
Tần Kham vừa trêu Tháp Na vừa chậm rãi mà đi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo hốc mắt lập tức ửng đỏ và ươn ướt.
Trên cầu Kim Thủy nước chảy róc rách, Chu Hậu Chiếu mặc màu trắng sam màu trắng, đỉnh đầu tết tóc, ngọc trâm bảo thạch màu xanh cố định tóc trên đỉnh đầu, thân ảnh thon dài lẳng lặng đứng trên cầu, xuất trần thoát tục giống như đóa hoa sen tinh khiết trong trọc thế.
Mép Chu Hậu Chiếu đã lún phún râu, miệng cười mỉm, từ xa nhìn Tần Kham, hốc mắt cũng đã ngấn lệ.
Hai người gặp lại, giống như cách cả một đời, tâm tình Tần Kham rất kích động, vội vàng bước lên phía trước mấy bước, vén áo mãng bào, quỳ gối trước người Chu Hậu Chiếu, lớn tiếng nói: "Thần, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, đốc phủ Liêu Đông Tần Kham, phụng ý chỉ bệ hạ tuần Liêu về kinh, chuyến này chấn chỉnh Liêu Đông, tru Lý Cảo, kết Đóa Nhan, huyết chiến Thát Đát, thần may mắn không làm nhục mệnh. Ngô hoàng vạn tuế."
Chu Hậu Chiếu khom người đỡ Tần Kham lên, nước mắt đã lã chã rơi.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. . ."
Hai người nhìn nhau một lát, tiếp theo thì cười ha ha.
Nước mắt tương phùng chảy vào miệng, nếm tử tế, thấy thật sự là rất ngọt.