Nước mắt tất nhiên là hàng thật giá thật, nếu giả cho đổi lại, Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm mặt Hồ Nhữ Lệ một lúc, phẫn nộ giậm chân, vẫn chưa hết giận nói: "Hắn rõ ràng là bị ta dọa cho khóc."
Nếu là rơi nước mắt thật, Chu Hậu Chiếu tất nhiên không làm như vậy, dù sao hắn cũng cho rằng mình vẫn rất hiểu đại thế, vừa rồi đánh Hồ Nhữ Lệ là thuộc về loại không thể nhịn, chẳng những có thể tha thứ, hơn nữa còn nên ca ngợi.
Sau khi đánh xong, Chu Hậu Chiếu thần thanh khí sảng phẩy tay áo bỏ đi, tiếp tục ngồi trở lại long ỷ.
Hồ Nhữ Lệ Xui xẻo vẫn nằm trên đất, nước mắt càng chảy càng nhiều, thấy các đại thần ném ánh mắt khác thường về phía hắn, Hồ Nhữ Lệ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, ánh mắt bất lực nhìn quanh bốn phía, yếu ớt thấp giọng biện giải: "Nước mắt của ta chân thành chân thành, đâu có phải bị dọa cho khóc? Bệ hạ đổ oan cho ta.
Có vị tài liệu phản diện này ở phía trước, các đại thần đột nhiên một cái giật mình, có đại thần khóc không ra nước mắt nhân lúc không ai chú ý, đề thè lưỡi quệt nước bọt vào ngón tay, sau đó bôi lên hốc mắt, thuận theo phương hướng nước mắt rơi chính xác mà kéo xuống.
Hài hòa, đại thần cả điện vô luận thật lòng hay là giả ý, ít nhất trên mặt mỗi người cũng có nước mắt.
Lưu Kiện hai vị Đại học sĩ Tạ Thiên, Lý Đông Dương nhìn nhau, phát hiện vẻ âm trầm trong sắc mặt của nhau.
Tuy rằng ba vị đều là lão sư của Thái tử, nhưng bọn họ thật sự không hiểu nổi tư duy của vị Thái tử vừa mới đăng cơ này, đại điển đăng cơ đang tốt đẹp lại làm cho thành không đâu vào đâu, tương lai truyền ra thì bảo ba vị Đại học sĩ biết để thể diện vào đâu?
Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ thản nhiên nhìn quanh, giống như con gà trống uy phong lẫm lẫm, sắc mặt của ba vị Đại học sĩ thì rất khó coi.
Lẳng lặng đến gần Chu Hậu Chiếu hai bước, Lưu Kiện vẻ mặt mang theo mấy phần cầu xin.
"Bệ hạ, ngồi yên chờ lão thần tuyên ý chỉ xong đã, được không? Đừng làm loạn."
Chu Hậu Chiếu ừm một tiếng, ngoan ngoãn ngồi thẳng, Lưu Đại học sĩ ở xuân phường dạy hắn chín năm, dư uy của lão sư vẫn có chút cường đại.
Lưu Kiện thở phào, đại điển đăng cơ hôm nay đối với hắn mà nói là khảo nghiệm ác liệt, lúc này hắn sợ nhất chính là vị hoàng đế bệ hạ mới đăng cơ này sẽ lại ra hành động kỳ quái gì. Hiện tại là đại điển có hơn một ngàn đại thần tham gia, nếu lại xảy ra chuyện gì, Lưu Kiện thân là thủ phụ nội các kiêm lão sư của Thái tử chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội với thiên hạ, tuẫn lăng theo tiên đế. Trình tự thứ hai là đại xá thiên hạ, từ phạm nhân mắc tội lớn như mưu nghịch, đợi xử quyết, giết người thân ra, người còn lại đều được thả ra khỏi ngục. Để chứng tỏ nhân đức của tân hoàng, khiến dân chúng thiên hạ thêm tin tưởng đối với hoàng gia.
Lưu Kiện trán túa mồ hôi, vừa đọc chiếu thư đại xá vừa liếc Chu Hậu Chiếu, Đại học sĩ đầy kinh nghiệm lúc này tâm tình khẩn trương giống như đêm đầu.
May mắn Chu Hậu Chiếu rất an phận, theo tiếng đọc lúc trào dâng lúc ngắt quãng của Lưu Kiện, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt bình tĩnh ngồitrên long ỷ không nói gì, thỉnh thoảng gật khẽ đầu một cái, giống như đạo chiếu thư này quả thật xuất phát từ ý tứ của hắn vậy.
Cho tới lúc đọc xong, Lưu Kiện lau mồ hôi lạnh trên đầu. Trong lòng thầm cảm tạ thần phật phù hộ.
Đạo ý chỉ thứ hai đã đọc xong, quần thần lại quỳ lạy, hồ to vạn tuế, ngô hoàng nhân đức.
Đại điển vẫn chưa xong, Lưu Kiện hít sâu một hơi, lấy ra đạo ý chỉ thứ ba.
Đạo ý chỉ này là gia phong hậu cung cùng với phong thưởng quan lại.
Hậu cung của Hoằng Trì đế rất đơn bạc, ý chỉ cũng rất đơn giản, gia phong hoàng hậu của Nguyên Hiến Tông, Vương thái hậu thành Thái Hoàng thái hậu, gia phong Trương hoàng hậu làm Thái Hậu.
Về phần quần thần, đi đầu là ba vị Đại học sĩ. Lưu Kiện được phong làm Thái Sư, Tạ Thiên phong làm Thái Phó, Lý Đông Dương phong làm Thượng Trục quốc.
Kế tiếp là danh sách phong thưởng đại thần dài dòng, không phải thăng quan thì cũng là thêm hàm. Đại thần được đọc đến tên đều quỳ xuống tạ thánh ân, Chu Hậu Chiếu chẹp miệng lắng nghe, công hầu huân quý và đại thần kinh sư cộng lại tới mấy nghìn người, có những cái tên quen thuộc, lại có những cái tên chưa nghe thấy bao giờ, vừa rồi lời nói của Tần Kham trong cung Càn Thanh được Chu Hậu Chiếu nhớ kỹ ở trong lòng, muốn thay thế phụ hoàng gánh trách nhiệm nặng nề này, đầu tiên ít nhất phải biết rõ tên của những người này mới được, cho nên biểu hiện của Chu Hậu Chiếu nghiêm túc hiếm có.
Tần Kham trị thủ Ngoài điện cũng dỏng tai lắng nghe, nghe Lưu Kiện đọc xong, phát hiện bên trong không gia phong cho Thọ Ninh Bá và Kiến Xương Bá, không khỏi cảm thấy, chắc ba vị Đại học sĩ đã ghét cay ghét đắng hai tên vô pháp vô thiên đó, vì thế khi soạn danh sách gia phong không hẹn mà cùng gạt họ ra.
Về phần danh sách gia phong không có tên Tần Kham, Tần Kham cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, dù sao hắn cũng mới hai mươi tuổi, hai mươi tuổi là tiền vốn của hắn, trẻ tuổi có nghĩa là có tương lai có cơ hội, chỉ cần bảo trì tốt quan hệ với Chu Hậu Chiếu, không lo tương lai không được thăng quan, hiện tại thăng quan quá nhanh ngược lại không phải chuyện tốt, trên quan trường sợ nhất chính là thu hút quá nhiều anh mắt, chỉ tổ tự chuốc lấy họa.
Tần Kham thoải mái, nhưng Chu Hậu Chiếu thì không thoải mái.
Ở trong lòng hắn, "Ủng lập chi thần" Bài danh đệ nhất trừ Tần Kham ra không còn có thể là ai khác, bất kể quan hệ cá nhân hay là dạy hắn đạo lý làm người làm người, Chu Hậu Chiếu được dẫn dắt và giúp đỡ sâu sắc, những đại thần ngay cả tên cũng không biết, bọn họ đã làm những việc gì cũng không biết ai nấy đều thăng quan, vậy vì sao bằng hữu tốt nhất của ta lại một chữ cũng không nhắc tới?
Thế này không khoa học!
Chu Hậu Chiếu nhướn máy.
Lưu Kiện vô ý liếc qua hắn, vừa thấy vẻ mặt không hài lòng của Chu Hậu Chiếu, tim Lưu Kiện bỗng trầm xuống, một đạo thanh âm rõ ràng trong đầu nói cho hắn hay, tiểu ma vương này lại muốn xuất yêu thân!
"Xong rồi." Lưu lão sư lần đầu tiên có một loại cảm giác nơm nớp lo sợ trước mặt đệ tử của mình, ánh mắt già nua nhìn hắn với vẻ cầu xin, ý nghĩa trong ánh mắt ngay cả người mù cũng có thể thấy rõ ràng - bệ hạ, đừng đùa nữa!
Chu Hậu Chiếu hừ khẽ: "Không đúng."
"Có gì không đúng?"
"Tần Kham đâu? Sao không gia phong cho ?"
"Tần Kham. . ." Mí mắt Lưu Kiện giật giật, nhìn ánh mắt nghi hoặc của gần ngàn đại thần dưới điện, Lưu Kiện cắn răng một cái, lựa chọn thỏa hiệp: "Theo ý của bệ hạ, Tần Kham nên gia phong như thế nào?"
Chu Hậu Chiếu mỉm cười hài lòng, hắn là chờ những lời này của Lưu Kiện.
"Bạn tốt vinh nhục cùng hưởng, ta làm hoàng đế, Tần Kham cũng không thể ủy khuất, thôi thì tàm tạm phong vương cho hắn đi."
Bùm!
Lưu Kiện ngã quỵ tại chỗ, khi được tiểu hoạn quan tay mắt lanh lẹ bên cạnh đỡ dậy, Lưu Kiện vẻ mặt chật vật, đỉnh đầu lờ mờ bốc ra khói
Phong vương. . . Còn "tàm tạm"?
Nếu tiểu hỗn đản trước mắt này không phải hoàng đế, Lưu Kiện sẽ không chút do dự bóp chết hắn.
"Bệ hạ, thực tế chút được không?" Khuôn mặt già nua của Lưu Kiện tái xanh, âm trầm dọa người.
Chu Hậu Chiếu khó hiểu nói: "Không thể phong vương à? Ta là hoàng đế, vì sao không thể phong vương?"
Lưu Kiện có một loại xung động mãnh liệt muốn khóc, rất tốt, đạo thánh chỉ thứ nhất của tân hoàng từ trong ra ngoài đều lộ ra hương vị hôn quân, tiền đồ của Đại Minh thật đáng lo.
Lúc này hiển nhiên không phải lúc dạy dỗ hắn, hít sâu một hơi, Lưu Kiện hạ thấp giọng bi phẫn nói: "Không né thân thiết thù hận, thưởng phạt phân minh mới là đạo làm vua, Đại Minh ta trừ khai quốc công thần, trước giờ chỉ có người được phong tước, lấy đâu ra phong vương? Bệ hạ nếu vô cớ muốn phong vương, lão thần sẽ đập đầu chết ngay tại đây!"
Uy hiếp của Lão sư vẫn rất hiệu quả, Chu Hậu Chiếu hoảng sợ, nghe vậy vội vàng nói: "Không phong vương thì thôi, phong cái khác được không? Lưu tiên sinh chớ đừng xung động."
"Bệ hạ rốt cuộc muốn phong thế nào?"
Chu Hậu Chiếu nhíu mày, hắn cảm thấy rất khó xử, phong tước xem ra không thể thực hiện được, thế này không khác gì chạm tới điểm mấu chốt của Lưu Kiện cùng tất cả các đại thần, bọn họ vì nước vất vả cả nửa đời người còn chưa kiếm nổi nửa tước vị, dựa vào cái gì mà một tiểu tử vô mao mới hai mươi tuổi lại được phong tước?
Không phong tước thì phong cái gì?
Chu Hậu Chiếu suy tư một lúc, mắt sáng lên, lớn tiếng nói: "Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân ở đâu?"
Mưu Bân rất nhún mình đứng trong hàng võ tướng, vừa nghe tân hoàng gọi hắn, Mưu Bân bước nhanh ra khỏi hàng, quỳ xuống đất cung kính nói: "Có thần."
Chu Hậu Chiếu mặt mày hớn hở nhìn Mưu Bân: "Mưu Bân, nhường quan nhi của ngươi ra, để Tần Kham làm, hắn làm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ. . ."
Lời vừa nói ra, cả điện ồn ào.
Lưu Kiện vỗ trán, phát ra một tiếng rên thống khổ, hai vị Đại học sĩ khác sắc mặt âm trầm.
Tần Kham trị thủ Ngoài điện hoảng sợ, vô duyên vô cớ, làm sao lại lôi mình ra?
Trong tiếng nghị luận ầm ĩ cả điện, người khó xử nhất là Mưu Bân.
Không trêu ai không chọc ai, không lý do gì lại tước quan nhi, muốn kêu oan cũng không có chỗ kêu.
Thất hồn lạc phách quỳ gối trong điện, Mưu Bân lúng ta lúng túng: "Tần Kham làm Chỉ huy sứ, vậy... thần... làm gì?"
Chu Hậu Chiếu chẳng hiểu sao lại nhớ tới Đông Hán Hán đốc Vương Nhạc, lúc trước xung đột với Vương Nhạc ngoài chiếu ngục Chu Hậu Chiếu vẫn nhớ rõ, Chu Hậu Chiếu tuy rằng đơn thuần, nhưng lòng dạ chưa chắc đã rộng rãi, vì thế rất anh minh nói: "Vương Nhạc làm ti lễ giám bỉnh bút là được rồi, Đông Hán sẽ do Mưu Bân ngươi làm Hán đốc."