Cốc Đại Dụng rất buồn bực, mặt thối của quan văn thấy nhiều rồi, mỗi khi thấy Thái tử điện hạ liền làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn nộ không thể át, nhiều năm như vậy, chẳng những Thái tử điện hạ nhìn tới chán rồi, ngay cả những thái giám thị hầu Thái tử như bọn họ cũng chán luôn, trong đông cung mọi người đều có chung nhận thức, đó là đừng quan tâm tới đám quan văn này, bởi vì bất kể mình làm tốt thế nào, quan văn luôn có thể từ trong ngôn hành có họ bới ra lỗi.
Cái Cốc Đại Dụng buồn bực là, không ngờ ngay cả một võ quan cũng bày ra mặt thối cho hắn, gặp Thái tử điện hạ là chuyện vinh hạnh cỡ nào, hắn không ngờ lại có vẻ mặt không cam lòng, không muốn đi nhưng lại bị dao kề lên cổ, gặp Thái tử điện hạ có khó chịu như vậy không?
Còn nữa, Quỳ Hoa Bảo Điển là cái gì vậy? Hỏi không đầu không đuôi... Hai người khi tới Thiên hộ sở, Chu Hậu Chiếu mặc thường phục đang ngồi ở trong sân hứng trí bừng bừng nhìn mấy tên Giáo úy tập hít đất, đây là quy củ của Tần Kham, phàm là các Giáo úy lực sĩ dưới trướng bách hộ phạm sai lầm, vừa không đánh cũng không mắng, như nhau tự động đến Thiên hộ sở báo danh, nội dung trừng phạt đó là hít đất năm trăm lần, sau đó chạy một vòng quanh cấm nội thành, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó sẽ được Tần Thiên hộ dùng danh nghĩa cá nhân thưởng cho mười lượng bạc, hơn nữa có cơ hội được điều đến bên cạnh Tần Thiên hộ làm thân quân.
Đây là tính toán nhỏ của Tần Kham, nói là trừng phạt, không bằng nói là tạo ra thành viên tổ chức cho hắn, chút tính toán này không thể nói với người ngoài, thay đổi một thế đạo rất khó, nhưng mà bất luận khó thể nào, luôn phải bắt đầu từ chỗ nhỏ nhất, Tần Kham mới hai mươi tuổi, hắn có thời gian cả đời để thực hiện lời thề đã lập ra lúc trước.
Về phần đương kim Thái tử điện hạ không ngờ cảm thấy hứng thú với chuyện đơn điệu như các Giáo úy tập hít đất này, Tần Kham lại không hề cảm thấy bất ngờ.
Chu Hậu Chiếu rất thượng võ, sau khi đăng cơ trải qua không ít chuyện hoang đường, đều có liên quan tới chuyện võ, ngay cả sau khi hắn chết các đại thần cũng đặt miếu hiệu cho hắn là "Võ tông" .
Thấy Tần Kham bước vào sân, Chu Hậu Chiếu đang hứng trí bừng bừng lại sầm mặt.
"Ngươi sao giờ mới tới? Càn rỡ, để ta đường đường là Thái tử phải chờ một Thiên hộ như ngươi."
Tần Kham thở dài, ném ánh mắt trách cứ về phía Cốc Đại Dụng, sau đó chắp tay vái: "Tần Kham bái kiến Thái tử điện hạ, thần kỳ thật không muốn đến. Bị Cốc công công lừa đến."
"Cốc công công nói điện hạ hôm nay tâm tình rất tốt, hơn nữa nụ cười rất sáng lạn, thần mới dám đến, kết quả điện hạ lại tuyệt không sáng lạn..."
Chu Hậu Chiếu lập tức nổi giận, giống như con hổ nhỏ nhe răng, chỉ vào mặt mình: "Ai nói ta không sáng lạn? Ta sáng lạn tới như vậy mà ngươi không nhìn thấy sao?"
Tần Kham cười khổ, năm nay Chu Hậu Chiếu đại khái mới mười bốn tuổi. Vẫn là thời kỳ ngỗ ngược tuổi thiếu niên, người này cần giáo dục, ta nếu là cha hắn thì đã sớm đánh hắn rồi...
"Không biết điện hạ triệu kiến thần có gì phân phó?"
Chu Hậu Chiếu chép chép miệng, chỉ vào mấy Giáo úy đang thở hổn hển tập hít đất trong viện: "Đây là pháp môn gì? Bộ phận luyện trong Binh thư không ghi lại loại tư thế này."
"Điện hạ, đây là phương pháp luyện binh thần tự nghĩ ra, pháp này có thể tăng cường lực cánh tay, đề cao sức chịu đựng, rèn luyện ý chí cá nhân của quân sĩ, nhìn thì đơn giản. Kì thực tác dụng rất lớn."
" Ý chí cá nhân." Chu Hậu Chiếu mắt phóng ra ánh sáng, hiển nhiên sinh ra hứng thú với danh từ chưa từng nghe qua này: "Môn đạo gì vậy, nói rõ ra xem nào."
Tần Kham cười khổ. Từ này giải thích khá phiền toái, bên trong thậm chí liên quan tới triết học phương tây, tên gia hỏa bất hảo lười biếng này ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng không đọc hết, sao mà nghe hiểu được?
" Ý chí Cá nhân chính là khiến cho người ta trở nên dũng cảm, kiên cường, trung trinh, cùng với một loại tính cách phục tùng, ừ, nói đơn giản. Thượng quan chỉ đông thì bọn họ không dám đi tây, bảo bọn họ đuổi chó thì bọn họ không dám bắt gà."
Chu Hậu Chiếu ngẩn người, sau khi nghiền ngẫm thì bỗng nhiên cười ha ha: "Đuổi chó... Ha ha ha, không dám bắt gà. Oa oa ha ha ha."
Khuôn mặt tuấn tú Tần Kham có chút biến thành màu đen, lại nữa rồi, tên gia hỏa khiếu hài hước thấp này...
Cười một lát, nhìn Tần Kham mặt không biểu tình, Chu Hậu Chiếu dần dần ngừng lại, sờ sờ mũi, lúng túng nói: "Hình như cũng không buồn cười lắm."
Tần Kham gật gật đầu: "Đúng, thần chẳng thấy có gì buồn cười cả... Điện hạ, nói chính sự đi, triệu kiến thần có gì phân phó?"
Chu Hậu Chiếu lập tức tinh thần nhất chấn, nói: "Khụ, Tần Kham, nghe nói ngươi ở Sùng Minh từng chống lại giặc Oa, à, giặc Oa có bộ dáng gì?"
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Bên cạnh Điện hạ có võ tướng quân sĩ, bọn họ không nói cho ngươi biết à?"
" Võ tướng quân sĩ bên cạnh ta đều xuất thân quân hộ phía bắc, có lẽ chỉ có vài người từng đánh nhau với Thát tử, nhưng chưa có ai từng đánh giặc Oa cả."
Tần Kham nhìn bộ dạng tò mò tới cực độ của Chu Hậu Chiếu, trong lòng không khỏi khẽ động.
Đây là một người lập chí làm Võ hoàng đế, thay đổi thế đạo này, thay đổi không khí yếu đuối của Đại Minh, có lẽ phải đặt niềm tin trên người hắn, bởi vì hắn chính là hoàng đế Đại Minh tương lai, hắn có năng lực thay đổi. Nhưng muốn thay đổi thế đạo này, trước hết phải thay đổi hắn, khiến hắn đối với thế đạo này có một nhận thức tỉnh táo, giáo huấn cho hắn một loại lý tưởng, một loại ý thức, gieo từng hạt mầm trong lòng hắn.
Tần Kham trầm ngâm, trong đầu tổ chức lại ngôn ngữ một chút rồi chậm rãi nói: "Điện hạ nếu muốn biết, thần sẽ tri vô bất ngôn."
"Nói mau nói mau."
"Đầu tháng sáu năm Hoằng Trị thứ mười bảy, giặc Oa xâm chiếm đông nam, Cẩm Y vệ Thiên hộ sở thành đông Nam Kinh của thần lúc ấy phụng mệnh tới Sùng Minh đốc chiến..." Ngữ khí Tần Kham trầm thấp thong thả, rơi vào cảnh chiến tranh mà hắn không muốn nhớ lại, nhưng lại từng thời từng khắc nhắc nhở bản thân không được quên.
Hai má Chu Hậu Chiếu đỏ lên, cảm thấy rất hưng phấn, hắn vẫn luôn hướng về cuộc sống hào hùng, thường xuyên ảo tưởng tự mình ra trận chỉ huy binh mã tác chiến với địch, khi ở đông cung hắn cũng thường xuyên tổ chức quân sĩ diễn, thượng võ là hứng thú của Chu Hậu Chiếu, loại hứng thú này theo hắn tới lúc đăng cơ, băng hà. Vài năm sau, hắn thân là hoàng đế thậm chí phong mình làm đại tướng quân, dẫn tới văn võ cả triều xôn xao phẫn nộ.
Ngữ khí của Tần Kham vẫn trầm thấp: "... Đó là một hồi chiến đấu gian khổ, bao gồm cả ta ở bên trong, tất cả mọi người không ngờ, mấy trăm giặc Oa, trong đó Oa thật chỉ có hơn mười người, còn lại đều tự nguyện hoặc bị bức ép phải giả Oa, cả một Thiên hộ sở giao chiến với chúng, không ngờ gian khổ đến vậy."
Vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu theo tiếng kể của Tần Kham mà biến hóa.
Khi Tần Kham nói đến hơn một ngàn người đối chiến với mấy trăm giặc Oa, Chu Hậu Chiếu lộ ra vẻ phi thường cao hứng, nắm chặt quyền đầu, kêu to dùng nhiều đánh ít, Đại Minh thắng chắc,khi Tần Kham nói đến hai bên đối chiến, mấy trăm giặc Oa sợ tới mức quay đầu chạy về hải thuyền, trên bờ chỉ còn lại mười hai người, Chu Hậu Chiếu càng không thể kìm nén kích động, chóp mũi hơi túa ra mồ hôi. Nhưng khi ngữ của Tần Kham thay đổi, nói đến trong mười hai tên giặc Oa có người cắn đứt cổ quân sĩ Đại Minh rồi nuốt sống, khiến cho hơn ngàn quan binh Đại Minh toàn quân sụp đổ, khi sụp đổ chỉ cách thắng lợi một bước chân thì Chu Hậu Chiếu kinh ngạc tới mức mở to mắt, trong mắt lộ vẻ mê mang, khiếp sợ.
Đến khi Lữ thiên hộ không có sức hồi thiên, một mình đối mặt với mười hai tên giặc Oa cùng hung cực ác, cuối cùng bị một đao chém chết, trước khi chết đôi mắt bi thương kia mãi sau vẫn không thể khép lại, trong mắt Chu Hậu Chiếu lập tức chứa đầy nước mắt, cho tới cuối cùng, Tần Kham nói đến mình hơn mười người hơn mười người của đốc chiến đội chiến thắng mười hai giặc Oa, báo thù cho Lữ thiên hộ, Chu Hậu Chiếu đang gào to hô nhỏ không ngờ im lặng một cách , không hề có cảm giác vui sướng vì đã giành thắng lợi.
Trong viện rất im lặng, Cốc Đại Dụng cẩn thận đứng ở đằng sau, mấy tên Giáo úy vẫn thở hổn hển hít đất, Tần Kham và Chu Hậu Chiếu nhìn nhau không nói gì, hai người có suy nghĩ riêng, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt phức tạp, mê mang, phẫn nộ, bi ai đan xen.
Tần Kham thở ra một ngụm trọc khí, nói: "Điện hạ, binh giả, quốc chi đại sự dã, bất khả bất sát. Thần nói những điều này với điện hạ là để điện hạ hay, Đại Minh ta muốn mạnh, trước tiên tất phải có binh cường, nếu không tựa như xây lâu cách trên không trung, nhìn thì hoa lệ, nhưng kỳ thực chạm cái là sập."
Chu Hậu Chiếu cuối cùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Kham, đây là một loại nhìn thẳng chân chính.
"Tần Kham, những lời ngươi nói ta đều nhớ kỹ, nhưng ta vẫn không thể tin được, Đại Minh dưới sự thống trị của phụ hoàng đã tới mức dân giàu nước mạnh, vệ sở của chúng ta sao có thể không chịu được một kích như thế?"
Tần Kham mỉm cười: "Điện hạ còn trẻ, ngài có thời gian cả đời để chứng thực mỗi một câu nói của thần mà."
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt sợ sệt, không trả lời.
Không thể tin, nhưng Tần Kham biết, lời nói của hắn đã gieo xuống một cái mầm trong tâm lý của Chu Hậu Chiếu.
Quản gia mặt mày lo lắng xuất hiện ngoài cửa Thiên hộ sở, qua cửa lớn hô to: "Lão gia, lão gia có đó không?"
Mày Tần Kham nhíu lại, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu, vì thế bước nhanh ra ngoài.
Thấy Tần Kham đi ra, quản gia không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói: "Lão gia, không tốt, trong nhà đã xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia giậm chân vội la lên: "Hôm nay phu nhân mang theo Liên Nguyệt Liên Tinh đi dạo trên đường. không may bị Thọ Ninh Hầu nhìn thấy, Thọ Ninh Hầu thấy Liên Tinh Liên Nguyệt xinh đẹp, lại là một đôi song sinh, rất yêu thích, muốn mua của phu nhân mang về hầu, phu nhân không đáp ứng, hai bên không vui, ai ngờ Thọ Ninh Hầu phái người theo dõi phu nhân, theo phu nhân và Liên Nguyệt Liên Tinh về nhà, không lâu sau Thọ Ninh Hầu liền dẫn ác phó tới cửa, định mua Liên Tinh Liên Tinh, phu nhân giận dữ, đánh đám ác phó này, Thọ Ninh Hầu cũng giận dữ, gọi sai dịch của Thuận Thiên phủ vây ở cửa, định bắt phu nhân tống vào ngục nhưng lại không dám động thủ, lúc này đang giằng co ở cửa, lão gia, ngài mau đi xem đi."
Tần Kham nghe mà đầu như nổ tung, một cỗ tức giận lập tức sinh ra.
"Gọi người theo ta." Tần Kham chỉ vào mấy tên Giáo úy trong viện quát to, mấy tên Giáo úy vội vàng chạy về Bách hộ sở của mình.
Chuyện khẩn cấp, Tần Kham cũng chẳng buồn giảng lễ nghĩa với Chu Hậu Chiếu, vội vàng chắp tay với hắn rồi theo quản gia về nhà.
Trong viện, Chu Hậu Chiếu ngồi trên khối đá to, khóe miệng lờ mờ mang theo nụ cười: "Thọ Ninh Hầu? Ha ha, không phải là cữu cữu của ta sao? Sao lại dính vào hắn? Đại Dụng, chúng ta đi xem náo nhiệt."