Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 37: Cao sí trưởng thành [ nhị ]

Thời điểm Chu Cao Sí   mê mê mang mang tỉnh lại, sắc trời bên ngoài chưa tỏ , nâng tay nhu nhu mắt, chợt thoáng nghe thanh âm khàn khàn “Sí nhi ……”

Chu Cao Sí   chậm rãi ngửa đầu, đầu óc vẫn là có chút mơ hồ “Cha……”

“Nên dậy thôi .” Chu Lệ  nhìn bộ dáng Chu Cao Sí  xoa mắt lại mơ hồ, mỉm cười, nâng tay nhu nhu đầu Chu Cao Sí  , khàn khàn nói.

“Nga……”

Đợi ngồi dậy, tiếp nhận khăn lông ướt cha đưa cho , hung hăng nhu nhu mặt, mới hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng mơ mơ màng màng nghĩ, mỗi lần cùng cha ngủ, hắn sẽ ngủ rất thư thái , liền  quên cả thời gian, còn khi ngủ một mình , giờ mẹo không đến, hắn liền tỉnh……

Ân…… Nhất định là giường của cha rất dễ chịu . Chu Cao Sí rất là khẳng định ở trong lòng .

Luyện võ xong, dùng điểm tâm, Chu Cao Sí   chậm rãi gẩy gẩy chén cháo hoa .

Chu Lệ  lấy một cái bánh bao thịt phóng tới trong bát Chu Cao Sí , nhướng mày cười nói “Sao vậy ? Hôm nay tiểu bánh bao không ăn bánh bao thịt sao ?”

Chu Cao Sí  ngừng lại , quay đầu, nghiêm túc mở miệng “Cha, con đã mười ba !”

Chu Lệ  từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau một lúc lâu, mới ác ý cười nói “ Ân, tiểu bánh bao đã lớn được một ít .” Vừa nói vừa xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Cao Sí   , dừng một chút, cười hắc hắc “ Lớn thế nào vẫn là tiểu bánh bao.”

Chu Cao Sí   bị kiềm hãm, nhịn không được nho nhỏ tiếng nói “Vậy ngài là bánh bao cha !”

Chu Lệ  mị hí mắt, hừ hừ “Nói cái gì vậy ?! Ân?”

“Không……” Chu Cao Sí   cúi đầu, tiếp tục ăn chúc , trong lòng thở dài, tiểu bánh bao cái gì…… Hắn thế nào cũng cảm thấy cha hắn càng sống càng thêm nhỏ nhen a ? Hắn cũng không phải tiểu bánh bao a?

Nhìn bánh bao trong bát, Chu Cao Sí nhịn không được lẩm bẩm nói “Thật muốn ăn mì sợi a……”

Chu Lệ  dừng lại , tiểu tử này…… Lại kén chọn ? Mì sợi ? Kêu trong phủ làm là được. Bất quá…… Tiểu tử này là muốn ăn thứ đó bên ngoài đi.

*********

Chu Cao Sí dùng xong điểm tâm, trở lại Thính Đào viện, tự mình đọc sách viết chữ , bởi vì Đạo Diễn sinh bệnh đã nhiều ngày, Chu Cao Sí   đều tự mình đọc sách viết chữ .

Khi chuyên chú viết chữ , Hiểu Cầm liền vội vàng lại đây, cung kính bẩm báo nói “Bẩm thế tử, Vương phi thỉnh thế tử đến tiền đường gặp khách.”

Chu Cao Sí   lấy lại tinh thần, ôn hòa cười nói “Hảo, ta đã biết.”

Chu Cao Sí   dứt lời, liền chậm rãi buông bút lông, đứng dậy, theo thói quen chắp hai tay sau lưng, từ từ hướng phía ngoài đi đến .

Trên đường, Chu Cao Sí   ôn hòa hỏi “Tam bảo, có biết ở tiền đường là ai không ?”

Mã Tam Bảo sớm vụng trộm hỏi thăm , lúc này liền bước lên phía trước thấp giọng trả lời “Nghe nói là phu nhân của tân Bố Chính Sứ Trương đại nhân và nữ nhi của ngài ấy ……”

Cước bộ Chu Cao Sí lập tức dừng lại .

Nữ quyến?

Nữ quyến không phải để mẫu phi gặp thôi  sao ? Hắn là một nam nhân , thật sự tiện sao  ?

Hay là …… Mẫu phi có ý đồ gì???

Chu Cao Sí  trong lòng lúng túng, hắn mới mười ba tuổi nha mẫu phi!

Trong lòng lúng túng, bên ngoài , Chu Cao Sí vẫn là chậm rãi hướng đường trước đi tới , mẫu phi lên tiếng , hắn không đi cũng không được nha.

Mà lúc này……

Trong Tùng Trúc viện, Chu Lệ  lạnh giọng hỏi “Vương phi thỉnh thế tử đi tiền đường?”

“Hồi Vương gia, là phu nhân của tân Bố Chính Sứ Trương Tố Trương đại nhân và nữ nhi của hắn ……”

Nữ quyến?

Chu Lệ  hơi hơi mị hí mắt. Để cho Sí nhi  đi gặp nữ quyến? Vương phi có ý tứ gì?!

Chu Cao Sí   đến tiền đường, cung kính chắp tay hướng Từ thị  chỉ lễ “Con bái kiến mẫu phi!”

Từ thị  mỉm cười, ý bảo Chu Cao Sí đứng dậy, mới mở miệng nói “Sí nhi , đến, đây là phu nhân của Trương Tố Trương đại nhân, đây là nữ nhi của  Trương đại nhân ……”

Chu Cao Sí   theo tầm mắt Từ thị  xem qua , hình như là tiểu cô nương mười hai, ba tuổi? Chu Cao Sí   chính là hơi hơi đảo qua, liền thùy hạ đôi mắt, cung kính chỉ lễ sau liền ôn hòa im lặng đứng ở một bên.

Bởi vậy, Chu Cao Sí   không có thấy tiểu cô nương kia trên mặt đỏ ửng, Trương phu nhân cùng Từ thị  ý vị thâm trường cười.

Chu Cao Sí không  chờ bao lâu, chỉ chốc lát sau, Từ thị  liền  cho hắn rời đi.

Chu Cao Sí trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cung kính chỉ lễ sau cũng chậm chậm rời đi. Nhưng trong lòng lại bắt đầu phát sầu, mẫu thân hắn dường như vì hắn tuyển thê tử thì phải ?

Nhưng là…… Hắn là thế tử nha. Hơn nữa hắn mới mười ba tuổi, mẫu thân hắn có phải hay không đã quá vội ?

Trong lòng cân nhắc một hồi, Chu Cao Sí   liền bỏ qua một bên , nếu mẫu thân thực sự tính như thế , hắn nhất định phản đối, người ta mới là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi a , hắn là một đại thúc sao có thể hạ thủ được chứ ?

Mà sau khi Từ thị tiễn bước Trương phu nhân , liền trở về Phương Hoa viện, hồi Phương Hoa viện không lâu, tiểu nhân bên ngoài vội vàng bẩm báo “Bẩm Vương phi, Vương gia đến đây.”

Từ thị  ngẩn ra, liền nhanh chân dẫn người quỳ nghênh.

Chu Lệ  bước tiến Phương Hoa viện, ý bảo bình thân sau, liền vẫy lui hạ nhân, mở miệng hỏi “Vì sao để cho Sí nhi  đi gặp gia quyến của Trương gia ?”

Từ thị  sửng sốt, lại thấy vẻ mặt Chu Lệ  âm trầm, vội mở miệng giải thích “Hồi Vương gia, thiếp thân chính là nghĩ đến Sí nhi  đã mười ba , vấn đề hôn sự cũng nên lưu ý , cho nên……”

Chu Lệ  trầm mặc sau một lúc lâu, thản nhiên mở miệng nói “Hiện tại không phải thời điểm nói đến chuyện này .”

Từ thị  sửng sốt. Không phải thời điểm nói chuyện này ?

Chu Lệ  xoay người, thản nhiên nói “Ba năm sau rồi mới nói .”

Ba năm sau? Từ thị  đột ngột nghĩ đến một ít tin tức gần nhất mà kinh thành truyền đến, trong lòng có chút lĩnh ngộ, liền gật đầu thấp giọng nói “Là thiếp thân vội vàng .”

Chu Lệ  trầm mặc, bước đi ra khỏi Phương Hoa viện.

Đi ra phương hoa viện sau, Chu Lệ  liền trực tiếp kị mã ra khỏi vương phủ .

Trong lòng cáu kỉnh buồn bực, Chu Lệ  cưỡi ngựa trực tiếp ra khỏi thành, chạy như điên vài vòng, trong lòng bực bội thoáng có chút giảm bớt , mới cưỡi ngựa chậm rãi trở về thành.

Trên đường, mặt không chút thay đổi nhìn tiểu quán hàng rong ven đường , sau khi đi qua một tiểu quán có tên  “Mì nước”, Chu Lệ  ghìm ngựa dừng lại.

Chu Khả cùng Trương Ngọc  theo sát phía sau cũng vội đi theo xuống ngựa, liếc nhau, trong lòng đều có chút nghi hoặc, Vương gia làm sao vậy? Sao lại cáu kỉnh a ?

Chủ quán đưa tới một chén mì nước , ăn mấy miếng , liền nhíu mày buông chiếc đũa. Một bên Chu Khả cùng Trương Ngọc cũng vội buông chiếc đũa .

Trong lòng mờ mịt, Vương gia…… vẫn thực ghét mì sợi a.

Khi Chu Lệ  đứng dậy rời đi, đột ngột mở miệng hỏi “Buổi sáng có bán không ?”

Chủ quán sửng sốt, vội nịnh nọt cười nói “Có có có……”

Chu Lệ  gật đầu, liền xoay người mà đi.

Còn lại chủ quán nghi hoặc nhìn ba bát mì trên bàn căn bản không động đũa qua , trong lòng rối rắm, mì nước hắn làm …… Rất khó ăn sao???

Chu Lệ  hồi phủ, một đường đi nhanh đến, vẻ mặt âm trầm, bộ pháp càng ngày càng cấp, nhưng khi nhìn đến thiếu niên cách đó không xa đang thảnh thơi thảnh thơi chắp hai tay sau lưng , chậm rãi đi qua, lại mạnh mẽ dừng chân ..

Thật sâu dừng lại ở trên người thiếu niên đang thảnh thơi đi qua mà không hề phát hiện , tay Chu Lệ không khỏi nắm chặt thành quyền.

…… Loại cảm giác không muốn bất cứ ai tiếp cận , không muốn để cho người ấy thuộc về ai khác , chỉ cho phép hắn ở trong lòng mình , đó là loại chấp niệm gì ?

Hắn…… Là đứa con mà mình yêu thương nhất nha .

***********

Hôm sau, Chu Cao Sí   luyện võ xong, tắm rửa một phen, thần thanh khí sảng , tiêu sái ra khỏi buồng trong, liền thấy cha hắn ngồi ở chủ vị, vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn.

Chu Cao Sí sửng sốt, đang muốn cung kính hành lễ, Chu Lệ  liền không kiên nhẫn phất tay “Đừng dùng cái hư lễ này  ! Lại đây!”

Chu Cao Sí   nhếch miệng cười, liền chậm rãi đi qua.

Chu Lệ  nhíu mày, liền đứng dậy, đem bàn tay to kéo Chu Cao Sí   đến gần, Chu Cao Sí lảo đảo một cái liền ngã vào trong lòng Chu Lệ  , Chu Lệ  thuận thế ôm lấy , cúi đầu ngửi , đôi mắt hiện lên một tia mịt mờ thỏa mãn, tối hôm qua một đêm không ngủ , hôm qua trong lòng cáu kỉnh buồn bực, tựa hồ lúc này đều tiêu thất hết ..

“Sí nhi , hôm nay cha mang ngươi đi ăn ngon .” Chu Lệ  cúi đầu, sang sảng cười nói.

Ăn ngon ? Bánh bao thịt hay là bánh nướng? Thư thư phục phục dựa vào cái ôm ấm áp của cha , Chu Cao Sí   cọ cọ, nghiêng đầu nghĩ, hắn muốn ăn mì ……

Đợi ngồi trên cái ghế trong tiểu quán , Chu Cao Sí   nhìn chén mì nước trước mắt, ánh mắt không khỏi lả tả sáng.

Chu Lệ  nhìn ánh mắt Chu Cao Sí sáng ngời, trong lòng buồn cười, nghĩ đến thời điểm ngày hôm trước tiểu tử này dùng điểm tâm, nhắc tới một câu “Đã lâu chưa ăn mì  ”, trong đầu liền nhớ lại , tuy rằng mì nước này có thể kêu đầu bếp trong phủ làm , nhưng Chu Lệ  biết, tiểu tử này đối với đồ ăn trong phủ làm ra , ngoài thịt nướng và đậu hũ , hắn đều không thích , ngược lại thích ăn tiểu quán hàng rong ven đường nha .

Trong lòng nhớ , thời điểm hôm qua đi ngang qua, liền không khỏi dừng lại cước bộ, ăn một chén, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm, cũng có vẻ sạch sẽ, hôm nay liền đem tiểu tử này mang đến  .

“Thích không?” Chu Lệ  nhìn Chu Cao Sí mặt mày hớn hở ăn, cúi đầu cười, hỏi.

“Thích!” Chu Cao Sí   nuốt xuống , ngẩng đầu cười tủm tỉm đáp lời.

Trong lòng tràn đầy thỏa mãn  , chỉ là vô tình nhắc tới một lần,  cha liền nhớ kỹ sao ?

Cha hắn …… Thật tốt.

Nhưng nhìn cha hắn cơ hồ không không động đến mì nước , Chu Cao Sí   ngẩng đầu “Cha, ngài sao không ăn  ?”

Chu Lệ  cười nhẹ “Cha nếm qua , không đói bụng. Ngươi ăn đi.”

Chu Cao Sí   nhìn cha hồi lâu , mới cúi đầu chậm rãi ăn mì .

Đúng rồi, cha hắn không thích ăn mì nha , hắn sao lại quên cơ chứ ?

Chu Cao Sí   trong lòng có chút xấu hổ, nhịn không được ngẩng đầu, nột nột mở miệng nói “Cha…… Đợi lát nữa , con bồi ngài ăn bánh nướng……”

Chu Lệ  nhướng mày, nâng tay sờ đầu Chu Cao Sí “Ngươi còn ăn tiếp được nữa sao ? Cha không đói bụng, ngươi ăn đi.”

Chu Cao Sí   ngẫm lại cũng phải , ha ha ngây ngô cười một chút, vùi đầu vào ăn , trong lòng nghĩ, phải đối cha hảo hảo hơn mới được !

Đợi ăn xong mì , nhu nhu bụng có chút trướng , nhìn về phía cha hắn đang nhíu mày không hờn giận , Chu Cao Sí  có chút ngốc hồ hồ cười, hắn rốt cuộc…… Vẫn là nhịn không được…… Ăn quá no ……

Chu Lệ  trong lòng thở dài, nâng tay niết niết mặt Chu Cao Sí  đang giả ngu cười, có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch“Đi thôi.”

Dứt lời, liền kéo tay Chu Cao Sí đi , đi nhanh về phía trước.

Nhưng mà , Chu Cao Sí   xưa nay đi đường rất chậm, bước đi cũng rất nhỏ , miễn cưỡng theo vài bước, liền có chút chật vật .

Chu Lệ  hơi hơi dừng lại , liền thả chậm cước bộ, để cho Chu Cao Sí   chậm rãi đuổi kịp.

Chu Cao Sí nhìn trộm nhìn sắc mắt cha hắn thản nhiên, trong lòng nói thầm , kỳ thật…… Cha hắn có thể buông tay hắn ra, hắn có thể tự mình chậm rãi đi a. Nhưng liếc nhìn đến cổ tay vẫn bị cha gắt gao nắm , bàn tay to ngăm đen thô ráp cầm đôi tay nộn nộn trắng nõn của mình …… Chu Cao Sí suy nghĩ một chút , thôi, hắn cũng thích được cha nắm như vậy mà đi nha .

Chu Cao Sí   liền cố gắng bước nhanh hơn , chậm rãi , rốt cục đuổi kịp bước đi của cha .

Vì thế, đầu đường Bắc Bình, một nam tử cao đại anh tuấn nắm lấy tay của một thiếu niên đáng yêu , chậm rãi đi đường .

**********

Ngày hôm nay , ở Quốc Khánh Thọ tự .

Chu Lệ  nhìn chằm chằm bàn cờ, trong tay nắm hắc kì, lại phát hiện ván cờ sớm không còn đường.

Im lặng sau một lúc lâu, Chu Lệ  nặng nề buông hắc kì.

“Vương gia trong lòng có sự?” Đạo Diễn nhẹ giọng hỏi.

“Đạo Diễn, ngươi từng nói qua, một người nếu không có uy hiếp, người này mặc dù thiên hạ vô địch, chung quy cũng là một kẻ đáng thương.”

“Phải…… Hơn nữa người như vậy làm việc sẽ không hề cố kị , nếu có được một lực lượng nhất định , chỉ sợ sẽ gây hại cho nhân sinh ……”

“Đạo Diễn , nếu…… Đối uy hiếp đó sinh ra chấp niệm thì sao ?”

Đạo Diễn sửng sốt, lập tức mỉm cười “Là người sẽ có chấp niệm…… Chỉ cần không gây nguy hiểm cho người khác, thì có gì đáng ngại đâu ?” Lại hơi trêu chọc hỏi “Không biết nữ tử nhà ai có phúc khí này ?”

Vẻ mặt Chu Lệ  thản nhiên, chuyển mở đề tài  “Kinh thành có tin tức không ?”

Vẻ mặt Đạo Diễn nhất chỉnh, nghiêm túc nói “Vương gia, đã xác định . Thái tử…… Sợ là không còn ở nhân thế lâu  .” Nói câu cuối cùng, Đạo Diễn hạ giọng, nhưng trong thanh âm đè thấp vẫn là kích động cùng hưng phấn khó nén trong lòng.

Đôi mắt Chu Lệ  hơi hơi nhíu lại, trong tay hắc kì không khỏi nắm chặt.

Thời cơ…… Xem như  đã đến sao?