Người Đáng thương tất có chỗ đáng giận, miệng của người này có đôi khi thật sự rất đáng ăn vả, không biết là được khai quang ở trong miếu nào, dù sao Tần Kham tuy rằng biết rõ hắn đối với mình rất chân thành, nhưng cũng không nhịn được muốn lừa hắn, loại tình cảm này rất mãnh liệt.
Thiếu niên đi cùng Từ Bằng Cử thì biểu hiện rất khoái nhạc, vừa nghe thấy ba chữ "Thần côn huynh", không khỏi mỉm cười hai tiếng, cười rất càn rỡ, đôi mắt trong suốt quan sát Tần Kham, tràn ngập tò mò, không hề có vẻ ngại ngùng khi gặp người lạ.
"Thì ra ngươi chính là thần côn huynh, thằng nhãi Từ Bằng Cử này viết thư cho ta, nói Nam Kinh có thiếu niên anh hùng, lúc Sùng Minh kháng Oa ngăn cơn sóng dữ, hơn mười người mà đánh cho giặc Oa hoa rơi nước chảy, hơn nữa tính tình âm hiểu, hay gạt người, lợi hại hơn là có một cây thần côn hiếm có, được xưng là Nam Kinh Định Hải Thần Châm... Hì hì chuyện Định Hải Thần Châm này nghe nói cũng là lời thoại người viết trong Tây Du kí, đúng hay không?"
Nói xong Đúng hay không, thiếu niên tựa đầu phe phẩy quạt, trong sự tân kỳ mang theo mấy phần đơn thuần, giống như một đứa trẻ con phát hiện một món món đồ chơi thú vị, ánh mắt đen láy không chút tì vết, giống như hai đầm nước có thể thấy tận đáy.
Tần Kham nhất thời lại không buồn để ý tới thiếu niên này, lúc này hắn có một loại xung động muốn hộc máu, trong tiểu thuyết hiệp thường được hình dung là "cổ họng ngòn ngọt", hiện tại yết hầu hắn cũng rất ngọt, muốn hộc máu, muốn phun đầy máu lên mặt Từ Bằng Cử.
Vừa rồi còn ở trong lòng khen hắn tính tình chân thành, xem ra tất cả đều là ảo giác, tiểu hoàn khố này vẫn hỗn trướng như lúc mới gặp hắn, không ngờ ở sau lưng tổn hại hắn như vậy, mình lừa hắn nhiều lần như vậy là chính xác, không lừa thì không đủ để tạ tội với thiên hạ.
Không để ý tới thiếu niên bên cạnh, ấn tượng đầu tiên của Tần Kham đối với hắn không ra gì, cho rằng hắn cũng giống như Từ Bằng Cử, là tiểu hoàn khố của hầu gia nào đó, hoàn khố như vậy ở kinh sư quá nhiều, Tần Kham từ lúc ở Nam Kinh đã học được nên giao tiếp với đám tiểu hoàn khố như thế nào, đó chính là lạnh lùng, càng lạnh càng tốt, các hoàn khố cũng có bản chất phạm tiện, ngươi càng lạnh nhạt với hắn, hắn càng nhìn ngươi cao hơn một phần, ngược lại, ngươi nếu vừa thấy mặt liền nịnh hót a dua, chỉ sợ trong lòng bọn họ sẽ không coi ngươi ra gì.
Nhìn chằm chằm Từ Bằng Cử, Tần Kham hỏi: "Ngươi tới kinh sư làm gì?"
Từ Bằng Cử cười hì hì nói: "Sắp cuối năm rồi, cả nhà ta vào kinh triều kiến bệ hạ, mừng tuổi thiên tử, ngươi có biết không, ông nội của ta già rồi, không đi xa được."
Sắp cuối năm rồi?
Tần Kham thở dài: "Bản sự trợn mắt nói dối của ngươi còn cao minh hơn ta, rõ ràng mới đến mùa thu, lại còn nói cuối năm."
Từ Bằng Cử cười nói: "Ngươi cho dù nhìn thấu ý đồ của ta cũng đừng nói ra, khiến cho người ta rất xấu hổ, ở mãi Nam Kinh cũng chán, đương nhiên muốn ra ngoài du ngoạn một phen."
" Gia gia ngươi yên tâm để ngươi đi à?" Tần Kham có chút kỳ quái, Ngụy quốc công đối với đứa tôn tử này cưng như bảo bối, sao có thể để mặc hắn rong chơi mãi bên ngoài?
Từ Bằng Cử hoàn toàn thất vọng: "Ông nội của ta đương nhiên yên tâm, ta ở phủ Quốc Công là nói một không hai mà."
Tần Kham lại thở dài: "Thật hiếu kỳ lão Quốc Công quản giáo ngươi thế nào, dù sao nếu ta có đứa cháu như ngươi, nhất định treo ngươi lên xà nhà ngày đánh ba lần, trên roi phải tẩm thêm muối, để ngươi có khoái cảm hơn."
Mặt của Từ Bằng Cử lục này tái đi, thiếu niên ở bên cạnh đã lâu không lên tiếng thì cười ha ha, giống như đang tưởng tượng cảnh Từ Bằng Cử bị lão Quốc Công treo lên quật, vừa cười vừa chỉ vào Từ Bằng Cử, cười tới cong lưng không ngừng đùi, bộ dạng hổn hển làm Tần Kham và Từ Bằng Cử ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Kham lúc này cuối cùng mới chỉ vào thiếu niên hỏi: "Tiểu tử này là ai? Cười hình như quá rồi, vỗ lưng cho hắn đi, không sợ lại tắc thở."
Từ Bằng Cử vỗ lưng cho thiếu niên, vẻ mặt có chút cổ quái, ấp úng nói: "Hắn... à, hắn là một vị Công tử của trưởng bối của nhà ta."
Đoán không sai, quả nhiên là tiểu hoàn khố.
Thiếu niên không biết đánh mắt ra hiệu gì cho Từ Bằng Cử, Từ Bằng Cử rất nhanh chuyển đề tài.
"Tần Kham, ngươi tới kinh sư làm Cẩm Y vệ Thiên hộ có vui không? Ta biết ngươi thích nhất là lừa người ta, trong kinh sư ai xui xẻo bị ngươi lừa?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Lời này của Tiểu công gia sai rồi, ta xuất thân từ người đọc sách, lúc nào lại đi lừa người? Những lời phi quân tử này sau đừng có nói ra, người không biết còn tưởng rằng ta thực sự lừa không ít người, làm hỏng thanh danh của ta."
Từ Bằng Cử trố mắt: "Có thể nói tới mức độ này, chứng tỏ da mặt của ngươi lại dày thêm mấy phần, thật sự là đáng mừng."
Thiếu niên ước chừng cười đủ rồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham và Từ Bằng Cử nói chuyện, thấy thiếu niên nhìn về phía hắn, Tần Kham không khỏi có chút tò mò
Khiếu hài hước của người này rốt cuộc thấp tới trình độ nào? Một câu nói bình thường mà với hắn giống như câu nói đùa hay nhất vậy, thời thơ ấu và thanh thiếu niên của hắn trải qua thế nào vậy?
Người khiếu hài hước thấp Tần Kham kiếp trước cũng gặp rồi, lão bản công ty của hắn cho hắn một nữ thư ký riêng, vừa tốt nghiệp đại học tốt nghiệp đại học, chắc trong trường học cũng là loại chỉ biết cắm đầu vào mà học, không lên mạng cũng không đi chơi không xem ti vi, một câu đơn giản của Tần Kham cũng chọc cho cô ta cười ha ha, cười tới gặp bụng chảy nước mặt, về sau thì không thở nổi, cuối cùng không ngờ ặc một cái, ngất đi, làm Tần Kham và các đồng sự sợ tới mức vội vàng đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Về sau hắn vì một câu nói đùa của mình mà phải trả cái giá hơn hai ngàn đồng, từ đó về sau Tần Kham công ty công ty trở nên bất cẩu ngôn tiếu, mỗi lần khi miệng có xung động muốn phạm tiện, liền giở ví ra đếm tiền, dùng để cảnh tỉnh bản thân, nếu đếm tiề vẫn không khắc chế được xung động muốn khẩu tiện, liền mở máy tính ra xem thị trường chứng khoán, để cho những đường cong xanh bi thảm khiến cho tâm lý kém đi, hiệu quả rất tốt.
Nhìn thiếu niên trước mắt khiếu hài hước cũng thấp này, Tần Kham nháy mắt mấy cái, quyết định làm thực nghiệm.
"Ngươi chưa nghe chuyện cười bao giờ à?"
Thiếu niên lắc đầu.
"Giờ ta kể cho ngươi nhé..." Nói xong Tần Kham cầm chén trà chế tác không tính là tinh trí lên, quơ quơ trước mặt hắn: "Ngươi có biết làm thế nào để biến cái chén này thành một cái chén lớn không?"
Thiếu niên hai mắt trợn to, vẻ mặt có chút hưng phấn, suy tư một lúc thì buồn rầu lắc đầu: "Không thể biến thành lớn được, trừ phi ngươi làm ảo thuật."
Tần Kham bình tĩnh nói: "Rất đơn giản, ngươi không ngừng niệm chú cho nó."
Thiếu niên ngây ra một lát, sau đó... không ngoài sở liệu của Tần Kham, lại gập bụng cười ha ha, cười tới không thở nổi, mấy tên trung niên nhân mặt trắng không râu phía sau bước lên vừa cười bồi vừa xoa lưng cho hắn, còn ném ánh mắt u oán về phía Tần Kham.
Để mặc thiếu niên ở bên cạnh cười, Tần Kham ung dung chỉ chỉ hắn, hỏi Từ Bằng Cử: "Đúng là đóa hoa lạ, đây là công tử công hầu nào vậy?"
Từ Bằng Cử nén cười, nói: "Nói ngươi cũng không biết đâu, nếu mọi người quen nhau, chơi lưỡng bả đi, sau khi ngươi rời khỏi Nam Kinh, ta trên bài bạc không có đối thủ, tịch mịch lắm."
Tốt lắm, đáng giẫm chết nhất chính là loại cao thủ tịch mịch này.
Hành vi chủ động coi tiền như rác của Từ Bằng Cử khiến Tần Kham rất tán thưởng, nói thật, lý do lớn nhất hắn lưu luyến Nam Kinh chính là vị tiểu công gia không tiến tiền này, bởi vì người này quả thực là Quan Âm Bồ Tát phái xuống cứu hắn thoát khỏi nghèo khó, là đồng tử siêu cấp tán tài giúp hắn trở nên giàu có, mỗi lần không thua sạch thì hắn không thả người, bức Tần Kham không thể không đuổi tận giết tuyệt hắn hết lần này tới lần khác.
Thiếu niên cười gần xong vừa nghe thấy đánh bạc, lập tức có hứng thú: "Ta cũng chơi, chúng ta chơi gì? Chọi gà đấu chó đọ dế, bài lá cây, cờ song lục hay là đổ xúc xắc?"
Tần Kham có chút giật mình, không ngờ tên gia hỏa mười lăm mười sáu tuổi này lại ngũ độc câu toàn, cái gì cũng biết - con cái nhà ai thế? Cha mẹ dạy dỗ thế nào vậy?
Cuối cùng ba người quyết định chơi bài lá.
Tần Kham tất nhiên không phản đối, kỳ thật bài lá cũng rất giống với mạt trượt kiếp trước, chỉ sửa hình thức lấy bài mà thôi, quy củ cũng không khác mạt trượt lắm.
Thiếu niên khiếu hài hước thấp kia khi đánh bài rất đứng đắn, chỉ có điều vận may hơi kém, Tần Kham kiếp trước làm nghiệp vụ thường xuyên đánh bài xã giao hộ lão tổng, đã đến cảnh giới muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua rồi.
Hôm nay Tần Kham rõ ràng không định thả, tiểu công gia ngàn dặm xa xôi từ Nam Kinh tới giơ cổ ra cho hắn chém, không làm thịt thì không khỏi quá bất lịch sự, về phần thiếu niên kia, Tần Kham cũng không khách khí với hắn, Tần Thiên hộ phải nuôi vợ, nuôi tiểu la lị, áp lực cuộc sống rất lớn, bạc càng nhiều càng tốt.
Bài của Thiếu niên rõ ràng không tốt lắm, cho tới sau khi thua gần gần ngàn lượng bạc thì chóp mũi hơi đổ mồ hôi, vẻ mặt cũng trở nên hổn hển.
Ván mới, thiếu niên nhìn bài, sắc mặt càng khó coi, tức giận đến nỗi xé bài, cả giận nói: "Bài gì mà xấu thế! Bỏ ván này!"
Tần Kham thản nhiên ném bài đi: "thoải mái đi."
"Chơi xúc xắc!"
Sau nửa canh giờ, thiếu niên đã biến thành thiếu niên thảm."
"Chơi song lục kỳ!"
Nửa canh giờ... Thiếu niên càng thảm hơn.
Tần Kham hơi kinh hãi, chiến quả hôm nay khiến hắn có chút cảm thấy phỏng tay, thiếu niên này cứ thua nữa sẽ biến thành Ninja rùa, nhìn bài của người này, Tần Kham cảm thấy hôm nay rất có thể không ra khỏi được quán trà, bởi vì thiếu niên này vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng tùy thời ném chém làm hiệu xử hắn.
Từ Bằng Cử thở dài: "Thôi, hôm nay đến đây thôi."
Thiếu niên rất bướng bỉnh, cắn răng một cái, bộ dạng dân cờ bạc thua tới mắt, nhìn thẳng Tần Kham cả giận nói cả giận nói: "Không được, ta không tin ván nào cũng thua! Lần này chúng ta chơi trò mới."
Thật không đành lòng nói cho hắn biết chân tướng. Ngươi chơi với người phát minh ra trò đấu địa chủ, trừ muốn chết ra, thật sự không biết nên hình dung hắn như thế nào.
Bốn năm ván bài qua đi, thiếu niên cuối cùng triệt để nổi bão, ra sức vỗ bàn, chỉ vào lá bài sắp vứt ra cuối cùng trong tay Tần Kham giận dữ nói: "Ngươi, ngươi dừng tay cho ta! Không cho phép tung bài! Ta chính là đông cung Thái tử, ta ra lệnh cho ngươi không được phép ra bài!"