Lại nhắc đến thầy dạy Hóa của mình nữa đây. À, tên thầy cũng rất đẹp đó, Đinh Hoàng Phong. Thầy lớn hơn mình không nhiều lắm, dù sao cũng chưa lớn hơn một con giáp mà.
Lần trước mình kiểm tra môn thầy, kết quả điểm vừa mí trung bình. Mình cun cút đi theo năn nỉ thầy, xin thầy cho mình làm lại bài kiểm tra. Vì bài này nhân tới hệ số hai, mình không được học sinh giỏi là chẳng dám về nhà nhìn ba luôn.
Thế nhưng, cái người nhẫn tâm đó, mặc cho mình chân thành cầu xin, nói muốn vả bọt mép, cuối cùng đáp lại mình hai tiếng như đang đẩy mình xuống vực sâu tuyệt vọng.
- Không được!
Vậy đó, rồi người ta bỏ đi, chả đoái hoài gì đến mình.
Chiều, kiểm tra thể dục, buồn cả buổi sáng, hơi sức đâu mà chạy với nhảy. Đã vậy thầy thể dục còn bắt kiểm tra đánh cầu lông, tận mười lăm quả mới đạt.
Thầy cho nửa tiếng để tập. Bạn bè trong lớp không mấy ai chịu tập với mình. Có bạn Quân ngồi cạnh mình, ít nói nhưng trầm tính dễ chịu cực kì.
Đánh được mấy hiệp, mình mệt nên ra gốc nhìn đám bạn vợt cầu. Mình trông thấy thầy đang đi ngang qua mình. Giận ghê á, xin hoài xin mãi mà chẳng cho, mình không thèm xin nữa, lần sau cố gắng là được chứ gì.
- Lan Phương, cho em này!
Thầy ném bổng chai nước về phía mình, thầy ném nhẹ lắm nên mình chụp được rất dễ. Ý, trên chai nước có dán giấy note nữa, cái này đích thị là chữ của thầy, mình nhìn một cái là biết ngay.
- Đạt môn thể dục đi, thầy sẽ cho em làm bài kiểm tra lại. Cơ hội duy nhất rồi đó, cố lên đi nhóc.
Mình lẩm nhẩm đọc rồi cười toe toét như con dở. Cuối câu còn có icon mặt cười nữa, cơ thể mình tự nhiên sung sức hơn hẳn, vợt với Quân được tận mấy chục quả.
Tính ra thì, đối với môn Hóa, vì mình học dốt nó nên luôn có suy nghĩ thiển cận đối với người dạy nó. Thầy xấu thật, để mình ì ạch sắp chìm xuống biển mới vứt cho mình cái phao cứu sinh. Kệ, không vứt chìm nghỉm là chết mình luôn các cậu ạ.
Chỉ là, Quân là bạn cùng bàn, đương nhiên cậu ấy sẽ nhân nhượng mình. Mấy đứa con trái khác nó phát cầu thẳng tay. Tiếng vụt vụt của chiếc vợt vung trong không khí khiến mình mấy lần tá hỏa.
Mình xin thầy để Quân đánh với mình, nhưng cậu ấy bị mấy đứa con trai kéo đi đá bóng mất tiêu.
Ba hiệp sắp trôi qua, thế mà mình mới đạt 8/15 quả thôi. Mình đưa mắt cầu cứu tụi con gái, tụi nó ngó lơ, xem như mình là không khí.
Mình đỡ mấy quả của thằng bạn cùng lớp mà tay đã mỏi nhừ. Mình nhìn từ xa, thấy thầy Hóa đang tiến lại gần. Tại sao những lúc mình thất bại nhất, thầy luôn xuất hiện trước mặt mình?
Có ý giúp đỡ hay là muốn cười nhạo mình đây?
Thầy rù rì to nhỏ gì đó với giáo viên thể dục. Xa quá nên mình không nghe rõ họ nói gì hết. Chỉ biết là thầy tiến vào sân, thằng con trai đang đánh với mình bỗng nhiên nhường vợt lại cho thầy.
Mình há hốc đứng chôn chân tại chỗ, thầy bắt đầu phát cầu, mình luống cuống vội cầm vợt lên đỡ.
Mình nhìn cánh tay của thầy, phát cầu kiểu này đến mùa quýt năm nào mình mới đỡ được đây?
Trái đầu tiên, tưởng vất vả lắm, ai ngờ đánh lại một cách dễ dàng. Thầy nhịp nhàng phối hợp với mình, chẳng mấy chốc mình đạt 15/15 mà không rớt trái nào.
Đạt rồi, mình mà không kìm được chắc nhảy cẫng lên mất. Thầy trả vợt cho tụi nó rồi đi liền một mạch lên cầu thang. Mình nghe cả lớp xì xào với thầy thể dục, nói mình được thầy Hóa chống lưng. Chống cái gì mà chống, mấy người không thấy môn Hóa của tui lúc nào cũng è ạch mãi mới đến vạch đích hay sao?
Sau này mình mới biết, người ta thật ra lấy cớ muốn vận động xương cốt nên mới vào sân giúp mình. Người ta đứng trong gốc khuất, nhìn thấy tên kia bắt nạt mình thế nào, nhìn thấy mình chật vật ra sao.
Chỉ là, rất lâu, rất lâu về sau, người ta mới kể cho mình biết. Còn hiện tại bây giờ, mình ngu ngơ có biết gì đâu.
Tối về, lo thân học bài mai kiểm tra lại. Mình dựa vào cái đề thầy đã cho trong lớp, giới hạn từ bài nào đến bài nào nên cũng không mấy khó khăn.
Điện thoại mình DING một tiếng, facebook có thông báo, mình nhìn tên người gửi lời mời kết bạn mà muốn ném điện thoại đi cho rồi.
Mình cố tình không tham gia group lớp, ấy vậy mà thầy vẫn mò được nick face của mình.
Nội tâm mình như muốn gào thét, đã thoát được thầy ở trong trường rồi, giờ thầy còn gửi lời mời nữa. Thôi, ngu gì mình chấp nhận, mình thấy tên là đã muốn tránh như tránh hủi.
Mình tắt điện thoại, đem để điện thoại trên tận đầu tủ quần áo. Mình có đồng hồ báo thức nên không cần đến chuông báo của điện thoại làm gì.
Sáng có tiết Hóa, thầy vừa bước vào, ánh mắt nhìn mình như muốn giết mình đến nơi vậy. Thầy bắt mình xuống tận bàn chót ngồi kiểm tra. Mình nhìn Quân, vẻ nuối tiếc, cậu ấy bye bye mình, cử chỉ như thay cho lời động viên bảo mình cố lên.
Thầy phát đề, đúng mấy câu tối qua mình học. Nhưng thầy gài nhiều câu, mình đọc kĩ mới phát hiện ra. Nhưng mà, chẳng phải hôm nay học bài mới sao? Thầy không lên bảng dạy đi, đứng lù lù sát bên mình làm gì vậy chứ.
Mình có phao đâu mà mình sợ, nhưng tinh thần thì đang bị khủng bố rồi đây. Thầy nhìn, nhìn mãi, mình bực, cuối cùng ngước mặt, to gan đuổi thầy đi chỗ khác.
- Thầy, thầy đi chỗ khác đi, em không có phao bài, thầy nhìn cũng chẳng phát hiện gì đâu.
Mình nói rất khẽ, câu nói của mình không đuổi người ta đi được, ngược lại hình như còn nhích lại nữa. Kệ thầy, mình ngồi, thầy đứng, thầy mới là người mỏi chân.
Còn câu cuối cùng, mình tập trung cao độ, làm làm bấm bấm, đến khi gần nộp bài, đắc ý nhìn thầy một cái.
Thầy nhìn chằm chằm vào bài mình, hại mình toát mồ hôi hột với thầy. Thầy đảo mắt nhìn cả lớp, dặn dò bâng quơ.
- Mấy em làm bài nhớ đọc kĩ đề, tiết sau em nào lên bảng làm sai là trừ nửa số điểm.
Mình nhột, vội lật qua lật lại xem lại bài. Á à, câu ba mình sai một chỗ, vội gạch đi tính lại. Trống vừa điểm thì mình cũng hoàn thành bài kiểm tra. Mình nộp bài, lễ phép đưa bằng hai tay. Cơ hội cuối mà, nếu lần này toang thì cột điểm của mình chấp nhận số xấu thôi.
Mình ngượng ngùng, e thẹn, khó khăn lắm mới mở lời được.
- Em cảm ơn thầy... vì đã... cho em kiểm tra lại...
Xong mình chạy biến, nếu vấp ngã thì mình thề chiều nay cúp luôn hai tiết Hóa.
Tại sáng mình tranh thủ đi sớm nên chưa ăn gì hết trơn. Mình mua hộp Milo với bánh mì ngọt, vừa gậm vừa ngẫm nghĩ về tính cách của thầy.
Thầy có đôi khi nhẫn tâm vô cùng, nhưng tính ra rất nhiều lần thầy đã giúp mình trong những lúc mình khó khăn nhất.
Hay là, mình đừng suy nghĩ ác cảm đối với thầy nữa?
Mình nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ từ tiết Văn đến hai tiết Hóa. Chỉ khi tan học mình lại thôi nghĩ nữa, vì đầu óc của mình lúc này đang nghĩ tới đồ ăn, nghĩ xem tối nay mẹ nấu cái gì.
Về chuyện mình không chấp nhận lời mời kết bạn, thầy cũng không làm khó làm dễ. Mình ngốc nghếch mới nghĩ người ta bỏ qua cho mình.
Ngày hôm sau, giờ giải lao, thầy tự nhiên mượn điện thoại mình, thầy bảo cho thầy mượn gọi với đồng nghiệp có chuyện gấp, điện thoại thầy để quên ở nhà.
Mình thật thà nên cho thầy mượn ngay và luôn, có nghi ngờ cái gì đâu. Thật thà quá đâm ra thiệt thòi, người ta là thầy mình, lớn tuổi hơn mình, đương nhiên cái đầu sẽ nhiều sạn hơn mình.
Ngay lúc đó mình dở, chẳng suy nghĩ được đã là giáo viên thì có biết bao đồng nghiệp, tại sao nhiều số như thế mà thầy vẫn nhớ vanh vách?
Thầy trả điện thoại cho mình, lịch sự nói tiếng cảm ơn. Mình đáp dạ hổng có gì, mình thấy kì kì, trả điện thoại thôi có cần đắc ý đến vậy không?
Mình lục xem thời khóa biểu, thở phào nhẹ nhõm khi mà ngày mai chỉ có duy nhất một tiết Hóa buổi sáng.
Mình làm mấy bài toán nâng cao, học thuộc mấy bài Hóa đã học rồi đi lướt face. Một lát sau, Mes mình có tin nhắn đến, mình nhìn cái tên thôi đã kinh hãi tột độ, thêm dòng chữ tròn trịa ở mục tin nhắn.
"Bạn và Đình Phong, các bạn đã trở thành bạn bè trên facebook..."