Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 67

"Thiếu gia, đã tìm được thiếu phu nhân." Một người đàn ông trung niên chừng hơn 40 tuổi vội vội vàng vàng vọt tới trước mặt anh, hồi báo với anh.

Sở Du đứng ở trong đình viện tìm kiếm hơi thở của Lương Ý nghe vậy, liếc nhìn người đàn ông trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu, nhăn mày hỏi: "Ở đâu?"

"Ở tầng hầm. Đại sư Cố nói tình hình tiểu thiếu gia trong bụng thiếu phu nhân không được tốt. Cho nên đưa thiếu phu nhân tới phòng dưới đất trị liệu. Ông ấy kêu thiếu gia mau qua đó một chuyến." Người giúp việc nam lau mồ hôi, vẻ mặt co quắp.

Sở Du thay đổi lạnh lùng những ngày qua, gấp gáp không thôi hỏi,"Hiện tại cô ấy như thế nào?"

Người giúp việc nam lặng lẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không được tốt."

"Bây giờ tôi liền qua đó." Vừa dứt lời, anh lại ngước mắt, ngắm nhìn nóc nhà cuồn cuộn khói dầy đặc, dặn dò: "Cậu đi lên hỗ trợ tắt lửa!" Dứt lời, anh mặc kệ tất cả, vội vàng rời đình viện đi tới phòng dưới đất.

Người giúp việc nam nhìn bóng lưng anh dần dần cách xa, bỗng nhiên nâng lên nụ cười ý vị sâu xa. Làn da màu lúa mì từ từ biến thành xanh mét ở dưới trăng sáng.

Mà lúc này, ba người cảnh sát núp ở đại thụ sau bụi cỏ nhìn người đàn ông trung niên quỷ dị phía trước, không tự chủ được cả người nổi da gà. Sắc mặt Tiểu Lâm càng thêm đại biến, đôi môi không ngừng run rẩy.

"Đầu lĩnh, cái đó. . . . . . Người đàn ông kia chính là. . . . . ." Anh ta trừng lớn mắt, trong con mắt đều là sợ hãi.

Đội trưởng quay đầu, trừng mắt liếc cấp dưới nhát gan đứng ở bên cạnh mình, nhỏ giọng trách mắng: "Không phải là sắc mặt biến đổi thôi à, về phần cậu có cần bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ không? !" Tuy nói quả thật có chút kỳ lạ, mới vừa rồi cả người mình cũng nổi da gà. Nhưng "trường hợp lớn" như vậy không đủ để cho đám cảnh sát nhìn đã quen như bọn họ phải ngạc nhiên.

"Không, không, đầu lĩnh, tôi sợ không phải người đàn ông kia, mà là. . . . . . Mà là một ‘người’ khác mới vừa rồi chạy ra!" Tiểu Lâm cảm giác đầu ngón tay của mình còn không ngừng run rẩy, tim đập cũng mất đi quy luật thường ngày.

"Cái gì? Cậu nói người trẻ tuổi kia?" Người trẻ tuổi kia làm sao lại làm cho người ta sợ? Không phải bộ dạng xinh xắn thôi sao? Chẳng lẽ đầu năm nay quá đẹp cũng sẽ hù dọa người? Tưởng tượng như vậy, anh ta nên may mắn vì dáng dấp của mình không tính là rất dễ nhìn.

Đầu óc Tiểu Ngô không tập trung, không nhịn được nâng trán, trong lòng biết anh ta nhất định nghĩ đến thứ khác.

"Đầu lĩnh, người đàn ông kia, chính là, chính là —— thiếu gia nhà họ Sở!" Tiểu Ngô vô lực nhắm mắt lại, hoảng sợ giải thích cho đội trưởng.

Đội trưởng ngẩn ra, "Cái gì? Thiếu gia nhà họ Sở?" Dừng một lát, anh ta bỗng nhiên gia tăng âm lượng, không thể tin nói: "Cậu nói là, thiếu gia nhà họ Sở đã qua đời một tháng trước? !"

"Ừ." Tiểu Ngô và Tiểu Lâm nặng nề gật đầu một cái.

"Này, đây là cái dạng gì. . . . . ." Suy nghĩ của Đội trưởng nhất thời hỏng, anh ta vuốt vuốt cái trán mình bởi vì suy tư mà mơ hồ bị đau.

Bỗng nhiên, "Những vị khách, xin chào!" Giọng nói ôn hòa mà có lễ phép ân cần thăm hỏi vang lên trên đỉnh đầu họ.

Ba người kinh ngạc nhìn ngẩng đầu lên, nhìn qua thì sắc mặt xanh mét, người đàn ông trung niên mặt không vẻ gì, trái tim cuồng loạn vì không bị khống chế. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi bọn họ hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân, tại sao người đàn ông này chạy tới trước mặt họ, mình lại có thể không phát hiện? ! Chẳng lẽ bởi vì mới vừa rồi biết được tin tức thiếu gia nhà họ Sở còn sống nên vô cùng khiếp sợ cho nên bỏ quên ư?

"Ba vị, xin mời!" Người giúp việc nam nghiêng người sang, vươn tay về phía biệt thự.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý gật đầu một cái, một giây kế tiếp, Tiểu Ngô đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ, một quyền dụng hết toàn lực đánh sang phía người giúp việc nam. Người giúp việc nam hình như không có nghĩ đến Tiểu Ngô sẽ công kích mình, cứng rắn hứng chịu một quyền của Tiểu Ngô.

"Tiểu Ngô, làm rất khá!" Tiểu Lâm đứng lên khen ngợi Tiểu Ngô, lại phát hiện người giúp việc nam thế nhưng vẫn không nhúc nhích, ngay cả khuôn mặt cũng không có biến hóa, anh ta hoảng hốt, "Tiểu Ngô, cậu không đánh trúng à?"

Tiểu Ngô cẩn thận lui về phía sau hai bước, trầm giọng nói: "Không, tôi đánh trúng."

"Vậy sao hắn có thể. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, người giúp việc nam bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm, yên tĩnh hồi lâu, mới cứng ngắc nói: "Khách không muốn làm khách, vậy dễ thôi. Chủ nhân nói không thể miễn cưỡng người khác!" Anh ta nhắm mắt lại, miệng im lặng nhắc nhở một câu nói.

"Tiểu Ngô, Tiểu Lâm —— tránh ra!" Đội trưởng cảm thấy nguy hiểm chợt hét lớn với hai người.

Tiểu Ngô và Tiểu Lâm chưa có lấy lại tinh thần.

"Rống

“, hai con dị thú nhảy xuống từ trên trời, diện mạo dữ tợn hướng ba người gào thét, trong bóng đêm tròng mắt đỏ ngầu càng lộ vẻ quỷ dị.

“ Đây là vật gì?” Tiểu Ngô sợ hãi nhìn qua hai con dị thú khổng lồ chậm chạp dạo bước vây quanh ba người bọn họ, dường như đang tìm kiếm thời cơ tốt nhất để cắn nuốt bọn họ vào bụng.

Dị thú có một hàm răng vô cùng bén nhọn chỉnh tề, chói mắt dưới ánh trăng lành lạnh. Đầu của nó giống như sư tử, chỗ gáy có một vòng màu vàng óng khổng lồ và bộ lông rối bù.Vậy mà tứ chi của nó lại rất mảnh khảnh, cùng với thân thể to đùng của nó thì không phù hợp, trông cực kỳ quái dị.

“ Tiểu Lâm, Tiểu Ngô, tôi chặn bọn họ, các cậu mau trốn!” Đội trưởng đè giọng xuống nói với hai người.

Mặc dù cảm thấy sợ hãi vô cùng đối với con vật khổng lồ trước mắt, nhưng nghĩ đến có thể bởi vì mình tự mình hành động mà làm thuộc hạ bị thương thì anh ta không thể không cố gắng trấn định, vì thuộc hạ của mình mà kiếm đường sống.

Đội trưởng cẩn thận đi tới trước mặt hai người, tránh khỏi kinh động đến hai con dị thú vẫn còn đang ở trạng thái ngắm nhìn con mồi, đuôi mắt quét một vòng bốn phía, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, kêu to ra tiếng, “ Đi!” Anh ta dùng hết hơi sức toàn thân đẩy thuộc hạ sau lưng mình một cái, đẩy bọn họ ra chỗ cách con dị thú.

“ Ăn bọn họ!” Người giúp việc nam nhíu mày lại, lạnh nhạt ra lệnh.

Dị thú nghe được lệnh thì tròng mắt đỏ ngầu trong nháy mắt lóe sáng vô cùng, hình như đang cảm thấy hưng phấn vì sắp có thịnh yến.

“ Đầu lĩnh!” Bị đẩy ra, Tiểu Lâm và Tiểu Ngô kêu to ra tiếng.

Đội trưỡng vội vàng móc súng lục từ trong túi áo của mình ra, nả một phát súng vào dị thú đang chạy tới trước mặt mình, “ Chạy! Mau! Không cần lo cho tôi!”Nói xong anh ta lại nả mấy phát, nhưng những viên đạn này cũng không có ngăn trở được tiến công của dị thú, ngược lại còn chọc giận bọn chúng.Cử động của bọn nó trở nên kích động mà điên cuồng hơn.

Tiểu Lâm nhìn chăm chú vào đội trưởng bị hai con dị thú vây khốn, cắn răng nhẫn nhịn nước mắt, lôi kéo tay Tiểu Ngô, lớn tiếng gầm lên vớiTiểu Ngô: Đi mau!”

Tiểu Ngô lau nước mắt, đè nén chua xót trong lòng xuống, đi theo Tiểu Lâm điên cuồng chạy trốn.

Người giúp việc nam nhìn phương hướng hai người trốn chạy, hơi nhíu chân mày, ước chừng qua ba bốn phút, cảm thấy dị thú sau lưng mình không còn động tác thì anh ta mới chậm rãi xoay người lại, liếc nhìn một bãi máu tươi trên mặt đất.

“ Đuổi theo!”

“ Rống -----!”

Tiếng rống giận rung trời truyền đến lần nữa, vang dội không gian yên tĩnh, bầu trời đêm tuyệt vọng…

Chân đồi.

“ Ông lão, chúng ta tới nơi này làm gì?” người đàn ông đi theo sau lưng sư phụ, nhìn cỏ dại chung quanh cao cỡ nữa người, một hồi gió lạnh thổi qua, anh ta rùng mình một cái, không biết vì sao, tối hôm nay anh ta luôn có cảm giác mình sắp không còn sống lâu nữa.

“ Tìm người.” sư phụ không chút để ý hồi đáp, không ngừng đi tới đi lui ở dưới chân đồi. Đột nhiên, ông dừng bước lại, đi tới một tảng đá lớn phía trước.

“ Tìm người? Ông điên rồi?Tới nơi này tìm?Nơi này hoang sơn dã lĩnh (vùng núi hoang sơ), lấy đâu ra người?”Người đàn ông lấy ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn chằm chằm sư phụ đi ở phía trước mình.

“ Sao chỉ có một…” Sư phụ ngồi xổm xuống, trong going nói mang theo chút kinh dị cùng sợ hãi….

“ Một cái gì?” Người đàn ông đi lên trước nhìn xem, chỉ thấy một cô gái chừng 20 ngã ở trên tảng đá, trán còn chảy máu, trên tảng đá còn có một vết máu bắt mắt, người lâm vào hôn mê chính là Lưu Na.

Sư phụ nhăn mày móc ra một cái bình nhỏ từ trong tay áo rộng rãi của mình, vẩy một chút bột thuốc ở trên trán Lưu Na. Đợi vết thương trên trán không còn chảy máu nữa, ông lại móc ra một bình nhỏ khác, mở ra, một mùi gay mũi truyền đến, người đàn ông che mũi của mình lại, ghét bỏ lui về phía sau hai bước, ý đồ tránh khỏi mùi khó ngửi này.

Sư phụ đưa miệng bình sứ đến mũi Lưu Na hồi lâu, Lưu Na nhíu mày một cái, sâu kín mở mắt, kinh ngạc nhìn sư phụ tóc trắng phơ trước mắt.

“ Cô là Lưu Na đúng không?” Sư phụ dịu dàng hỏi.

Lưu Na rũ mắt, ngây ngốc nhìn đầu ngón tay mình, bỗng nhiên, tròng mắt đờ đẫn của cô ấy biến đổi, túm lấy ống tay áo sư phụ, khẩn trương mà gấp gáp hỏi: “ Tiểu Ý, tiểu Ý đâu? Ông có thấy cô ấy hay không?!”

“ Na Na, cô tỉnh táo một chút.” Sư phụ đưa tay, ý bảo cô ấy chỉnh đốn suy nghĩ hốt hoảng của mình.

Lưu Na lấy lại bình tĩnh, buông tay túm ống tay áo sư phụ ra, cắn môi dưới không có chút máu nào một lúc, ngẩng đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Nhất định là Đại sư Cố dẫn cô ấy đi, nhanh, chúng ta nhanh đi tìm cô ấy!” Dứt lời, cô lại giùng giằng muốn đứng lên từ trên mặt đất, cố gắng đi tìm Lương Ý.

Sư phụ đưa tay đỡ lấy cô ấy xiêu vẹo chỉ chực đổ, trấn an nói: “ Na Na, tôi là sư phụ của tiểu Bân, lần này xuống núi chính là cố ý tới đây cứu tiểu Ý. Cô đừng có gấp vội, cô mất máu quá nhiều, tạm thời không nên lộn xộn. Cô biết Đại sư CỐ đó mang tiểu Ý đi đâu không?”

Lưu Na suy tư một hồi, đáp: “ Có thể là đại trạch nhà họ Sở.”

“ Đại trạch nhà họ Sở?” Nhưng lúc ông đi vào đại trạch nhà họ Sợ thì tại sao không thấy chút hơi thở của Lương Ý?Mà chỗ duy nhất lưu lại hơi thở của cô cũng chỉ có sườn núi này?Chẳng lẽ ông ta cố ý che giấu sao?Vậy tại sao không che giấu hơi thở ở đây luôn? Hoàn toàn không hợp logic, hay là nói…

Đây là kế điệu hổ ly sơn?!“ Chúng ta nhanh đi tìm cô ấy!”Lúc này tâm tình Lưu Na không yên ổn, rất sợ Lương ý sẽ bị giết hại.

Sư phụ cũng đang có ý đó, nhưng lúc ánh mắt ông chuyển dời đến trên người Lưu Na thì nhìn thấy gương mặt cô ấy tái nhợt.“ Na Na, cô ở lại. Chúng tôi đi là được rồi.”

“ Cái gì? Không, tôi cũng muốn đi!” Lưu Na không thuận theo.

Sư phụ lắc đầu một cái, “ hiện tại thân thể của cô quá yếu, nếu cô đi, không chỉ không giúp được gì, còn có thể liên lụy chúng tôi, cho nên, cô ở lại!”

“ Chúng tôi cái gì? Tôi cho ông biết, lão già, tôi tuyệt đối không đi theo ông.” Quái vậy kia bộc phát ở sở trạch, đánh chết anh ta cũng không đi vào.

“ Cậu không đi cũng có thể.” Sư phụ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Người đàn ông nhíu mày, quay đầu, không nhịn được bĩu môi.

Nụ cười của sư phụ sâu hơn, “ Vậy thì chết chỗ này đi!”

“ Cái gì?” Người đàn ông không thể tin quay đầu lại, không thể tin được ông lại uy hiếp mình.

“ Cậu cũng biết bãn lãnh của tôi, muốn giết cậu đối với tôi mà nói là một chuyện dễ như trở bàn tay.” Sư phụ dù bận vẫn ung dung vuốt vuốt râu mép của mình.

Người đàn ông phẫn hận nheo mắt, ác thanh ác khí * nói: “ Tôi biết rồi.”

*giọng hung ác.

Sư phụ hài lòng cười một tiếng, “ Na Na, cô ở lại chờ tôi.”

Lưu Na suy tư một hồi, mới chậm rãi gật đầu một cái, cô ấy biết bây giờ mình thực sự không giúp được gì, còn có thể liên lụy người khác, cho nên chỉ có thể ở lại đây chờ đợi tin tức.

“ Cầu xin ông nhất định phải cứu tiểu Ý trở về!” Cô ấy chứa đựng lệ nghẹn ngào cầu xin.

Sư phụ nặng nề gật gật đầu.

“ Cám ơn!” Lưu Na nén lệ, hé miệng mà cười cười.