Tần Kham lã chã tứa mồ hôi lạnh, cái này là quả báo của việc khinh
thường người cổ đại a..., vốn còn tưởng là làm ăn kín như bưng, không
nghĩ tới rốt cục vẫn bị người khác nhìn ra sơ hở.
Ông trời bất công éo chịu được… lẽ ra tứ chi phát triển thì đầu óc phải ngu si mới hợp lý.
Vì sao con yêu nghiệt trước mặt mình này không những tứ chi phát triển
mà đầu óc cũng chẳng đơn giản tí nào thế chứ?
Ây… ngậm miệng ăn tiền, không trả treo với nàng mới là đạo...
Tần Kham nhanh nhẩu ngậm chặt miệng, nghiêm nghị trơ tráo đối mắt với Đỗ Yên.
Ánh mắt Đỗ Yên rất bình thản, tựa đầm sâu nước trong thấy tới tận đáy, không mang tới một tia ô trọc.
Vuốt vuốt " Bá Hổ thi tập " trong tay, Đỗ Yên vẫn đều đều nói tựa mây trôi nước chảy.
"Cố ý ở chung một khách sạn với Đường Dần, sau đó giả vờ giả vịt đối ẩm
luận văn rắp tâm chuốc say hắn, thừa cơ viết xuống hơn chục tác phẩm
xuất sắc tuyệt thế, lừa gạt thằng ngốc tài tử say mèm kia điểm chỉ chia
tiền, tác phẩm thì toàn bộ đều dùng danh tiếng của Đường Bá Hổ Đường đại tài tử xuất bản thành tập thơ. Như thế Đường Dần tự dưng vớ được một mớ hư danh, mà Tần công tử ngươi lại cầm được chỗ tốt thật sự... Ừ? Tần
công tử, tiểu nữ tử lung tung đoán mò như vậy không có đúng hay không
đây?"
Tần Kham: "..."
Thật muốn giết gái diệt khẩu a......
Nụ cười tinh ranh của Đỗ Yên nở rộ mới đẹp làm sao: "Tần công tử, không
nói lời nào hẳn là đã chấp nhận chứ? Không thể không bội phục ngươi
được, thủ đoạn thật hay a. Người như ngươi thì ở đâu cũng chẳng nghèo
nổi đi."
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên đứng bật dậy bước vội tới cửa
phòng đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm tự nói: "Nữ nhân này nói một
tràng, ta đến nửa chữ cũng nghe không hiểu. Hẳn là nàng bị điên đấy
chứ?"
Nói xong thì thân ảnh của Tần Kham đã biến mất ngoài cửa phòng.
Đỗ Yên cũng không đuổi theo hắn, vẫn thản nhiên như cũ ngồi ở trong
phòng vui vẻ nhìn " Bá Hổ thi tập " trong tay, vẻ hào hứng trong mắt
càng trở nên nồng đậm.
"Người này... Rất kỳ quái." Đỗ Yên lầm bầm lầu bầu.
Rõ ràng là tài văn chương đầy một lồng ngực, sao lại đem tác phẩm của
mình treo mác người khác chứ? Quá khứ hắn gặp chuyện gì nhỉ? Vì sao phải giấu tài bản thân cam tâm làm dân chúng bình thường mà không muốn hiển
lộ tài hoa, ngạo nghễ vươn cao trong rừng sĩ tử chứ?
Tần Kham... Như một bí ẩn khó giải.
Không thể phủ nhận hiện giờ nàng đã khá tò mò với Tần Kham rồi.
Nếu một nữ nhân sinh lòng tò mò với một nam nhân lạ lẫm thì thật sự là một chuyện hết sức muốn chết.
Nếu một nam nhân muốn hóa giải sự tò mò của một nữ nhân đối với mình thì bình thường chỉ có hai biện pháp… một là đem nàng giết tươi, hai là
cưỡi lên người nàng.
Trong gian phòng đơn sơ nơi khách sạn thoang thoảng mùi thơm của cỏ dại… nó cũng tựa như hương vị trên người Tần Kham, nhẹ nhàng, khó gần, phảng phất như vô hình nhưng lại chân thật tồn tại.
Trong phòng yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đỗ Yên ngồi một mình trong chốc lát, bỗng nhiên vẻ hứng thú trên mặt
nàng rút đi hết, vẻ u sầu nhàn nhạt tràn tới thay thế làm nét chủ đạo
trên gương mặt xinh đẹp.
Trầm tư hồi lâu, Đỗ Yên đứng dậy, hé ra một nụ cười khổ.
"Mà thôi, hắn chỉ là bình dân, có tài mấy thì cũng không giải quyết được phiền toái của cha rồi. Trèo cây sao có thể bắt cá, quá dại."
Bóng hình xinh đẹp bay xa, người ấy vô tung, trong phòng chỉ còn thoảng lại một làn hương thơm nhè nhẹ.
Màn đêm buông xuống, Tần Kham lượn lờ cả ngày trong thành Thiệu Hưng,
hắn chui vào một quán cơm ven đường gọi nửa cân thịt bò, kêu thêm một
bình Hoa điêu lão tửu ăn khuya no nê xong mới chậm rãi quay lại khách
sạn. Tới trước phòng thì thò đầu vào dáo dác dòm quanh một lúc để chắc
chắn bà cô tứ chi phát triển mà đầu óc không đơn giản kia đã không còn ở đó thì mới dám chui vào phòng, còn cẩn thận cài thêm hai lớp then cài
lên cửa rồi mới đi ngủ.
Cùng lúc đó, trong hậu đường Sơn Âm huyện nha, bầu không khí lại trầm thấp đến khiến người khó thở.
Hậu đường nha môn thường do quan đứng đầu địa phương cũng gia quyến vào
ở, hôm nay hậu đường Sơn Âm huyện nha do một nhà tri huyện Đỗ Hoành cư
trú.
Hậu đường tuy đường hoàng đại khí, mơ hồ sinh uy, nhưng vẫn lộ ra nét cổ xưa, Đỗ Hoành là quan phụ mẫu một huyện nên hiển nhiên rõ ràng quy củ
"Làm quan không sửa nha môn" trong quan trường. Tuy hắn đương nhiệm ba
năm qua làm việc lợi dân vô số thì cũng không dám đắp thêm một viên gạch một hòn ngói cho nha môn.
Hiện giờ hậu đường của huyện nha là một mảnh gió thảm mưa sầu.
Đỗ Hoành ngồi ở thượng vị, chậm rãi vuốt râu, trong mắt cũng không ngừng chớp qua vẻ lo lắng, chẳng qua thân ở quan trường nhiều năm nên dù lòng dạ rối bời thì nét mặt hắn vẫn không thể không bảo trì vẻ trấn định
thong dong.
Lưu thị - phu nhân của Đỗ Hoành cùng con gái Đỗ Yên thì lại không có
khả năng hàm dưỡng tốt như vậy, hai mẹ con ngồi một chỗ than thở, vành
mắt Lưu thị phiếm hồng, hiển nhiên đã ngầm lau đi không ít nước mắt.
Một nhà ba người tụ họp ở hậu đường, lại ngồi nhìn nhau không nói gì.
Đỗ Yên là người đầu tiên không kìm được mở miệng nhỏ nhẹ nói: "Cha, có biện pháp nào khơi thông một chút..."
Đỗ Hoành cười khổ lắc đầu: "Một khi đắc thế, há chịu tha người? Sợ rằng
lần này Thạch Lộc đã nhất định phải làm khó lão phu rồi..."
Đỗ Yên u buồn thở dài, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Đỗ gia hiện gặp phiền toái.
Phiền toái rất không nhỏ.
Bất luận quan tốt hay là quan xấu quan thì ở quan trường luôn luôn sẽ có địch nhân, Đỗ Hoành tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn đắc tội một gã tiểu nhân trên quan trường, tên là Thạch Lộc, tiến sĩ khoa thi thứ hai Hoằng Trị năm 12.
Nguyên nhân đắc tội cũng hết sức vớ vẩn, bởi vì danh tiếng làm quan của
Đỗ Hoành rất tốt, Lại bộ Thượng thư Mã Văn Thăng thượng biểu tấu công
nên hắn đặc biệt bị triệu vào Nam Kinh Lại bộ để báo cáo công tác. Lúc
đang nói chuyện với quan trên trong công đường Lại bộ thì vừa lúc có Nam Kinh Hình bộ Cấp sự Thạch Lộc tới làm việc với Lại bộ. Trên đại đường
tự nhiên là sắp ghế ngồi theo hàng, theo lý mà nói thì đương nhiên là
quan địa phương sẽ nhường quan ở kinh thành ngồi trên, chỉ có điều do
thái độ của Thạch Lộc lúc đó quá kiêu căng nên Đỗ Hoành không khỏi có
chút tức giận, hắn tỏ vẻ mình là tiến sĩ khoa thứ hai Hoằng Trị năm 3
nên theo thâm niên làm quan sắp xếp thì không cần nhường chỗ cho Thạch
Lộc. Hai người vì vậy mà kết thù kết oán.
Chuyện này nói ra thì thấy hết sức vớ vẩn, nhưng tại quan trường quan
liêu nặng nề vào thời Đại Minh thì lại tuyệt không chút vớ vẩn nào rồi.
Tuy nói Đỗ Hoành cùng Thạch Lộc đều là quan thất phẩm, nhưng quan thất
phẩm cũng muốn tranh nhau mặt mũi. Phong thái trong quan trường trung kỳ thời Minh có điểm quái dị, sau khi có lệ Nội các cùng Ti Lễ Giám chia
quyền chấp chính cùng Hoàng đế thì dũng khí của đám đại thần chợt đại
tăng, nguyên một đám như cắn phải thuốc lắc mười phần hung hăng, ngay cả Hoàng đế ở trên cung vàng điện ngọc thì bọn hắn cũng dám hoa tay múa
chân mắng to là hôn quân thì còn có chuyện gì mà bọn hắn không dám làm
nữa chứ?
Hai vị quan thất phẩm vì tranh nhau chỗ ngồi mà kết thù kết oán, thật sự rất bình thường rồi.
Lẽ ra một cái là Cấp sự trong Nam Kinh Hình bộ, một cái là Tri huyện của Giang Nam Sơn Âm huyện, bắn đại bác cũng không với tới nhau, đắc tội
liền đắc tội cũng chẳng có gì ghê gớm rồi… Thế nhưng là thế sự phong
thủy luân chuyển, Thạch Lộc vậy mà lúc này đến vận chuyển, không biết đi đường dẫm phải cục cứt chó gì mà lại ôm được bắp đùi Nam Kinh Binh bộ
Thượng thư Tần Dân Duyệt, vì vậy con đường làm quan bắt đầu trở nên hết
sức thuận lợi, cuối cùng hiện giờ đã làm tới tận Tuần án Ngự sử.
Lên làm Ngự sử thì cũng thôi đi, nhưng bất ngờ là Thạch Lộc năm nay lại
bị phân tới tuần tra ba phủ vùng Tô Hàng Thiệu Hưng, mà Sơn Âm huyện thì chính là nằm trong phạm vi tuần tra của Thạch Lộc.
Ngự sử tuy rằng cũng là quan thất phẩm, nhưng này loại quan này lại có
thực quyền hết sức kinh người đấy. Đặc biệt là Tuần án Ngự sử, hiệu quả
chấp chính của quan lại địa phương có rất lớn trình độ bị quyết định ở
đánh giá của Tuần án Ngự sử, hắn nói ngươi tốt thì ngươi là qua tốt rồi, hắn nói ngươi không tốt thì cũng chỉ cần một tờ báo cáo là ngươi nên
chuẩn bị thu thập hành trang về quê chăn vịt đi là vừa.
Đỗ gia sở dĩ mặt mày ủ rũ cũng là bởi vì chuyện này.
Nếu không có gì bất ngờ thì nhiệm kỳ của Tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành này coi như đã chấm hết.