Minh Nguyệt Chiêu Chiêu

Chương 2

3.

Cuối cùng, ta vẫn phải đi cùng hắn, lý do là vì ta đang trướng bụng, vô cùng khó chịu, còn không đi nữa chắc vỡ bụng mất.

Vốn tưởng rằng sẽ gặp được vài vị phi tần khác, ai mà ngờ được trên đường ngoại trừ cung nữ và thái giám chẳng còn ai khác, có chút nhàm chán

Ta vốn định tiễn Tôn Diễm đến chỗ mấy vị phi tần khác, ai mà ngờ được, mấy vị phi tần khác trong cung đều thành thật như vậy, đến tranh sủng cũng không thèm tranh...

Thế là ta và hắn cứ thế dạo loanh quanh hết một nửa hoàng cung, ta mệt đến mức cái chân cũng không nhấc lên. Cuối cùng ta cũng nhìn thấy Dưỡng Tâm điện như cứu tinh ẩn hiện trước mắt.

Ta đến lễ mấy cái lễ nghi cũng không thèm để ý, vội vã níu lấy tay áo của Tôn Diễm, vừa thở phì phò vừa nói với hắn: "Hoàng thượng! Đến Dưỡng tâm điện rồi! Long thể quan trọng, người mau trở về nghỉ ngơi đi! Thần thiếp chỉ tiễn người đến đây thôi, không cùng người vào trong đâu!”

Hắn cũng không hất tay ta ra, chỉ nghiêng nghiêng đầu, nhếch mép cười.

“Nhưng mà đám tấu chương của ta vẫn còn đang ở cung nàng.” Hắn nhắc nhở ta.



Ta quên mất tiêu…

Lúc đầu đáng ra phải bắt hắn phê duyệt xong tấu chương mới cho đi mới phải

Là ta sơ xuất...

“Thần thiếp sẽ cho người mang tới.” Ta vội vàng nói.

"Chuyển đi chuyển lại nhiều phiền phức lắm"

Vậy ngươi còn không ở trong Dưỡng Tâm điện mà phê duyệt tấu chương cho tử tế, còn đòi mang đến Yên Hú cung làm cái mọe gì?

Ta buông tay áo hắn ra, hắn thấy mặt ta viết rõ mấy chữ không muốn quay về, liền hỏi ta: "Hay là A Chiêu muốn đi thêm một vòng nữa?"

Ta bừng tỉnh ngay tức khắc, lắc đầu lia lịa chối từ.

Mới đi được một lúc ta đã mệt đến mức đi không nổi nữa, nếu lại đi thêm lần nữa, chẳng phải ta sẽ phải nằm liệt giường ba ngày sao?

Nhưng mà ta cũng không muốn cùng hắn trở về Yên Hú cung huhuhu...

Cuối cùng, vẫn là Tôn Diễm nắm lấy cổ tay ta, kéo ta trở về.

Sau khi trở về Yên Hú Cung, hắn liền ngồi ở chiếc bàn trong tẩm cung, an tĩnh phê duyệt tấu chương, cũng không bắt ta mài giúp hắn như lúc nãy nữa. Yêu cầu duy nhất của hắn là ta phải ở trên chiếc giường mềm nhỏ trong tẩm cung.

Về phần ta muốn làm gì, hắn cũng không quản nữa.

Nhưng mà nếu như thế vậy, chỉ cần ta hơi ngẩng đầu là có thể dễ dàng nhìn thấy hắn rồi.

Thực ra, dung mạo của Tôn Diễm không tệ chút nào, thậm chí còn có thể nói là vô cùng xuất chúng, khi an tĩnh, nhìn hắn khá nghiêm túc, lạnh nhạt, dường như luôn mang theo một loại cảm giác xa cách. Nhưng nếu hắn nở một nụ cười, cảm giác thiếu niên tươi đẹp như lập tức trào ra trong chớp mắt, phảng phất như hắn không còn là bậc đế vương cao cao tại thượng nữa mà chỉ còn là một vị thiếu niên phong lưu đa tình mà thôi.

Nếu đổi là lại một nữ tử khác, sợ rằng đã sớm động tâm.

Ngặt nỗi người hắn gặp phải lại là ta, một kẻ chỉ muốn bay khỏi bốn bức tường cao chốn thâm cung, ra ngoài lang bạt. Nếu như động tim, có lẽ cả đời này của ta chỉ có thể ở lại trong bốn bức tường cao vạn trượng này, cùng với những nữ tử khác tranh giành đến ngươi sống ta c.hết. Đây là việc ta tuyệt đối không bao giờ có thể chấp nhận được

Càng huống hồ đây chẳng qua chỉ là một chiếc đầm c.hết sâu không đáy, sao có thể tạo ra chút gợn sóng?

Ta thu hồi ánh mắt, tùy tiện nhặt một cuốn bản thoại bên cạnh người lên, chăm chú đọc.

Chỉ là cuốn bản thoại này thực sự quá nhàm chán, nói về một tiểu thư nhà giàu, nữ phẫn nam trang ra ngoài chơi, tình cờ gặp được một tú tài nghèo sau đó yêu nhau.

Đến cả tình tiết dùng gậy đánh uyên ương cũng vô cùng lỗi thời, không xem được bao lâu ta đã nhịn không được mà ngáp to một cái.

Có lẽ bởi vì quá mệt, ta bất tri bất giác đã thiếp đi trên chiếc giường nhỏ.

Đợi đến khi ta lần nữa tỉnh dậy, xung quanh đã là một mảng tối đen.

Còn chưa đợi tỉnh táo lại, ta đã phát hiện dường như có người đang áp sát đến, đưa tay về phía ta.

Trong lòng ta giật mình, vội vàng lùi lại, chộp lấy cuốn thoại bản định ném qua.

Nhưng thoại bản còn chưa kịp ném ngược lại đã bị người lấy đi mất.

“Ai ai ai?” Ta bị dọa đến nỗi lắp bắp nói không thành câu.

“Là ta.” Thì ra là Tôn Diễm.

“Đã đến lúc nào rồi, nàng vẫn còn chưa ngủ sao?” Giọng nói của hắn vẫn nhàn nhạt lành lạnh như cũ, bên trong tự hồ còn mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Trong phút chốc ta đột nhiên hiểu ra vì sao xung quanh tứ phía đều là một màu đen thu...

Hắn không phải là muốn để ta thị tẩm đấy chứ!?

Ta im lặng một lúc, sau đó liền cự tuyệt động tác muốn duỗi tay ra ôm ta của hắn, nói: “Ta tự đi.”

Ai mà biết được trong cung thực sự là quá tối rồi, ta men theo bóng tối di chuyển lại bị vấp một cái vào đồ...

Ngay sau đó ta liền nghe thấy tiếng cười không thèm giấu giếm của Tôn Yên vang lên sau lưng.

Ta có chút sợ hãi, không thèm để ý đến hắn. Ta chầm rì rì leo lên giường trong bóng tối, nghiêm chỉnh đắp chăn lên người, còn khoanh hai tay ngay ngắn trước ngực.

Sau khi Tôn Diễn lên giường, ta vẫn chưa chết tâm muốn cứu vãn bản thân một chút, vì vậy ta liền nói với hắn: “Hoàng thượng, hay là chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“Nói chuyện gì?” Hắn kéo chăn qua, đắp lên người, nằm bên cạnh ta.

"..."

Tẩm cung lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, ta đột nhiên nghĩ ra việc muốn nói với hắn rồi!

"Trong lòng người đã ngưỡng mộ ai chưa?"

Đây là một câu hỏi rất hay. Nếu như hắn nói có rồi ta sẽ hỏi hắn nữ tử đó là ai, sau đó tác hợp cho hai người bọn họ. Tốt nhất là hắn nên thích người đó đến độ nguyện ý giải tán hậu cung, như vậy ta sẽ không cần giả c.hết cũng được thả cho xuất cung rồi!

Mà hắn nói không chừng còn tình nguyện vì người trong lòng mà thủ thân như ngọc, như vậy ta sẽ không cần thị tẩm nữa.

Còn nếu như hắn nói không có, ta sẽ hỏi hắn thích nữ tử như thế nào, sau đó ta sẽ phát triển bản thân theo chiều hướng ngược lại. Tin chắc không bao lâu nữa hắn nhất định sẽ ghét bỏ ta, không đến mấy hôm, ta sẽ có thể giả c.hết xuất cung theo kế hoạch rồi!

Ta một bên tự tán dương bản thân sao có thể nghĩ ra một câu hỏi hoàn mỹ đến vậy, một bên vô cùng háo hức mong chờ chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nhưng câu trả lời của hắn khiến ta phải chờ đợi rất lâu, hắn im lặng mất một lúc lâu:

"...Có." Hắn nhẹ giọng nói.

"Nàng ấy là cô nương nhà nào? Nếu như có thể có được sự yêu thích của hoàng thượng người, tính cách của vị cô nương đó nhất định phải rất tốt! Nàng ấy có phải là cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, dung mạo đệ nhất thiên hạ, tuyệt thế vô song…” Nghe thấy đáp án của hắn, ta bắt đầu truy hỏi kiểu mẫu của hắn.

Thấy ta hỏi han nghiêm túc, hắn nhất thời không biết ngắt lời ta kiểu gì, chỉ nh xoay người nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai ta, ra hiệu cho ta dừng lại.

Hắn trực tiếp phớt lờ câu hỏi đầu tiên của ta, giọng điệu có chút tự ti: “Nàng ấy quen tùy tiện cẩu thả, cực kỳ yêu bản thân, nhưng cũng thích nịnh nọt người khác. Nàng ấy đối với mấy thứ cầm kỳ thi họa không hứng thú chút nào, khả năng cũng chỉ miễn cưỡng xem cho vui mắt."

“Về phần dung mạo đệ nhất thiên hạ, tuyệt thế vô song…” Hắn dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nói tiếp: “Có lẽ nàng ấy sẽ tự nghĩ vậy về dung mạo của bản thân đi.”

Trong phút chốc, ta cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì trước nay ta chưa từng thấy ai miêu tả về người trong lòng kiểu này cả. Đối với vấn đề này, ta thực sự vô cùng hoài nghi về mức độ yêu thích của tên này dành cho vị cô nương đó.

"Chỉ là..." Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn chưa nói nốt nửa câu còn lại.

"Chỉ là?" Ta bắt chước giọng điệu của hắn, thận trọng hỏi lại.

“Bỏ đi, không có gì đâu.” Hắn tựa như có chút mệt mỏi, bàn tay tùy ý xoa xoa trán.

Hắn đây không phải là… bị ái tình tổn thương đấy chứ?!

Ta quay đầu, liếc nhanh về phía hắn, cảm thấy khả năng cao là như vậy.

Thế là ta nhất thời nhanh miệng, bất cẩn nói ra những lời đang chất chứa trong lòng: “Người đừng quá thương tâm, dù sao chỉ là một nữ tử mà thôi! Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, cớ gì phải đơn phương một nhành hoa! Người là hoàng thượng cơ mà, tương lai nhất định sẽ có càng nhiều nữ nhân ưu tú xuất hiện."

Ta không biết tên nữ tử đó, thầm nghĩ tuổi tác nữ tử đó hẳn là phải lớn hơn ta, vì vậy liền to gan nói tiếp:

"Người cứ quên vị cô nương bạc tình đó cùng với quá khứ đau buồn của hai người đi! Cứ coi như nàng ta không có mắt, coi như nàng ta bị mù đi..."

Hắn lại lần nữa ngắt lời ta, tiếng cười trầm thấp không thèm giấu diễm lại lần nữa chui vào lỗ tai ta. Một lúc sau, hắn lại khẽ thở dài, nhẹ giọng thì thầm: "...đồ ngốc."

Ta không biết hắn rốt cục đang nói về ai.

Nhưng kết hợp với tình cảnh này, ta lại có cảm giác hình như hắn đang mắng ta.

...Ta đây rõ ràng đang an ủi hắn, thay hắn nói chuyện mà!

Không phải ta vừa nói vị cô nương đó đó không mắt nhìn, nói nàng ta mù sao?

Hắn sao có thể bảo vệ cái vị người trong lòng bạc tình bạc nghĩa đó đến vậy chứ?!

Ta nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, giận dỗi quay đi, đưa lưng về phía hắn, không thèm nói chuyện nữa.

Có lẽ hắn thấy ta không nói chuyện cùng hắn nữa, đồng thời còn cảm thấy việc mắng ta có chút tội lỗi, vì vậy bèn chủ động gợi chuyện hỏi ta:

"Vậy còn nàng thì sao?"

“Cái gì?” Bởi vì hắn là đế vương, ta cuối cùng vẫn phải giận dỗi đáp lời hắn, giọng nói bị chăn che lấp, có chút mơ hồ.

“Nàng có người trong lòng chưa?” Hắn giả vờ như không để tâm, hỏi ngược lại ta, giọng điệu lúc nặng lúc nhẹ.

Tình thế xoay chuyển, lần này đến lượt ta im lặng.

Một lúc sau, ta nhìn về phía tấm rèm giường tối đen như mực, trả lời hắn: "...Không có."

Hắn dường như có thể nhìn thấu được lớp ngụy trang của ta, trầm mặc trong giây lát sau đó lại dùng giọng nói khàn khàn hỏi tiếp: "...Hắn là người như như thế nào? Nàng và hắn... vì sao lại gặp được nhau?"

Không biết có phải vì hắn vẫn còn đắm chìm trong mối tình bi thương cùng vị nữ tử đó không, ta cảm thấy ngữ khí của hắn còn mang theo mấy phần nghiêm nghị không rõ, dường như còn có chút sa sút, buồn bực.

“Huynh ấy là một người cực kỳ, cực kỳ tốt.” Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật trả lời từng câu, từng câu một.

Tốt đến mức mỗi khi nghĩ đến huynh ấy, lồng ngực ta lại nhịn không được mà thắt lại, đau đớn.

Đầu óc ta vô cùng hỗn loạn, cũng không biết bản thân đang nhớ đến điều gì, chóp mũi chua xót, suýt nữa không kìm được mà rơi nước mắt.

Ta vội vàng trốn xuống dưới chăn, tự nhéo mạnh vào đùi mình, sau đó thở dài một tiếng, nước mắt đang trực trào ra cứ vậy mà bị ta dằn lại.

“Lần đầu tiên ta gặp huynh ấy, là ở Hộ Quốc tự.” Ta nói tiếp.

"Nhưng đó cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy huynh ấy."

Ta cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng tâm trạng vẫn không kìm được mà sa sút như cũ.

“Nàng…” Hắn dường như muốn nói lại thôi, một lúc sau mới hỏi tiếp, “Nàng và hắn…?”

Ta hơi sững lại, quyết định kể lại một cách ngắn gọn, nhưng những ký ức đó vẫn không ngừng ùa về trong tâm trí ta.

Khi ta còn nhỏ, có một lần cùng mẹ đến Hộ Quốc tự thắp hương, khi đi dạo lang thang bên ngoài ta đột nhiên phát hiện ra huynh ấy.

Lúc đó sau khi chơi mệt rồi, ta liền trốn dưới gốc cây hóng mát.

Đứa nhóc be bé là ta khi ấy đứng dưới tán cây tránh nóng, đột nhiên lại tiếp được một người từ trên trời rơi xuống, bị đè mạnh lên người.



Hôm đó chúng ta đã cùng nhau trải qua khá nhiều việc.

Sau đó, huynh ấy dặn ta hãy đến Giang Nam tìm huynh ấy.

Nhưng huynh ấy lại không để lại bất kỳ tín vật gì, ngay cả cái tên cũng không có.

“Chỉ là đó cũng là lần cuối cùng ta gặp được huynh ấy.” Ta cố tỏ ra vẻ thoải mái nói.

Có lẽ Tôn Diễm cảm thấy ta còn thảm hơn hắn mấy phần, ngược lại cũng không còn thương tâm như trước nữa, thậm chí còn có chút thoải mái thở dài một tiếng.

Đúng là không có lương tâm!

Chúng ta không nói thêm gì nữa, cuộc trò chuyện dường như cứ vậy mà kết thúc.

Nhưng những ký ức lộn xộn đó lại không ngừng điên cuồng tràn vào tâm trí ta. Hai mắt ta chua xót, đau nhức, chỉ có thể len lén tự véo chân mình dưới chăn hết lần này đến lần khác, giống như chỉ cần làm như vậy thì nước mắt sẽ không còn rơi nữa, mà ta cũng sẽ không còn phải nhớ lại những điều đó nữa, bản thân cũng không cần phải đau buồn nữa.

Nhưng cuối cùng ta vẫn không nhịn được, lén lút lật người, cuộn tròn trong chăn, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt.

Và một bàn tay thon dài, ấm áp lặng lẽ chui vào trong chăn, không nói một lời mà nắm lấy tay của ta, làm ta bị dọa đến mức nước mắt cũng không dám lau, chỉ muốn vung tay tránh đi.

“Người làm gì vậy?!” Bàn tay bị hắn tóm lấy không thể giằng ra được, ta chỉ có thể dùng một bàn tay khác nắm chặt lấy chăn, sau đó co người lại phía đằng sau

Hắn không nói gì.

Hắn không phải vẫn muốn bắt ta thị tẩm đấy chứ?!

Ta chợt nhớ ra nguyên nhân lúc trước ta khơi chuyện với hắn là vì khiến hắn quên đi chuyện thị tẩm, không ngờ đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn nhớ?

Cảm nhận được hắn đang dựa sát lại gần, ta lập tức hoảng hốt, chỉ có thể nhắm mắt hét lớn:

“Ta, ta, ta, ta không muốn thị tẩm.”

Hắn hơi sững lại, phảng phất như vừa nghe thấy lời gì đó hoang đường nực cười, còn đặc biệt nghiêm túc hỏi ta một câu vì sao.

Quả nhiên! Quả nhiên là vì muốn bắt ta thị tẩm.

Tôn Diễm, ta vốn tưởng rằng ngươi có tình cảm sâu nặng với vị cô nương đó, không ngờ ngươi so với mấy tên cẩu nam nhân gặp một người yêu một người cũng không khác gì!

Đương nhiên, cũng có thể là vì ta quá ưu tú.

Nhưng mà đây cũng không phải lý do để hắn thay lòng đổi dạ!

Trong lòng ta vừa điên cuồng chửi bới Tôn Diễm, vừa không quên tán thưởng bản thân, trong vô thức lời nói nói ra cũng thập phần tự tin: “Bởi vì ta sợ đau!”

Hắn dường như nhất thời bị câu trả lời này của ta làm cho nghẹn họng, sau đó liên tiếp truy hỏi ta: “Bởi vậy hôm nay nàng sắp xếp mấy món ăn trên bàn, còn có đi dạo một đoạn dài như vậy, đều là vì không thị tẩm sao?”

"Đi dạo là vì ta muốn tiêu thục! Về phần mấy món đó... ừm... ta thừa nhận rằng lúc trước ta đúng là đã có suy nghĩ này." Ta có chút áy náy, nhưng cuối cùng vẫn thành thật trả lời hắn, còn lén lút quan sát biểu cảm của hắn.

Nhưng xung quanh thật sự quá tối, ta chỉ có thể nhìn thấy được đường nét mơ hồ trên mặt hắn.

Hắn hơi nghiền ngẫm, dường như còn có chút bất đắc dĩ, lại cũng giống như đang cười nhạo ta tự mình đa tình: “Yên tâm, ta sẽ không ép buộc nàng.”

Nói xong, hắn liền đưa tay chạm nhẹ vào má ta, từng chút từng chút một giúp ta lau đi nước mắt, sau đó xoa xoa đầu ta, vỗ nhẹ vào chiếc gối bên cạnh, bảo ta mau ngủ đi.

Ta kinh ngạc không nói lên lời, bán tín bán nghi rề rà nằm xuống

Chỉ là sau khi nằm xuống, bàn tay hắn vẫn như cũ nắm chặt lấy tay ta, ta nhất thời không thể vùng ra được, chỉ có thể mặc kệ hắn.

Sau khi bị cắt ngang như vậy, ta vậy mà lại đột nhiên có cảm giác buồn ngủ. Hoặc có lẽ, chính những lời đó của hắn đã khiến cho ta yên tâm, những thứ vốn còn hỗn loạn trong đầu khi trước cũng đã tan biên không còn nữa, ta mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, dường như ta đã nghe thấy có người dịu dàng nói một câu:

“…Đồ ngốc, suýt chút nữa là bị nàng lừa rồi.”

Trong giọng nói còn mang theo mấy phần tự diễu, dường như còn mang theo chút ý nghĩa khác.

Ta không thể phân biệt rõ đó rốt cục là mơ hay thực, bởi vậy ta liền trực tiếp vất mấy lời đó ra sau đầu, an tâm tiếp tục ngủ

4。

Ta bị âm thanh mặc quần áo của Tôn Diễm làm cho tỉnh lại.

Hắn đứng cách giường không xa, có vẻ như đang chuẩn bị thượng triều.

Ta ngồi khoanh chân ngồi trên giường, ngáp to một cái, mái tóc đen dài trên đầu vẫn còn đang xõa tung.

Ngồi được mấy giây, ta mới bất chợt nghĩ ra, theo quy định,ta có phải nên đứng dậy mặc y phục giúp hắn không?

Vì vậy ta liền rề rà đứng dậy.

Hắn thấy ta đã tỉnh lại, cũng đoán được ra ta đang nghĩ gì, liền nói với ta: “Nàng cứ ngủ tiếp đi”.

Chỉ là ta bây giờ đã không còn buồn ngủ mấy nữa, vì vậy cũng không ngủ lại nữa.

Trước khi Tôn Diễm rời đi, hắn còn đặc biệt thương lượng với ta: “Buổi trưa chúng ta ăn uống thanh đạm một chút, có được không?”

Sau cuộc tâm sự chân tình lúc nửa đêm hôm qua, ta cũng không còn sợ hắn như hồi đầu mới gặp nữa. Ta vẫy vẫy tay với hắn, biểu thị bản thân biết rồi.

Nhưng vừa nghĩ đến việc buổi trưa hắn lại về đây tiếp, ta lại bắt đầu cảm thấy u sầu.

Tuy nói là không cần phải thị tẩm nhưng khoảng cách đến đoạn thất sủng vẫn còn xa lắm.

Tôn Diễm giấu vị nữ tử đó kỹ như vậy, đến cả tên cũng không chịu nói cho ta biết, ta biết làm ăn kiểu gì để tác hợp cho hắn bây giờ.

Nghĩ đến đây, ta lại bắt đầu nhìn thấy một mảng tương lai tối đen hiện ra trước mắt.

...Sau khi Tôn Diễm rời đi, Thu Lạc liền tiến vào phòng ngủ giúp ta tắm rửa.

Trong lúc tắm, cả gương mặt nàng tràn ngập vẻ muốn nói lại thôi.

“Em muốn hỏi gì?” Thấy nàng phải nhịn đến khó chịu, ta liền chủ động hỏi.

"Nương nương, người... đêm qua người không cùng Hoàng thượng..."Cho phép nói ra, trái lại lại làm nàng bắt đầu lắp bắp xấu hổ.

"?"

Thấy ta ngây người không hiểu, nàng liền nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Nương nương, bây giờ người chính là phi tần duy nhất trong hậu cung, nhất định phải nắm bắt cơ hội trở thành sủng phi mới được! Nếu không, khi những người mới nhập cung, người cũ như người chưa chắc đã có tiếng nói với bọn họ đâu!"

"Hậu cung sao lại chỉ có một mình ta được? Những thị thiếp trong phủ trước khi bệ hạ đăng cơ đâu? Còn Thẩm Thanh Hà, không phải nàng và ta đồng thời bị giữ lại thẻ sao?" Sau khi nghe nàng nói, ta vừa kinh ngạc, vừa không hiểu.

"Khi hoàng thượng còn là thái tử, người chưa từng có thị thiếp nào. Người không biết sao?" Hoàng thượng tổng cộng chỉ giữ lại hai thẻ bài, một là của ngươi, hiện tại đang đứng trước mặt ta.”

“Về phần Thẩm cô nương… trước khi nhập cung nàng ấy đã trốn đi rồi, chuyện này người cũng không biết sao?” Cả mặt nàng vô cùng kinh ngạc, giường như đối với việc ta bị mù thông tin vô cùng thương cảm.

Thẩm Thanh Hà bỏ chạy?

Còn có, cái gì mà chỉ giữ lại hai tấm thẻ?

Nếu Thẩm Thanh Hà chạy rồi, vậy chẳng phải chỉ còn lại một mình ta thôi sao?!

Rốt cục là chuyện quái gì vậy?

Ta lại bắt đầu đần mặt ra, há miệng nửa ngày không biết phải nói gì.

"Vẫn may hoàng thượng cũng không quá xem trọng đợt tuyển tú lần này, cũng không trách phạt gì Thẩm cô nương. Thẩm tướng quân ngược lại lại vô cùng tự trách, còn chủ động xin tội, hy vọng hoàng thượng sẽ trừng phạt ngài ấy." Nói đến Thẩm tướng quân, Thu Lạc có mấy phần thổn thức.

“Vậy Thẩm Thanh Hà bây giờ ở đâu?” Ta hỏi.

“Không ai biết… Thẩm tướng quân đã phái người đi tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn chưa có tung tích. Nhưng mà, Thẩm tiểu thư còn để lại một bức thư cho người nhà, nói rằng bản thân không muốn bị mắc kẹt trong bốn bức tường cung cao vạn trượng, nguyện ý phiêu bạt giang hồ trừ gian diệt ác, cứu giúp bách tính. Hoàng thượng nghe vậy vô cùng cảm động, còn nói bản thân không ham mê nữ sắc, trong vòng mấy năm không cần phải tuyển tú nữa."

Không thể ngờ suy nghĩ của Thẩm Thanh Hà lại nhất quán với suy nghĩ của ta đến vậy!

Nhưng ta cũng vô cùng hối hận sao bản thân lúc đó lại không trốn cùng nàng! Dù sao Tôn Diễm dường như cũng chỉ là do phải chịu sức ép của các đại thần mới bắt buộc phải tuyển tú, đến việc Thẩm Thanh Hà chạy trốn cũng không hề trừng phạt, chỉ có mỗi mình ta là ngu ngốc chạy đi nhập cung…

Nói đi thì cũng phải nói lại, Thẩm Thanh Hà không hổ là nữ nhi tướng gia, lúc này ta chỉ có thể lặng lẽ thu lại câu nói bà đỡ ôm nhầm hai người chúng ta lúc trước...

Nhưng mà xem ra Tôn Diễm đối với người trong lòng cũng là thập phần để tâm.

Khi còn là thái tử không có thê thiếp, sau khi đăng cơ đứng trước 180 vị tú nữ mà cũng không nhìn trúng ai, đến người duy nhất nhập cung là ta cũng chỉ là một tấm bình phong.

Không ngờ sâu trong nội tâm hắn lại là một người thâm tình đến vậy.

Nhưng mà tại sao đến cuối cùng người thảm nhất lại là ta cơ chứ? Vậy mà ta đây lại trở thành người duy nhất nhập cung.

Nhưng mà nghĩ lại thì, có lẽ nào là vì hắn thấy ta và Thẩm Thanh Hà không muốn nhập cung nên mới để lại hai tấm thẻ của hai người chúng ta sao?

Thẩm Thanh Hà bỏ chạy, vừa hay chỉ để lại ta, như vậy hắn đã có thể mượn ta để chặn miệng các vị đại thần, còn thể hiện bản thân đối với những việc nam nữ không có hứng thú, không cần phải tuyển tú nữa.

Tuyệt vời!

Nghĩ như vậy, ngày hôm qua hắn phải đến Yên Hú cung cũng là có lý do.

Nếu như hắn lạnh nhạt ta trong hậu cung, tiền triều sẽ lại có người yêu cầu hắn phải tuyển tú, bới vậy hắn mới không thể không đến Yên Hú cung

Nhưng mà nếu như vậy, kế hoạch thất sủng của ta lẽ nào sẽ mãi mãi không có ngày thành công hay sao?!

Nhưng mà việc Tôn Diễm hắn không gần nữ sắc như vậy, lại làm ta thực sự có chút kinh ngạc.

Nhưng vì sao hắn không trực tiếp để cho người trong lòng tiến cung, ngược lại lại còn phải vòng vèo một vòng lớn như vậy?

Ta bất chợt nghĩ đến những lời đêm qua khi lảng tránh thị tẩm đã hỏi hắn.

"Trong lòng người đã ngưỡng mộ ai chưa?"

"……Có."

Hơn nữa còn có cái câu mới chỉ nói một nửa “Chỉ là…” kia nữa.

Còn có ta lúc đó còn nói vị cô nương đó thật là không có mắt...

Đột nhiên sau khi xâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau, ta dường như đã hiểu ra điều gì đó!

Ta giả vờ vô ý xác định lại với Thu Lạc một lần nữa: “Hoàng thượng lúc bình thường… có phải là không gần nữ sắc không?”

“Đúng vậy,” Thu Lạc có chút u sầu nói, “Trong cung không dễ gì mới đợi được một vị nương nương, vậy mà người và hoàng thượng còn…”

Thu Lạc âm thầm tố lên án ta không chịu tranh giành.

"Đợi một ngày nào đó hoàng thượng nhìn trúng một người mới nào đó trong cung, đến lúc đó người muốn khóc cũng không được! Đến lúc đó đám tiểu nhân gió chiều nào che chiều đó mỗi kẻ sẽ đạp cho Yên Hú cung một cước, kẻ nào cũng có thể bắt nạt Yên Hú cung....." Thu Lạc đối với tương lai của bản thân thập phần bi quan, thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng.

Nhưng Thu Lạc à, ngươi yên tâm, Tôn Diễm ấy à, có lẽ hắn sẽ không bao giờ động tâm với nữ nhân đâu.

Bởi vì ta cảm thấy, hắn hẳn là đoạn tụ*.

(Điền tích Hán Ai Đế vì không nỡ làm tỉnh giấc người tình đồng giới là Đổng Hiền mà đã cắt tay áo (đoạn tụ), “đoạn tụ” chính là từ dùng để hình dung sự hấp dẫn t.ình dục giữa nam và nam)

Bởi vậy mà khi nghe ta gọi người đó là cô nương, hắn mới cười nhạo nói ta là đồ ngốc.

Bởi vì cái vị trong lòng hắn đó căn bản không phải nữ tử, mà là nam tử.

Ta hiểu rồi! Sau khi sắp xếp mọi thứ, hình như ta đã phát hiện ra một bí mật vô cùng kinh hoàng!

Chẳng trách hắn trước nay không gần nữ sắc, tuyển tú lưu lại mấy tấm thẻ đều là của những nữ tử không nguyện ý tiến cung, chạy rồi cũng không tức giận, lưu lại một người còn không cần phải thị tẩm.

Nghĩ đến cả bàn đồ ăn ăn ta đã đặc biệt sắp xếp tối hôm qua, ta nhất thời cảm thấy bản thân thật là xấu xa, vậy mà lại gây khó dễ cho hắn.

Thế là ta liền vô cùng vui vẻ để Thu Lạc chuẩn bị thật nhiều những món ăn trưa thanh đạm, coi như bồi tội vì bàn đồ ăn hôm qua.

Thu Lạc còn tưởng rằng ta nghĩ thông rồi, muốn trước tiên bắt được dạ dày của Tôn Diễm, sau đó lại bắt lấy tim hắn.

Nhưng mà sau khi phát hiện ra được bí mật động trời này ta bây giờ đang cực kỳ vui vẻ, cũng lười đính chính với nàng, chỉ bày ra một nụ cười vô cùng xán lạn, nhìn nàng vui vẻ chạy nhảy ra ngoài.

Tuy rằng như vậy kế hoạch thất sủng của ta đã đổ sông đổ bể, nhưng mà nhiệm vụ quan trọng trước mắt bây giờ là làm rõ người đó là ai, sau đó mới tính toán tiếp.

Nghĩ ngợi một lúc, ta liền nhịn không được mà cười ra tiếng.

Nhưng ta còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, Thu Lạc lại quay lại rồi còn nói với ta thái hậu muốn triệu ta đến cùng dùng bữa sáng.

Vì vậy, ta chỉ có thể tạm giấu đi những tính toán trong lòng, đưa theo Thu Lạc ra khỏi Yên Hú cung.

Mặc dù ta đã từng đến Từ Ninh cung không chỉ một lần, nhưng ta vẫn như trước không thể nhận ra đường, vì vậy cuối cùng vẫn là Thu Lạc dắt ta đi.