Chân lý sở dĩ không thể bàn cãi, đương nhiên là có căn cứ lý luận kiên cố của nó.
Đường Bá Hổ đáng thương không?
Đương nhiên đáng thương, tự dưng bị cuốn vào án làm rối kỉ cương, bị lột bỏ sĩ tịch, cả đời không thể làm quan, từ nay về sau suy sút nghèo túng, thất vọng cả đời.
Đường Bá Hổ đáng giận không?
Cái này không cần nhiều lời, Tần Kham chỉ biết là hiện tại mình rất muốn lấy đao chém hắn, sau đó thì chặt thành tám đoạn, phết bột mì lên mỗi đoạn, xong bỏ vào chảo đun trong nửa nén hương, sau đó lấy ra bỏ hết dầu, phết nước sốt cà chua lên. Thời đại này không có nước sốt cà chua, vậy dùng nước gừng với giấm chua cũng được, cắn một miệng vừa giòn vừa béo, miệng thơm phức.
" Đây là cách làm gà KFC à?" Từ Bằng Cử cao hứng tới sắp ngất, hai mắt lấp lánh, ở kiếp trước, con sói bị nhốt trong lồng sắt của vườn bách thú, tới bốn giờ chiều vẫn chưa được cho ăn chính là có loại ánh mắt này.
Tần Kham dùng ánh mắt như muốn giết người lườm Đường Dần một cái, khom người nói: "Đây là cách làm Giang Nam tài tử rán giòn, đương nhiên, gà KFC có thể có thể làm như vậy."
Đường Dần co rúm người ở trong góc tường, ủy khuất bóp miệng, hắn tựa hồ cũng đã ý thức được mình lắm lời, mười ngày ở chung với tiểu công gia này đối với hắn mà nói thì cũng không phải là kinh lịch tốt đẹp gì.
Từ Bằng Cử vỗ tay một cái, mừng rỡ nói: "Tốt, tốt, tốt, ta không đi nữa, người đâu, chuẩn bị tài liệu cho Tần tiên sinh để làm... gà KFC."
Tần Kham chép miệng đầy chua sót: "Ngụy quốc công thủ bị Nam Kinh, trách nhiệm trọng đại..."
"Đó là việc của ông nội ta, ta cũng không phải là Ngụy quốc công."
"Thảo dân đã nói cách làm cho ngà rồi, có thể có thể tùy tiện sai đầu bếp..."
"Nếu không phải ngươi tự tay làm, ai biết đầu bếp sẽ làm ra đồ ăn như thế nào, ta đã muốn ăn thì phải ăn thứ tốt nhất."
Đỗ Yên vén khẽ váy dà, rón ra rón rén bước từng bước tới nguyệt lượng môn, bộ dạng lén lút trông cũng có mấy phần đáng yêu.
"Yên nhi." Một tiếng gọi trầm thấp uy nghiêm vang lên, làm Đỗ Yên không thể không dừng bước, ảo não thè thè cái lưỡi thơm.
Đỗ Hoành đứng dưới hành lang gấp khúc, nhíu mày nhìn nàng ta.
"Cha." Đỗ Yên lắc lắc tay hắn làm nũng.
"Yên nhi, ngươi lại muốn chạy ra ngoài à? Bên ngoài lộn xộn, một nữ nhi gia mỗi ngày cứ chạy ra ngoài, còn ra thể thống gì!"
"Cha, trong nhà chán lắm, không phải đọc sách thì cũng là học nữ công, nữ nhi không vui." Đỗ Yên bỉu môi nói.
Đỗ Hoành thở dài: "Yên nhi, lão phu không phải là người cổ hủ, ngươi từ nhỏ đến lớn làm bậy mấy lần còn chưa đủ à? Lão phu đã bao giờ nhẫn tâm trách cứ ngươi nửa câu chưa? Nhưng, Yên nhi à, ngươi chớ quên, năm trước ngươi đã định thân với công tử của Đông tri phủ rồi, nếu cứ cả ngày lêu lổng bên ngoài, truyền ra là Đỗ gia ta không biết dạy nữ nhi, tương lai ngươi gả vào phu gia, sẽ không được cha mẹ chồng yêu quý."
Vừa nghe thấy hai chữ "Đính hôn", mặt Đỗ Yên lập tức trở nên trắng bệch, giống như trong nháy mắt bị hút cạn tinh khí, cả người chỉ còn lại một cái xác vô hồn.
Một khuôn mặt mông lung mà quen thuộc liên tục hiện lên trong đầu nàng ta, muốn bắt, nhưng lại bắt không được.
Đây vốn là thời đại nữ nhân thân bất do kỷ, Đỗ Yên vẫn luôn minh bạch.
Lúc trước khi phụ thân nể mặt Đông tri phủ, miễn cưỡng đáp ứng lời cầu thân của Đông gia, Đỗ Yên liền biết, ngày tháng chạy lông nhông chơi đùa như hiện tại không còn nhiều nữa.
Nàng ta giống như con đà điểu vùi đầu vào cát, cố ý không muốn nhớ tới chuyện này, thời gian qua càng nhanh, nàng ta chơi càng điên cuồng.
Nàng ta chỉ muốn liều mạng lưu lại một chút hồi ước cho tuổi thanh xuân của mình, trong những ngày tháng tịch liêu làm vợ người ta vào tương lai, khi trong nội viện buồn chán phơi nắng, có thể lấy ra những hồi ức tốt đẹp trân quý này, cẩn thận mà keo kiệt nhớ lại, trong năm tháng đầy an tĩnh còn lại, trừ giúp chồng dạy con ra, cũng chỉ có những hồi ức thời thiếu nữ này là hoàn toàn thuộc về bản thân mình.
Trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cái khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa đáng ghét đó, khuôn mặt này giống như ruồi bọ vướng vít trên đầu, làm thế nào cũng không hất đi được, còn cười rất đáng ghét nữa.
Nếu người mình gả tới không phải là nhi tử của Đông tri phủ, mà là hắn...
Đỗ Yên bất tri bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào, nước mắt lại không nén được mà tuôn rơi, đến lau cũng chẳng buồn lau.
Đỗ Hoành thấy bộ dạng buồn bã của nữ nhi, miệng há ra định nói gì đó, xong lại lắc đầu, xoay người quay về thư phòng.
Người sống trên thế gian, nào có nhiều tùy tâm sở dục như vậy? Nữ nhi thân bất do kỷ, hắn nào có khác gì?
Bùm!
Từ Bằng Cử đá văng cửa phòng của Tần Kham.
Tiểu công gia vĩnh viễn khí phách như vậy đó, ngang ngược khiến người ta muốn tát mà không dám tát.
"Tiểu công gia lại đói bụng rồi à?" Tần Kham sớm đã thản nhiên như không với phong cách của Từ Bằng Cử.
"Hiện tại thì chưa đói, vừa rồi thủ hạ đi hỏi thăm một số chuyện, ta cảm thấy rất thú vị, Tần Kham, không nhìn ra ngươi không ngờ lại là diệu nhân như vậy, ha ha, thú vị, thú vị."
Tần Kham chả hiểu gì sất, người này sao lúc nào cũng dở dở ương ương như vậy? Ta đâu có bỏ thuốc gì vào gà KFC.
Từ Bằng Cử cười to mấy tiếng, thấy Tần Kham không có ý phụ họa cười bồi, đành phải ngượng ngùng nói: "Ngươi, Tần Kham, người Tần trang Sơn Âm, vào năm Hoằng Trị thứ mười lăm thi đỗ hạng nhất phủ Thiệu Hưng, chậc chậc, lợi hại! Về sau không lâu lại đắc tội với nhi tử của Đông tri phủ, bị học chính đại nhân Thiệu Hưng trừ bỏ công danh tú tài, hiện giờ dùng bạch thân làm phụ tá cho huyện Sơn Âm, khiến tên tuần án ngự sử Thạch Lộc cúp đuôi chạy về Nam Kinh, cũng là chủ ý nham hiểm do ngươi đứng sau giật giây, hiện giờ có chút đầu máy cuối mắt với khuê nữ dáng cao của tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành, có điều đây chỉ là suy đoán, chưa được chứng thực.."
Nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Tần Kham, Từ Bằng Cử cười càng đắc ý, vỗ vỗ vai hắn, rất ác ý cười nói: "Tú tài Treo cổ, không biết ta nói có đúng không?"
Mẹ nó...
Tần Kham lại muốn chửi đổng, ngoại hiệu này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng hắn.
"Tiểu công gia, vì sao lại điều tra ta?" Tần Kham bất mãn nói.
"Không phải ta muốn điều tra ngươi, mà là người phía dưới muốn điều tra ngươi..." Nụ cười của Từ Bằng Cử có chút cô đơn: "Ta tương lai sẽ kế tục tước vị, người mỗi ngày làm đồ ăn cho ta ăn, đám phiên tử Giáo úy phía dưới sao có thể không tra?"
Tần Kham giật mình, nói cũng đúng, Ngụy quốc công đời thứ nhất là Từ Đạt nguyên soái đi theo thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, đối với hoàng thất Chu Minh trung thành và tận tâm và trung thành và tận tâm, rất được hoàng đế các đời tín nhiệm, cho nên Đại Minh mới có nhiều thế hệ Ngụy quốc công thủ bị Nam Kinh rất phồn vinh, nếu vị chuẩn Quốc Công gia đời thứ bảy ở chỗ của hắn ăn uống xảy ra vấn đề gì, khi đó chỉ sợ toàn bộ già trẻ Tần trang đều sẽ bị giết sạch, cũng chính là "Tru diệt cửu tộc" tục xưng.
Ót Tần Kham lại bắt đầu ứa mồ hôi, gần đây tuyến mồ hôi đúng là có vẻ khác thường.
Điều tra hắn là việc phải làm, thuộc về trình tự pháp định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong thị vệ bên cạnh Từ Bằng Cử có Cẩm Y vệ hoặc là người của Đông Hán.
Cẩm Y vệ, Đông Hán vừa nghĩ tới hình dung về hai cơ cấu đặc vụ trong tác phẩm điện ảnh hoặc là văn học kiếp trước, Tần Kham cảm thấy thân thể lạnh ngắt.
"Tiểu... Tiểu công gia, gà KFC ngài ăn đã tận hứng chưa?" Tần Kham nơm nớp lo sợ nói.
Từ Bằng Cử không chút để ý lật giấy trên án thư của Tần Kham, gật đầu nói: "Ừ, cũng gần rồi..."
"Vậy ngài... Khi nào thì bãi giá về Nam Kinh?"
"Ừ, cũng sắp rồi, gia gia lại phái người tới thúc giục ta."
Tần Kham hai mắt sáng ngời, vừa cảm thấy mình đã đi ra khỏi địa ngục, về tới nhân gian, thì một câu của Từ Bằng Cử lại triệt để đạp hắn trở về mười tám tầng địa ngục.
"Ồ? Là cái gì? Tây Du kí? Chương chương này chưa hề xuất hiện ở chợ." Từ Bằng Cử vẻ mặt kinh hỉ, lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Kham, trong mắt rất có thâm ý: "Xem ra đám Giáo úy và phiên tử tra không đủ cẩn thận rồi, Tây Du kí ký tên của Đường Dần, thì ra là ngươi viết... Tần Kham, ngươi càng lúc càng thần bí."
Bùm!
Ngoài cửa liên tiếp truyền đến mấy tiếng quỳ xuống đất.
"Thuộc hạ muôn lần đáng chết, giờ đi thăm dò đây ạ!"