Thiên Cù Tử vụng về đeo giày cho Húc Họa, nàng thập phần vui vẻ, đến cả ghét bỏ ngày trước cũng bắt đầu phai nhạt.
Nhưng vui chưa được bao lâu thì có thứ gì đó nhỏ lên giày nàng, ban đầu là một giọt, sau đó là từng giọt liên tục. Thiên Cù Tử nháy mắt bụm mặt, Húc Họa nghi ngờ cúi đầu xuống, thì thấy hắn đột nhiên đứng dậy chạy mất.
Là sao vậy? Đường đường là chưởng viện mà không có chút hình tượng nào hết.
Húc Họa nhìn xuống định xỏ giày, thì thấy trên giày có mấy giọt nước đỏ như máu. Nàng chấm ngón tay vào, đưa lên mũi ngửi, chóp mũi liền nghe một mùi tanh tanh. Hóa ra không phải giống máu, mà thực sự là máu thật.
Tên Thiên Cù Tử kia… không ngờ lại chảy máu mũi.
……
Mình cũng đâu có lộ hàng gì nhỉ? Húc Họa cẩn thận nhìn xuống chân, thực sự kín đáo không chê vào đâu được mà?
Hắn ta sao lại chảy máu mũi được?!
Húc Họa hỗn loạn.
Nàng còn nghĩ, bắt hắn đi giày cho mình sẽ khiến hiệu quả nhục nhã lên đến mười phần, hắn còn hơi đâu nổi lên sắc tâm nữa…
Húc Họa đứng dậy, đuổi theo hai bước muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ hỏi đến quá rõ. Lấy tu vi của Thiên Cù Tử mà nói, khó có khả năng hắn vì một chút kích thích mà bị chảy máu lắm.
Húc Họa cầm bộ đồng phục lên, lại nhìn đến vết đỏ trên giày, không biết nên khóc hay cười. Lão nam nhân cô đơn ngàn năm đúng là không dám trêu, không dám trêu a.
“Thần Ma, ngươi nói có phải trước giờ hắn chưa từng chạm vào con gái không?”
Thần Ma chi tức nhìn hai người ngu xuẩn hoài cũng sinh ra cảm giác ưu việt, lúc này cao ngạo “hừ” một tiếng.
Húc Họa lắc đầu cảm thán: “Hắn đâu phải Phật tu, luyện công chỗ Âm Dương Viện cũng có ép buộc giữ thân trong sạch đâu. Đáng sợ quá đi. Ta còn cho rằng Bất Động Bồ Đề là đệ nhất Phật tu, nhịn nghẹn muốn chết, không ngờ…” Nàng tặc lưỡi hai cái, lắc đầu rồi ra ngoài tìm chỗ tắm rửa.
Hồ Phi Kính là chỗ tốt, nàng đã để ý từ lâu.
Ngày hôm sau, buổi học ở trai Tâm Nham lại tiếp tục như cũ.
Húc Họa gầy đi quá nhiều, quần áo không còn vừa vặn, cho nên đến sớm để đổi lại y phục. Kết quả, Cửu Uyên Tiên Tông quy định: đệ tử ngoại môn muốn đổi y phục thì phải bỏ thêm tiền…
Húc Họa tức giận: “Ghi vào…” Nếu là trước kia, nàng sẽ không chút do dự kêu tính vào Thiên Cù Tử. Nhưng mà hôm nay… Nàng dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Ghi vào sổ Tịnh Vô Nê!”
Lão thất phu kia có chỗ kì quái, vẫn là không nên chọc người ta thì hơn. Thay quần áo xong thì tiến vào lớp học, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Húc Họa không hiểu, còn sờ sờ lên mặt – mình rửa mặt không sạch sao?
Thấy Hướng Manh ngồi ở bàn đầu, nàng lập tức bước tới.
Cậu ta hồ nghi: “Cô…”
Húc Họa nhướng mày: “Cậu với tôi không quen biết à?”
Thanh âm thật quen thuộc, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít thở, Hướng Manh giật mình nói: “Sao cô lại gầy như vậy?”
Húc Họa tức giận ngồi xuống, Đường Khác bên cạnh tuy còn có chút đờ đẫn, nhưng cũng lập tức đưa linh thủy cho nàng. Húc Họa nhận lấy uống một ngụm, cảm thấy cả người chỗ nào cũng không thoải mái.
Nhưng chỉ chốc lát sau, đại chấp sự Tịnh Vô Nê đã tiến vào: “Bên trên có lệnh, hôm nay thực hành, các ngươi cầm bùa hộ mệnh đi theo ta.” Ông nhìn thoáng qua Húc Họa, cũng rất đỗi kinh ngạc.
Húc Họa tự mình giải thích: “Giảm cân thôi, giảm cân thôi.”
Tịnh Vô Nê thuận miệng nói: “Dược của Y tông? Đừng nói là tính nợ lên người ta, giá đan dược của bọn họ cao hù chết người.”
Đường Khác lập tức: “Tính hết vào ta đi.”
Hướng Manh theo sát nói: “Tính vào ta cũng được.”
Con bé được yêu thích tới vậy cơ à?
Thực ra Tịnh Vô Nê không phải người nhỏ mọn, nhưng làm tiên sinh lâu rồi, thích nhất là càm ràm, lập tức nói: “Được rồi, đi thôi đi thôi, ra ngoài thực hành.”
Húc Họa không thể hiểu nổi – các người đã dạy gì mà kêu đi thực tiễn? Đệ tử ngoại môn nếu thật sự gặp phải yêu mái quỷ quái, thì có khác gì lấy trứng chọi đá chứ?
Vừa ra khỏi lớp học, ngay lập tức nàng thiếu tự nhiên hẳn – Không ngờ Thiên Cù Tử lại ở đây.
Tối hôm qua, Hề chưởng viện bỏ chạy xong mới nghĩ, mình làm như vậy thật là mất mặt. Đang lâm trận còn bỏ trốn thì đâu phải tính cách đại trượng phu? Cho nên hôm nay hắn mới muốn gặp nàng, có điều sợ nói sai làm bậy, vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào. Trong lòng hắn quẫn bách xấu hổ lắm, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ không lộ vẻ gì cả.
Húc Họa chạm vào mắt hắn một lúc, hai người liền rất nhanh quay đi chỗ khác. Sắc mặt Thiên Cù Tử đông cứng, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Đã có hắn ở đây, chín vị chấp sự chỉ có mỗi Tịnh Vô Nê là đến. Húc Họa đi bên cạnh ông, Tịnh Vô Nê so với nàng càng bất an hơn – trước nay đệ tử ngoại môn chỉ khi tốt nghiệp mới có thể nhìn thấy chưởng viện, mà còn phải nhìn từ phía xa đó.
Nhưng mà bây giờ… Chưởng viện giống như sắp biến thành chấp sự tới nơi rồi.
Thiên Cù Tử cùng đệ tử ngoại môn ra khỏi núi Dung Thiên. Ngọc Lam Tảo nhìn thấy, liền cảm thấy thật quái dị – đệ tử ngoại môn năm nay tiến bộ nhanh vậy à?
Nhiệm vụ lần này là ở núi Giao Chỉ, nơi đây có thôn dân đến báo bị “sơn thần” quấy phá.
Một nhóm đệ tử vừa đến đã thấy họ đang lập bàn thờ cầu tế dưới chân núi. Tịnh Vô Nê nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, cảm thấy tuy rằng hắn đã đến đây, nhưng chắc cũng sẽ không để ý. Quả nhiên, Thiên Cù Tử gật đầu với ông một cái, tiến về trước nâng một người dậy hỏi thăm tình hình.
Các đệ tử cũng bắt đầu tiến lên hỏi thăm, Húc Họa đi cuối cùng, không cần phải chạy lên bắt chước. Nếu là trước đây, nàng có lẽ sẽ cho rằng Thiên Cù Tử ăn no rửng mỡ, nhưng kể từ sau chuyện tình tối qua, giữa hai người đã không còn như xưa nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua Thiên Cù Tử, thấy hắn đang cháy bỏng nhìn mình, liền không khỏi nghiêng đầu quay đi. Thiên Cù Tử chậm rãi đi về phía nàng, trông thì như tùy ý, thực ra mỗi bước nặng ngàn cân.
Tiến lên thì một bước vực sâu, lui lại thì cả đời nhung nhớ.
Hắn đến bên cạnh nàng nhưng lại không có lời nào để nói, không khí vô cùng xấu hổ trầm mặc.
Đương nhiên sẽ có người chú ý hắn, cũng có kẻ thầm đánh giá Húc Họa. Mỗi tội cả hai dáng đứng thẳng tắp, tuy rằng sóng vai nhau, nhưng người này nhìn chim, người kia nhìn gió, ánh mắt chưa từng đụng chạm, trong sáng đến không thể trong sáng hơn.
Đám người rảnh rỗi cũng không có cơ hội phỏng đoán.
Tịnh Vô Nê bẩm báo với Thiên Cù Tử về những sự việc kì lạ ở đây. Đại khái là cách đây vài ngày, tượng Sơn Thần trong miếu đột nhiên hiển linh, đáp ứng lời cầu nguyện của một tiều phu tên Lý Nhị. Người này ở trên núi đào được một củ sâm nghìn năm, bán được số tiền rất lớn.
Sau đó, nguyện vọng của những thôn dân cũng dần dần được thực hiện. Nhưng một tháng sau, Lý Nhị đột nhiên thắt cổ mà chết. Tiếp theo, người thứ hai từng được Sơn Thần thỏa nguyện cũng chết cùng lý do, mọi người trong thôn bắt đầu bất an.
Tới khi tất cả những người từng cầu nguyện thành công ở miếu đều thắt cổ tự sát, mọi người mới sợ quá, chạy đến Âm Dương Viện cầu cứu.
Thiên Cù Tử nghe vậy chỉ bảo: “Làm như bình thường.”
Tịnh Vô Nê lập tức phái một nhóm đệ tử đối chiếu lời khai, kiểm tra vết thương, nhóm khác thì vào núi điều tra.
Húc Họa đương nhiên theo nhóm thứ hai: vào núi điều tra nguy hiểm hơn ở trong thôn đối chiếu lời khai nhiều. Những đệ tử ngoại môn ai cũng nhiệt tình háo hức, chỉ có Húc Họa bưng một cốc linh thủy, có chút thất thần.
Mọi người đi hướng về miếu Sơn Thần, còn nàng một mình leo lên đỉnh núi. Chợt nghe thoang thoảng mùi rừng Khổ Trúc, hóa ra Thiên Cù Tử nãy giờ im lặng, không biết từ lúc nào đã đứng cạnh nàng.
Núi sâu rừng già, trai đơn gái chiếc… Thật có chút kì nha!
Gió thổi rừng kêu, Húc Họa không quay đầu lại, nhưng khi tiếng lách cách do ngọc bội của hắn phát ra lọt vào tai, tâm can lại có chút loạn. Nàng miễn cưỡng cười nói: “Hề chưởng viện có chuyện muốn nói với ta?”
Thiên Cù Tử hơi ngừng lại, đúng là có chuyện, nhưng không biết nói thế nào.
Húc Họa muốn ngăn lại bầu không khí xấu hổ này. Nàng đúng là muốn cải thiện quan hệ với vị chưởng viện kia, nhưng cũng không phải là mối quan hệ kiểu đó. Cho nên mới lại nói: “Bên kia sơn cốc có oán khí bốc lên, xem ra có người chết thảm quấy phá. Việc này không khó, nếu chưởng viện bận rộn thì cứ về trước. Ta có thể gánh vác, ngài yên tâm.”
Nhưng Thiên Cù Tử không nhận khách sáo của nàng, chỉ đáp một câu: “Mấy ngày gần đây ta cũng nhàn hạ, không có việc gì quan trọng.”
Vô lực quá. Hắn không hiểu tiếng người hay sao vậy?
Nàng đành nói: “Được… Vậy cũng được…”
Không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Ở cái chốn rừng nhỏ này, đi cùng một lão nam nhân ngàn năm cô đơn đang xấu hổ im lặng, thật sự thật sự không ổn.
Mấy cuốn kịch bậy bạ thường nói, trong tình huống này, rất dễ sinh ra cảnh tượng nam nữ làm chuyện “khẩu vị nặng”, lông tóc nàng dựng đứng, vậy thì nói chuyện thời tiết phong cảnh đi!
Nàng nhìn ra xa bốn phía: “Hôm nay thời tiết tốt quá, hợp để leo núi ghê.”
Thiên Cù Tử cổ quái nhìn nàng: “Lấy tu vi của Khôi Thủ, muốn leo núi còn phải sợ gió lạnh tuyết rơi ư?”
Đương nhiên không sợ, nhưng lão tử chẳng phải không còn gì để nói ngoài cái này sao?! Húc Họa đành thôi ý định nói chuyện với hắn: “Trong cốc nhiều oán khí, ta đi xem.” Nàng vừa mới động, Thiên Cù Tử liền lập tức đuổi theo.
Húc Họa thật sự không muốn cùng hắn tám nhảm nữa, bởi vậy kêu: “Lấy tu vi của bổn tọa, cũng không sợ mấy sơn yêu oan hồn nhỏ nhặt này. Không dám làm phiền Hề chưởng viện đi theo giúp đỡ.”
Hắn lại bảo: “Không có gì, ta cũng muốn qua xem.”
……
Sơn cốc nhìn tưởng không xa, kỳ thật không hề gần. Thiên Cù Tử nói muốn tới đó, nhưng hắn không ngự kiếm, cũng không thi pháp khoái hành (*). Hai người một trước một sau, trèo đèo lội suối leo lên núi.
(*Khoái hành: đi bộ nhanh)
Húc Họa uống xong linh thủy thì ném cái lọ không đi, Thiên Cù Tử ở sau hiếm khi nhiệt tình lại đưa tới một một lọ. Húc Họa hơi ngạc nhiên, hắn không nhìn nàng, giống như đang cố gắng giải thích chuyện xẩu hổ tối qua, nhẹ giọng nói: “Gần đây ta thử nghiệm thuật pháp mới, thân thể khó tránh dị thường, mong Khôi Thủ đừng để bụng.”
Húc Họa nhận lấy lọ linh thủy, trong lòng càng kinh ngạc, không biết hắn nói thật hay giả. Nhưng xét đến tu vi của hắn, có thể tu luyện tới nỗi chảy máu cam tùm lum, nếu không phải thất thố trước nàng thật, thì là sắp bị tẩu hỏa nhập ma có phải không?
Cho nên dù cách hắn giải thích còn nhiều chỗ khả nghi, nhưng vẫn khiến nàng quan tâm một chút: “Thể chất Ma Khôi bẩm sinh có thể cân bằng Ma khí trong người. Nếu chưởng viện không khỏe, ta cũng có thể giúp ngài ít nhiều.”
Thiên Cù Tử vừa muốn từ chối, Thần Ma trong thần thức hắn đột nhiên kêu lên: “Đáp ứng mau đáp ứng mau!!” Thiên Cù Tử nhíu mày, nó sung sướng đến nỗi quay vòng vòng: “Cơ hội để khoe lưng khoe dú đó!!”
Thiên Cù Tử đối với chuyện này lúc đầu thấy rất ngớ ngẩn, nhưng sau đó mặt tự dưng ửng hồng lên, nói: “Vậy cũng được, làm phiền Khôi Thủ.”
Húc Họa rất vui vẻ giúp đỡ. Hai người đi sâu vào rừng, Thiên Cù Tử tim đập bùm bùm như trống nổi, do dự một lúc lâu mới chậm rãi cởi dây buộc eo lưng. Người phía sau lễ phép quay đi, tạm chưa nhìn hắn. Hắn cởi ngoại bào xong, lại cởi áo trong, ngay ngắn ngồi xuống.
Lão thất phu này dáng người không tệ.
Húc Họa đặt hai tay lên, tay trái nóng như lửa, tay phải lạnh như băng. Tim Thiên Cù Tử đập loạn càng mạnh, lồng ngực muốn nổ tung tới nơi.
Húc Họa mất hai canh giờ để đưa Ma tức chạy hết người hắn, có điều thân thể hắn sạch sẽ, không có chút dấu vết Ma tức nào. Mặt khác kinh mạch cũng một đường thẳng, không hề có chỗ nào bị đình trệ cả.
Nàng thấy khó hiểu, đang muốn hỏi hắn, bên ngoài đột nhiên nghe có người gọi: “Kỷ Họa! Ngươi ở đâu?”
Thiên Cù Tử cũng ngoài ý muốn. Nãy giờ hai người mải ngồi đây, đã quên mất thời gian. Hắn vội vàng mặc quần áo, nhưng đám người Tịnh Vô Nê thân là tu sĩ, trong tình huống cấp bách thì hành tẩu rất nhanh.
Nếu lúc này đám đệ tử ngoại môn mà xông tới, thấy nàng với hắn chảy đầy mồ hôi, còn hắn dây eo chưa buộc, quần áo lộn xộn… Chuyện xưa trong rừng cây nhỏ, thiệt “khẩu-vị-nặng” quá đi mà!
“Hề chưởng viện, thất lễ!” Vì danh tiết cả hai, Húc Họa thấp giọng nhận lỗi, vừa dứt lời, chân liền đá một cái. Thiên Cù Tử bị bất ngờ, “ùm” một tiếng, cả người chìm xuống mương.