Nhìn chằm chằm khuôn mặt bi thương của Lý Nhị, Đỗ Yên nghiêm túc nói: "Lý Nhị, ngươi vẫn trung thành với tướng công nhà ta chứ?"
Lý Nhị ngây ra một lúc, đứng lên rồi quỳ một gối trước mặt Đỗ Yên, lớn
tiếng nói: "Tần soái có ơn tái tạo đối với Lý Nhị ta, Lý Nhị có thể có
ngày hôm nay, toàn nhờ Tần soái tài bồi, phu nhân có gì phân phó, Lý Nhị ta muôn lần chết không chối từ."
Đỗ Yên hài lòng gật gật đầu: "Tốt lắm, tướng công không nhìn lầm người,
Lý Nhị, bên ngoài đều nói tướng công đã chết, ngươi tin không?"
Lý Nhị do dự một lúc, môi ngập ngừng không nhưng không lên tiếng.
Đỗ Yên thở dài: "Xem ra ngươi cũng tin, chẳng trách, hoàng thượng ngay
cả thánh chỉ truy phong cũng ban rồi, ai còn tin tướng công còn sống
đâ?"
Lý Nhị hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Phu nhân. Tần soái còn sống à? Có người nào tận mắt nhìn thấy hay không?"
Đỗ Yên lạnh lùng nói: "Không ai nhìn thấy cả, nhưng tự ta biết tướng
công không chết! Hắn tuyệt đối sẽ không chết! Lý Nhị, ta là phụ đạo nhân gia, vốn không có tư cách sai khiến ngươi, hôm nay gọi ngươi đến, đơn
giản chỉ là mong ngươi nể tình là việc với tướng công nhiều năm, ngươi
phải giúp Tần gia làm chuyện này."
Lý Nhị ôm quyền thật mạnh: "Xin Phu nhân cứ phân phó."
"Ngươi là phó Thiên hộ Cẩm Y vệ nội thành, Đinh Thuận Thiên hộ theo
tướng công tới Liêu Đông, Thiên hộ sở nội thành do ngươi làm chủ, ngươi
phái nhiều thám tử rời kinh xuất quan tới Liêu Đông, chiến trường bờ
sông Liêu cũng được, nơi các bộ lạc Mông Cổ lớn nhỏ ở cũng được, thành
trì hương xã xung quanh sông Liêu cũng được, đều cẩn thận điều tra tìm
kiếm cho ta, tìm nơi hạ lạc của tướng công."
Lý Nhị không chút do dự nói: "Vâng, ta giờ phái thám tử rời kinh."
Đỗ Yên nhìn chằm chằm Lý Nhị, gằn từng chữ: "Lý Nhị, ta tin tướng công không chết, ngươi cũng phải tin."
"Vâng! Tần soái không chết, ngài tuyệt đối không thể chết được."
....
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Lý Nhị, vẻ mặt kiên nghị của Đỗ Yên vẫn chưa hề biến mất.
Đứng dậy trở lại phòng ngủ, đóng cửa ngồi một ình bên cửa sổ, nhìn cây
ngô đồng khô vàng ngoài cửa sổ, Đỗ Yên chưa từng chảy một giọt lệ lúc
này lại nước mắt rơi như mưa, nhưng vẫn cắn răng không phát ra một
tiếng.
Trong căn phòng trống Yên tĩnh, truyền đến tiếng nỉ non của Đỗ Yên:
"Tướng công, ngươi từng nói rất đúng, ta nếu không kiên cường được thì
mạnh mẽ cho ai xem? Tướng công, trở về đi, ta sắp không chống đỡ được
rồi."
Hơn ba mươi người giục ngựa rời kinh.
Đại Minh lập quốc hơn trăm năm, Cẩm Y vệ khiến thiên hạ nghe tin đã sợ
mất mật lần đầu tiên nhận sự sai phái của một nữ nhân, hơn nữa là cam
tâm tình nguyện.
Lý Nhị tự mình dẫn đội, thậm chí không thèm nói tiếng nào với đồng tri,
thiêm sự của Bắc trấn phủ ti, dẫn thẳng hơn ba mươi thủ hạ tâm phúc rời
kinh.
Trong hai năm vào kinh, Tần Kham đã bất tri bất giác trở thành hạch tâm
lợi ích của một nhóm người, một vinh tất cả đều vinh, một tổn hại tất cả đều tổn hại. Lý Nhị chưa từng đọc sách, nhưng hắn hiểu rõ hơn bất kỳ
ai, Tần Kham nếu chết thật rồi, cái chức phó Thiên hộ này của hắn chỉ sợ cũng không làm được lâu nữa, bất luận văn quan hay là võ tướng, không
có cây đại thưa đằng sau để dựa, tiền đồ của bọn họ sẽ chẳng thể nào
sáng lạng được.
Trên Thảo nguyên trời xanh mây trắng, trời xanh ngắt như vừa được giặt.
Giờ đã vào đông, cỏ xanh khô vàng, dê bò của bộ lạc được tập trung lại,
những mục dân thân thủ lão luyện đem cỏ xanh sớm đã tích chữ trước dùng
dao cầu cắt thành những cọng nhỏ, thỉnh thoảng lại giải vào khu nhốt dê
bồ.
Khác với mùa đông trước, năm nay trên mặt nam nữ già trẻ của bộ lạc Đóa
Nhan đã không còn thần sắc sầu khổ sau khi mùa đông bắt đầu, ai nấy đều
tươi cười, vừa làm việc thậm chí còn vừa hát những khúc ca dao vui vẻ.
Tâm tình của Khả Hãn Hoa Đương cũng rất không tồi, liền mấy ngày giết
trâu giết dê, mở hội lửa trại, rộng rãi hiếm có.
Tất cả chỉ vì khâm sai Đại Minh khỏi bệnh rồi, lập tức sắp về cung, mà
về cùng khâm sai còn có minh thư đã ký, cùng với trân châu xinh đẹp nhất trên thảo nguyên.
Từ sau trận sông Liêu, Tháp Na và Diệp Cận Tuyền lãnh binh xoay chuyển
chiến cuộc, cứu Tần Kham, cũng đón hắn về doanh địa của Đóa Nhan, đáng
tiếc khâm sai đại nhân mất máu quá nhiều, hơn nữa khi đại chiến quá lo
lắng, kinh sợ, thống khổ, đủ loại cảm xúc đan xen, cuối cùng vào một
giây thoát vây đã té xỉu, sốt liền mấy ngày, khi tỉnh khi mê.
Đinh Thuận phái khoái mã hồi kinh báo tin, Tần Kham Tần Kham lại một mực không thể đi đường, cho đến hôm nay bệnh đỡ được một nửa liền vội vàng
chuẩn bị rời khỏi thảo nguyên hồi kinh, bức thư tuyệt bút khi mình đại
chiến sẽ tạo thành chấn động lớn cỡ nào ở kinh sư hắn không bận tâm,
điều mà hắn bận tâm là hai bà nương trong nhà sau khi biết mình chết
trận sẽ thương tâm cỡ nào, vụ hiểu lầm này phải lập tức giải trừ.
"Minh thư đã ký rồi, chỉ chờ hoàng đế bệ hạ đóng dấu truyền chiếu thiên
hạ, Nghiêm Ninh, Khai Nguyên, Tứ Bình, ba thành thị sớm sẽ mở cửa cho
Đóa Nhan, Hoa Đương Khả Hãn, ta thật sự không nghĩ ra ngươi vì sao cứ
muốn để Tháp Na theo ta hồi kinh?"
Trong kim trướng của Hoa Đương, Tần Kham bệnh nặng mới khỏi sắc mặt vẫn
có chút tái nhợt, nhìn chằm chằm Hoa Đương với vẻ rất bất mãn.
Hoa Đương mắt hơi híp lại, thần thái giống y như lúc Tần Kham tính kế người khác, tràn ngập vẻ giảo hoạt.
" Khâm sai đại nhân Đại Minh Tôn quý, Tháp Na đã là thê tử của ngươi, nàng ta vì sao không thể theo ngươi hồi kinh?"
Tần Kham xoa xoa mặt, vẻ mặt vô cùng khổ sợ, nút thắt này chỉ sợ rất khó cởi.
Sống chết muốn đem nữ nhi gả cho hắn, Hoa Đương này rốt cuộc muốn lừa hắn lễ hỏi bao nhiêu?
"Ta nói mãi với ngươi rồi, trong nhà ta đã có hai thê thiếp, thực sự
không thể cưới thêm nữa, phu nhân nhà ta tính cách thô bạo, hơn nữa có
thể giết cả hổ báo, Hoa Đương Khả Hãn, tin ta đi, ta không tiếp thụ nữ
nhi của ngươi tuyệt đối là vì muốn tốt cho nàng ta thôi."
"Đã nói gả cho ngươi thì Tháp Na chính là của ngươi, lời hứa của người
Mông Cổ vĩnh viễn không thay đổi giống như mặt trời lên mặt trời xuống." Hoa Đương lắc đầu nghiêm mặt nói.
Tần Kham thở dài thật mạnh.
Một người giống như cỏ đầu tường khao khát dựa vào Đại Minh, nói lời này cũng không biết đỏ mặt.
"Khâm sai đại nhân, Bá Nhan Mãnh Khả lần này ở dưới tay khâm sai đại
nhân ăn quả đắng, năm ngàn kỵ binh ở bờ sông Liêu bị tiêu diệt hoàn
toàn, ở ngoài thành Liêu Dương cũng tổn hại hơn hai ngàn, trận chiến này đã khiến Thát Đát bộ đại thương gân cốt."
Tần Kham nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hoa Đương, mỉm cười.
Đây là định tranh công à?
"Nói tới trận chiến này, bản quan còn phải đa tạ Đóa Nhan Vệ gửi binh
tương trợ mới đúng, nếu không phải quý bộ xuất binh, bản quan lần này e
là đã chết trận ở sông Liêu rồi." Tần Kham chắp tay với Hoa Đương.
Hoa Đương khiêm tốn xua tay, cũng nói một câu thật lòng: "Đại nhân không cần cả m tạ ta, phải cảm ơn nữ nhi của ta ấy, nó dẫn một nghìn người
lao tới sông Liêu cứu ngươi, kỳ thật ta lúc ấy không hề biết gì, có thể
thấy được trong lòng nó có ngươi, nếu không sẽ không làm ra chuyện thiếu bình tĩnh như vậy."
Đối với sự chào hàng của Hoa Đương, Tần Kham đành phải ngậm miệng không tiếp lời hắn.
Quảng cáo thì cũng được, có điều có cái hiềm thổi phồng, Tần Kham cũng
không ngốc, Tháp Na lãnh binh cứu hắn hoàn toàn không liên quan tới tình yêu nam nữ, thuần túy bởi vì khâm sai hắn không chết được, chết thì can hệ quá lớn.
Thấy Tần Kham không nói năng gì, Hoa Đương thở dài thất vọng, đành phải
thay đổi đề tài: "Khâm sai đại nhân ở bờ sông Liêu chịu thiệt như vậy,
không định trả thù à? Lần này Bá Nhan Mãnh Khả tổn hại hơn bảy ngàn dũng sĩ, hắn cũng bị thương tới gân cốt rồi, khâm sai nếu hưng binh Liêu
Đông về phía bắc đánh hoàng kim đại trướng của Thát Đát, Đóa Nhan bộ sẽ
nguyện làm tiên phong cho khâm sai."
Tần Kham mỉm cười lắc đầu.
Hoa Đương tính toán hay lắm, nếu Đóa Nhan bộ đã đắc tội với Bá Nhan Mãnh Khả, nhân lúc khâm sai còn chưa hồi kinh, dứt khoát hợp binh với Hán
nhân đánh cho hắn trở tay không kịp, đoạt tráng đinh của bộ lạc hắn,
đoạt mục trường và dê bò của hắn, rõ ràng có cái hiềm mượn đao giết
người.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết của hưng binh trả thù là mình phải có vốn. Hiện giờ hợp binh Liêu Đông lại tổng cộng chỉ có bốn vạn, trong đó đại
bộ phận đều là bộ tốt, quân đội như vậy đi đánh hoàng kim đại trướng, có khác gì là đi chịu chết đâu."
Không có vốn trả thù thì tạm thời cứ nhịn cục tức này đi đã.
"Hoa Đương Khả Hãn, Hán nhân chúng ta có câu, quân tử báo thù, mười năm
không muộn. Tần Kham ta báo thù không cần chờ mười năm, hai ba năm sau
lại quyết thư hùng, tất sẽ không như trận bờ sông Liêu lần này."
Tần Kham để lại những lời này, Hoa Đương thất vọng tặc lưỡi, bưng chén
rượu ngựa cuối cùng rồi uống cạn, coi như là tiệc tiễn biệt.
Đại quân xuất phát, vẫn tinh kỳ che trời, vẫn nghi trượng uy vũ, nhưng
mà khi tới thì tám ngàn người, khi trở về lại chỉ còn hơn một ngàn
người, nhìn quân sĩ vết thương đầy người phía sau, trong lòng Tần Kham
không khỏi rầu rĩ bi thống.
HƠn Sáu ngàn tướng sĩ, cứ như vậy vĩnh viễn nằm lại ở bờ sông Liêu.
Cửa doanh của Đóa Nhan bộ mở rộng, những mục dân dùng phương thức vừa múa vừa hát đưa tiễn Tần Kham.
Đại quân lặng lẽ đi về hướng tây, lần này Diệp Cận Tuyền lưu lại tâm
nhãn, cho dù biết Bá Nhan Mãnh Khả sau khi ăn quả đắng lần này không thể hưng binh phục kích Tần Kham nữa, nhưng Diệp Cận Tuyền vẫn phái ba ngàn kỵ binh hộ tống Tần Kham nhập quan.
Đại quân đi chưa tới mười dặm, Hoa Đương dắt Tháp Na không tình không nguyện, không ngừng giãy dụa cưỡi ngựa chạy lên.
"Khâm sai đại nhân xin dừng bước, ngươi quên đem theo Tháp Na về rồi."
Tần Kham đành phải kéo đầu ngựa, cười khổ nói: "Hoa Đương Khả Hãn, ta
minh bạch ý tứ của ngươi, sư thúc Diệp Cận Tuyền của ta hiện giờ đã nắm
quyền Liêu Đông, ta sẽ phân phó hắn quan tâm tới Đóa Nhan Vệ, tuyệt đối
sẽ không để quý bộ phải ủy khuất, về phần Tháp Na, hay là thôi đi, ta
thực sự không tiếp nhận nổi."
Hoa Đương lắc đầu nói: "Người Mông Cổ trọng lời hứa, nói là của ngươi thì chính là của ngươi."
"Nhưng nàng ta không là của ta!"
Hoa Đương cả giận nói: "Nó rõ ràng chính là của ngươi! Theo tập tục cướp cô dâu của Mông Cổ, ngươi đã ép vị hôn phu của nó phải bỏ đi, nó chính
là của ngươi! Lúc trước ngươi nếu đã vô tình với nó, vì sao nửa đêm tấn
công Hỏa Si, chồng chưa cưới của nó?"
Bốp!
Tần Kham hung hăng vỗ mạnh mu bàn tay mình: "...Ta thủ tiện (tay thối)!"