Mình rất ghét môn Hóa, nhưng cực kì thích người dạy nó.

Chương 8: Sau mọi chuyện... thầy ấy vẫn tin mình.

Mình nằm mê man trong phòng y tế, hết giờ ra chơi rồi mà đầu vẫn đau âm ỉ. Mình trở người nhẹ thôi nó cũng đau, tưởng tượng như trong đầu mình đang có hàng ngàn mũi kim thi nhau châm chít.

Tiết thứ ba là tiết Hóa, thầy không biết chuyện mới lạ. Biết thủ phạm là ai, chẳng biết thầy có sốc không nữa.

Nửa tiếng sau thì mình đỡ đau hơn lúc đầu, nhưng cô Quỳnh bảo mình nên nằm nghỉ thêm chút. Giờ bảo mình học mình học cũng chả vô được chữ nào, đầu mình đau đến mức cả người mình lúc nào cũng thấy ơn ớn. May là mình chợp mắt được một chút, gọi là một chút thì hơi ít, mình tỉnh giấc là cuối chân trời ngả màu mỡ gà rồi.

Cô Quỳnh sửa soạn chuẩn bị về, nhưng mình ngước lên không thấy cô đâu hết. Chỉ thấy người ta ngồi cạnh mình, gương mặt thẫn thờ, mình lồm cồm ngồi dậy thôi người ta cũng sốt sắng.

- Còn đau đầu không?

- Dạ đỡ nhiều rồi.

Người ta thở phào, giống như câu trả lời của mình trút được tảng đá ngàn cân trong lòng người ta. Thầy là thế, bình thường rất chi là khắc khe với mình. Ấy vậy mà khi mình gặp chuyện hay có vấn đề bất thường về sức khỏe, nói không quá chứ thầy đứng ngồi không yên còn hơn ba mẹ mình nữa.

Mình định không làm lớn chuyện làm gì. Nhưng sự việc lần này vô tình truyền đến tai ba mình. Mấy cậu biết tính khí của ông ấy rồi đấy, nóng tính có tiếng luôn.

Ông ấy đùng đùng nổi giận, hiệu trưởng trường mình đã khiển trách cô Quyên rồi mà chưa làm ông ấy nguôi giận được. Ặc, đến nỗi mà ba con cô ấy phải đến nhà xin lỗi mình. Mình thì mình không có vấn đề gì hết, ông ấy nguôi giận xong lại quay sang trách mình. Đã vốn dĩ cái đầu của mình đã có cái tì thì đi đứng sao cho nó đàng hoàng tí.

Tính ba mình là cái nào ra cái nấy, ba mình quý thầy là một chuyện, nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ dễ chịu với thanh mai trúc mã của thầy.

Sáng hôm sau, mình vào lớp, cả bọn nhìn mình bằng con mắt lạ lắm. Kiểu mỉa mai khinh thường ấy. Mình quan tâm à? Vốn dĩ đó giờ nghịch với bọn nó nên mình cũng không chấp nhặt làm gì cho mệt.

Mình lấy vở Toán ra ôn. Lại nghe tiếng xì xào to nhỏ phía sau.

- Thứ như nó học hành làm đách gì, học cực học khổ làm gì rồi dang chân cho người ta.

Mình sẽ bỏ qua nếu con My nó không nói đích danh tên mình. Ôi nóng thế cơ chứ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Mình máu nóng hừng hực xuống bàn nó, đá cái ghế một cái long trời lỡ đất. Nó mà không ngồi vững là môi hôn gạch men rồi.

- Nói cái gì đó?

- Gào cái gì, làm gái rồi đi phá thai. Mày tưởng mày thanh cao lắm sao?

Ủa vụ gì vậy mấy má, phát ngôn coi tức không cơ chứ? Nó huơ huơ điện thoại trước mặt mình. Hàng loạt hình ảnh chụp lúc mình ở khoa sản trong bệnh viện, bên cạnh còn có chị họ mình nữa. Mình cười khinh, ném điện thoại vào người nó. Nó mà không chụp được là vỡ mặt với mình.

- Biết sự thật rồi hẵn nói nhé. Gặp tao hiền đấy chứ còn người khác là tụi bây không còn lành lặn ngồi đây đâu.

Mình giải thích, mặc kệ chúng nó có tin hay không. Mà tính mình đó giờ hay lo hay nghĩ, cái ảnh chụp mình với chị đi khám thai ấy, biểu cảm trên mặt mình còn căng thẳng hơn cả chị ấy nữa.

Ảnh này đăng trên diễn đàn của trường, có đủ bình luận cợt nhã, nhưng vẫn có người khinh thường người đăng những tấm ảnh ấy.

" Soi mói người ta có ích lợi gì?".

" Thấy thì đưa mắt nhìn đi, nếu người chụp ảnh mà là phụ nữ, không sợ sau này bị quả báo sao?".

" Làm gì căng vậy mấy bro, biết đâu cái ấy của người ta có vấn đề nên đi khám. Đâu phải ai vào chỗ đó cũng phá thai, nực cười!".

Mình thật sự muốn biết thủ phạm là ai. Xem Conan nhiều quá riết mình thấy mình lậm luôn rồi. Mình bắt đầu tự đặt ra nghi vấn, phải là quen biết mình mới cố tình hãm hại mình, chứ đâu ai rảnh mà làm ba cái chuyện ruồi bu kiến đậu này làm chi.

Rất có khả năng, người đó... chỉ có thể là người đó... nhưng mình bừng tỉnh, nếu đổ oan cho người ta, chẳng phải mình mắc tội nghiệp sao?

Thầy bước vào lớp, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Mình không bắt buộc ai đó phải tin mình, nhưng riêng người đó... lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình. Tim mình... thật sự rất nhói.

Mình không làm gì sai, mình không sợ!

Thầy hết ngó ngàng gì đến mình rồi. Hôm nay cũng chẳng thèm gọi mình lên bảng, buồn ghê cơ, cảm giác như cả thế giới đang quay lưng với mình vậy.

Nay thầy cho lớp làm bài tập. Nửa tiếng sau người ta xuống kiểm tra, lúc đi gần đến chỗ mình, mình loay hoay tìm vở Hóa trên bàn thì lỡ tay hất văng cây bút xuống đất.

Nó văng xa quá cơ, mình phải ngồi xổm xuống đất mới nhặt được nó. Mình đứng dậy, xui xẻo đụng trúng góc bàn. Tưởng là thốn đến tận trời, cơ mà mình không thấy đau gì hết. Người ta lướt qua mình, rất nhanh, nhưng mình kịp nhìn thấy tay người ta nắm chặt góc bàn.

Con người này, tại sao thái độ và hành động luôn trái ngược nhau đến vậy? Từng bảo mình hư hỏng, ương bướng nói không nghe, mặc kệ mình muốn làm gì thì làm. Nhưng mỗi khi... mình bỗng dưng biến khỏi tầm mắt của thầy ấy, lúc đó có người hoang mang đến tột độ rồi chạy đi tìm mình.

Ít ra lúc này, tinh thần của mình khá hơn ban nãy rất nhiều.

.....

Mang tiếng trường học mà tới trưa lại vắng như chùa. Mình đến thư viện tìm thêm mấy cuốn luyện đề của những năm trước về làm thêm. Vừa ló mặt tới cửa giáo viên thôi là mình là quay lưng trốn vào một gốc. Kì cục! Tại sao phải trốn, mình có tật giật mình à. Mình không "chạm mạch" như thế nếu không có thầy mình ngồi đó.

Trước mặt là cô Quyên, tình thân mến thân xấp đồ ăn cho thầy. Lạy trời đừng ai đi ngang qua đây, nếu mình bị bắt quả tang thì chẳng biết chui lỗ nào cho đỡ nhục.

Thầy này, mải mê làm việc đến mức bỏ quên người đẹp. Cô Quyên nhẹ nhàng gạt hết mớ hỗn độn trước mặt thầy. Chết, cái mùi đồ ăn khiến cái bụng đói của mình gắt gao biểu tình rồi. Mình vẫn chưa muốn rời đi, tò mò chết đi được ấy.

- Bạn em ấy, hôm trước em có nói cô ấy làm ở khoa nào, tự dưng bây giờ anh lại quên ngang.

- Ở khoa sản, có gì không anh?

- Không có gì, chỉ là dạo này anh hơi đãng trí.

Mình bỉu môi, thầm oán ông thầy này đúng xạo. Dặn lớp kiểm tra từ thời hồi nào mà cuối cùng ổng có bao giờ quên đâu. Bọn nó chắc mẫm tưởng rằng hơn nửa tháng trôi qua hẳn là thầy cũng quên mất rồi. Nào ngờ, vừa bước vào lớp, câu đầu tiên ổng nói: "Lấy giấy ra làm kiểm tra".

Mà nhắc đến hai chữ "khoa sản" là mình thấy nhột. Mình bị oan mà, đương nhiên phải thấy rấm rức khó chịu chứ.

- Tuần trước em có nói với anh, mới về nước bận bịu quá nên chưa đi thăm cô ấy được, đúng không?

- Thì anh biết đó, em vừa xuống sân bay nên có đủ thứ việc cần lo. Cho nên mãi đến thứ tư tuần này em mới rảnh đi thăm cô ấy.

Không hiểu sao, tim mình đập rất nhanh. Có cảm giác như thầy đang giúp mình khui mở sự thật. Mình không thể hiểu được cảm xúc của thầy bây giờ là như thế nào. Cô ấy là thanh mai trúc mã của thầy, lỡ như thủ phạm là cô ấy, liệu thầy có đau lòng không?

- À, dạy hết tiết cuối buổi chiều là em đi luôn à?

- Đúng rồi anh.

- Chắc hẳn em có gặp Phương đúng không?

- Sao ạ?

- Lan Phương, em có gặp không? Con bé là học sinh của anh. Chiều hôm đó con bé đi cùng chị nó đến bệnh viện mà. Anh tưởng là cả hai sẽ gặp nhau.

Ôi chu choa mẹ ơi, công nhận về mức độ thâm thì còn lâu mình mới bằng thầy. Cô Quyên ngồi quay lưng về phía mình nên mình không thấy được sắc mặt của cô ấy thế nào.

Tiếp cuộc đối thoại đây các cậu.

- Rốt cuộc anh muốn nói gì? Có phải anh đang cố tình gán ghép cho em cái mác thủ phạm của những tấm ảnh kia?

Mình thò nửa cái đầu vào xem tình hình thế nào. Cô ấy sắp tức điên tới nơi, ấy thế mà thầy vẫn khá điềm tĩnh.

- Nếu là người khác cố ý sỉ nhục chị gái con bé, những tấm ảnh đó không nằm chiễm chệ trên diễn đàn của trường mà có lẽ bây giờ chúng đang tràn lan trên facebook. Quyên, anh xin lỗi, anh sẽ không nghi ngờ em nếu như anh không vô tình thấy được tin nhắn này.

Không biết tin nhắn chứa đựng nội dung gì mà khiến cô Quyên tức tím người đến thế. Mọi chuyện trong phòng giáo viên đã có mình tường thuật lại, mấy cậu yên tâm hóng chuyện mà đừng sợ bỏ sót chi tiết nào nhá.

- Tại sao anh lấy điện thoại của em?

- Là tin nhắn hiển thị trên màn hình. Em dùng vân tay mở mật khẩu, anh mở bằng niềm tin à?

Sau cuộc đấu khẩu kịch liệt của hai dân chơi hệ tri thức, cuối cùng người thắng vẫn là thầy của mình. Cô Quyên cay ba mình từ vụ mình bị banh đánh vào đầu, nhưng sức cô đâu thể làm gì nổi ông nên đành quay sang trút giận lên mình.

- Em chọn đi. Một là đi xin lỗi riêng với con bé, hai là phải công khai xin lỗi trước toàn trường. Em chọn đi!

- Đinh Hoàng Phong! Anh có cần tàn nhẫn với em như thế không?

- Em là bạn của anh, đương nhiên anh sẽ không dồn em vào bước đường cùng. Em làm cái gì quá đáng, nếu không phải là con bé ấy, anh vẫn sẽ chấp nhận bỏ qua cho em.

Mình không biết rằng, hai tiếng "bạn bè" thốt ra từ miệng của thầy lại khiến tâm can cô ấy như muốn vỡ vụn.

Cô Quyên tìm mình bảo nói chuyện riêng. Mình cũng vờ như không biết gì và vẫn chịu nói chuyện với cô ấy. Bỗng chốc, những từ ngữ lăng mạ tục tĩu về mình lại như cơn gió ùa về trong đầu mình. Mình giận lắm chứ, nhưng ít nhiều cô ấy vẫn là bạn thân của thầy nên mình chấp nhận bỏ qua.

Trước khi đi, mình có hỏi cô một câu. Cô không trả lời mình, ngược lại còn sững sờ.

- Nếu đổi lại là cô, một giáo viên đầy học thức, liệu cô có đủ dũng khí để đối mặt với sự công kích này?

Thề là nguyên buổi sáng mình đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ này nọ. Có đứa ác đến nỗi đập thẳng trái banh vào người mình mới đau. Nhưng giờ thì ổn rồi, mình thấy thanh thản lắm, cũng chả còn gì vướng bận trong lòng.

Bởi lẽ người đó không những tin mình mà còn giúp mình giải oan.

Những tấm ảnh chụp đó không cánh mà bay hết ra khỏi diễn đàn của trường. Mình quên mất là thầy có một người bạn là thiên tài bên lĩnh vực công nghệ thông tin.