Minh Cung Truyện

Chương 83-1: Ngã ái u lan dị chúng phương (Thượng)

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 83:

NGÃ ÁI U LAN DỊ CHÚNG PHƯƠNG

(Ta yêu thích hoa lan có hương thơm khác mọi loài)

*Trích Lan hoa – Tiết Võng.

____________________________

"Phải, phụ thân của bản cung, cữu phụ của Túc phi, còn có cả đại huynh của Thần phi nữa." Ý phi nói.

"Đại huynh của Thần phi ư?" Khang tần hơi bất ngờ. Người này nàng cũng từng gặp qua, chính là một thái y có tiếng trong Thái y viện.

"Đúng vậy, y tên Thẩm Tịch Thành. Đã xin từ chức ở Thái y viện với lý do là quá đau lòng. Nhưng thực chất, đó là cái cớ để y có điều kiện rời khỏi hoàng cung tìm hiểu rõ về sự bất thường trong cái chết của Thần phi." Ý phi nói.

Ngừng một lát, nàng hạ thấp giọng, bảo: "Nhưng cái chúng ta không có là mối quan hệ với một người có chút địa vị trên tiền triều. Phụ thân của Thần phi thì bản cung không dám tiếp cận và đặt vấn đề; Trang tần có quan hệ họ hàng với Thần phi nhưng Thần phi sinh thời cũng không quá thân thiết với nàng ta. Chỉ còn hai người thôi. Dù phụ thân Khang tần chỉ là Viên ngoại lang ở Lễ bộ, nhưng như vậy cũng là có thêm chút chỗ dựa so với bản cung và Túc phi."

Nghe Ý phi nói đến câu "Chỉ còn hai người thôi", trong lòng Đỗ Nhược Phân bất giác thấy nặng nề vô cùng. Năm đó, nếu không phải Thần phi cũng không ngại đứng ra bênh vực nàng trước một Lệ tần có gia thế đồ sộ, e rằng nàng là người hàm oan trong chuyện Lệ tần sảy thai, cũng không bao giờ có được những tháng ngày yên bình sau này.

Trăn trở chốc lát, Đỗ Nhược Phân khảng khái đáp lại: "Tần thiếp hiểu được, tần thiếp sẽ giúp đỡ hai vị nương nương. Thần phi xét đi xét lại cũng có ơn tri ngộ với tần thiếp nhưng tần thiếp còn nợ nàng một ân tình."

Túc phi mỉm cười mãn nguyện, nắm lấy tay Khang tần thủ thỉ: "Quả nhiên người có tình có nghĩa trong hậu cung này không nhiều lắm. Khang tần, cảm ơn muội."

Đỗ Nhược Phân quay sang Hòa tần, hỏi: "Minh Nhi, còn muội? Có muốn giúp hai vị nương nương không?"

Hòa tần trước nay hiền lành, nhu thuận, điều gì cũng theo Đỗ Nhược Phân cả. Hai nàng giống như Túc phi và Ý phi vậy. Hòa tần liền nhỏ nhẹ đáp: "Vâng, Đỗ tỷ tỷ đã muốn giúp hai vị, muội dù không có tài nhưng cũng sẽ cố gắng giúp đỡ. Nhưng muội chỉ có phụ thân và huynh trưởng, một người làm trong quốc khố, một người làm trong Nội vụ phủ. Chỉ e là không giúp gì được mọi người."

Ý phi mỉm cười vừa mừng rỡ, vừa cảm kích: "Không sao, chỉ cần có lòng giúp đỡ khi cần là được. Bản cung thật cảm ơn hai người có thể cùng bản cung và Túc phi điều tra."

Khang tần hơi lo lắng: "Nhưng mà có điều này tần thiếp cũng cảm thấy nên nói."

Ba người đều hướng ánh mắt về Khang tần tập trung, lại nghe nàng bảo rằng: "Phụ thân tần thiếp làm trong Lễ bộ. Thật ra bên Lễ bộ đang bí mật chuẩn bị cho kỳ tuyển tú nữ diễn ra vào tháng tám năm nay. Tần thiếp nghĩ rằng khi có tân nhân vào cung, hậu cung sẽ có nhiều thay đổi, chi bằng lúc này chúng ta nên tập trung thăm dò, điều tra nhanh nhất để tránh những rắc rối về sau."

Tin tuyển tú nữ cũng không khiến Túc phi và Ý phi quá sức bất ngờ. Hậu vị đang để trống, Hoàng thượng cũng chưa có công chúa, hoàng tử nào, thêm nữa hậu cung đều là người cũ. Những gia tộc cần bồi đắp thế lực cũng luôn cần có người làm phi tử trong hậu cung, cho nên đều mong muốn Hoàng thượng tuyển tú. Thêm những áp lực từ tiền triều thì tuyển tú nữ là chuyện sớm muộn sẽ diễn ra.

"Bản cung thấy Khang tần nói đúng." Túc phi lên tiếng. "Chúng ta đều là tần phi cũ của Hoàng thượng. Đến lúc có tân nhân, bọn họ được phân vào cùng cung điện với chúng ta, việc điều tra sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều."

Ý phi và Hòa tần đều gật gù đồng ý. Nhưng Hòa tần hơi hoài nghi bảo: "Nhưng chúng ta không có manh mối gì, phải bắt đầu từ đâu chứ?"

Ý phi đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trực tiếp đáp lại dõng dạc: "Cả chuyện của phế hậu và Thần phi đều có những mâu thuẫn và manh mối để chúng ta lần theo đó mà điều tra. Chuyện thứ nhất là chuyện của Thần phi, manh mối có lẽ nên lần tìm từ thị nữ của nàng ấy, cũng là người duy nhất sống sót sau cơn đại biến ở núi Đông Nhạc – Như Dung. Còn chuyện của phế hậu, bản cung cũng tìm được một điểm vô lý. Phế hậu bị oan, chúng ta đều biết. Nhưng phế hậu rất bình tĩnh và không đi điều tra thêm bất cứ thứ gì để minh oan cho chính mình. Điều này bản cung có một hướng lý giải: Phế hậu không muốn đánh rắn động cỏ, muốn án binh bất động. Nếu như làm to chuyện và cứ muốn điều tra đến cùng, kẻ trong bóng tối kia nhất định sẽ cẩn trọng và tìm cách xóa đi mọi bằng chứng còn sót lại. Phế hậu chịu nhượng bộ mà lùi lại chính là để kẻ kia đắc ý mà ngồi không, còn Thái hậu sẽ cố gắng điều tra trong im lặng. Vậy để điều tra chuyện của phế hậu, có lẽ chúng ta nên tìm cách để gặp mặt phế hậu một lần. Trương nương nương lúc còn tại vị Hoàng hậu đối xử với bản cung và các muội đều không tệ. Cả Thần phi cũng vậy. Lần này, coi như đây là những điều chúng ta có thể làm vì họ. Thêm vào nữa, việc này nếu thành có khả năng lật đổ được một trong bốn thế lực Vương thị - Phương thị - Trần thị - Diêm thị. Tiền đồ của chúng ta ngày sau cũng càng xán lạn. Nói chung, chuyện này có ích cho cả chính chúng ta, gia tộc chúng ta, và cả những người đã đối tốt với chúng ta ngày trước."

"Ý phi nói rất có lý." Khang tần cảm khái. "Vậy từ mai, chúng ta sẽ cố gắng hoàn thành hai việc đầu tiên, sau đó tiếp tục lần theo manh mối có được. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lộ ra, tin rằng nhất định sẽ có ngày phế hậu được minh oan."

Thở dài một tiếng, Túc phi khẽ bảo: "Bản cung cũng hy vọng là vậy."

"Hoàng thượng đã hạ chỉ không ai được tới Tích Thúy cung, gặp được phế hậu lúc này không hề dễ dàng. Vậy trước mắt, chúng ta cần thu xếp tới Trường Nhạc cung một chuyến gặp Như Dung, sau đó cách gặp phế hậu sẽ nghĩ sau." Triệu Tương đề xuất.

Giang Tầm phi cùng Đỗ Nhược Phân đều đồng tình. Đỗ Nhược Phân gật đầu: "Được, vậy theo ý của Ý phi nương nương."

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an."

Lúc Ninh chiêu dung tới, Chu Hậu Thông đang ngồi chăm chú đọc sách. Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Minh Loan, hắn hơi ngẩng đầu, nói: "Miễn lễ. Mau ngồi đi." Hắn chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh bàn đọc sách.

Minh Loan mím môi ái ngại, cúi đầu như là hơi lưỡng lự. Hắn nhận ra, liền mỉm cười động viên nàng: "Nàng không cần cảm thấy sợ hãi. Qua đây ngồi cạnh trẫm."

Nghe được câu nói đó, chút lo lắng trên gương mặt nàng chợt tan biến, mạnh mẽ bước lại gần ngồi vào chiếc ghế mà Chu Hậu Thông chỉ. Hai tay đan chéo vào nhau, thoáng còn thấy có mồ hôi nhỏ.

Chu Hậu Thông chỉ cười bảo: "Tần phi đến gặp trẫm lần đầu đều lo lắng, sợ hãi. Nàng đoán xem là vì sao?"

Minh Loan suy nghĩ thoáng chốc rồi đáp rất khẽ: "Có lẽ... vì bọn họ sợ sẽ biểu hiện không tốt, khiến Hoàng thượng không vui ạ."

"Nàng cũng e sợ biểu hiện không tốt, khiến trẫm không vui ư?" Hắn hỏi bông đùa mà như dò hỏi.

Minh Loan vẫn cúi thấp đầu, đáp: "Không ạ, thần thiếp không sợ biểu hiện không tốt. Thần thiếp bối rối là vì... tới giờ vẫn chưa tin được rằng có ngày mình có thể trông thấy Hoàng thượng ở khoảng cách gần đến như vậy... Cho nên thần thiếp bất giác thấy vừa vui mừng, lại vừa bối rối, không biết là thực hay mơ."

Chu Hậu Thông cười hào sảng. Tưởng Mục Anh ở bên cạnh hầu giấy bút cho hắn cũng có phần bất ngờ. Từ lúc Thần phi qua đời, y chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy. Chủ nhân vui vẻ như vậy, y cũng cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Trên gương mặt Vương Minh Loan có sự thẹn thùng của thiếu nữ trước mặt người quân tử, có sự bối rối, bâng khuâng từ một trái tim e lệ, vô tình điều đó khiến người ta không thể nào mà không bị cuốn hút.

Chu Hậu Thông nói: "Lời đáp thật chân thật, quả là một nữ tử giản dị, chân thành. Trẫm nhớ lần đầu tiên triệu kiến Khang tần, nàng ấy sợ hãi đến mức đỏ mặt, lúng túng không biết đối đáp ra sao để trẫm không giận dữ."

"Bởi thần thiếp vốn chỉ là một nữ tử tầm thường, thực cũng chẳng có cách nào tránh được sai sót trong lần đầu được Hoàng thượng triệu kiến. Thần thiếp lại xuất thân từ cung nữ nên không có tài cán gì để nghĩ đến việc gây ấn tượng khiến Hoàng thượng vui vẻ cả." Minh Loan nhẹ giọng nói.

Chu Hậu Thông ngắm nhìn Minh Lan chốc lát, dường như lại chợt nghĩ đến điều gì, hắn cười một mình trong ngây ngốc. Trầm lặng một thoáng, hắn ngâm nga mấy câu thơ:

"Ngã ái u lan dị chúng phương

Bất tương nhan sắc mị xuân dương
[1]

Lúc nàng gặp trẫm từng nói rằng phụ thân vì tưởng nhớ mẫu thân nàng sớm ra đi nên đã gọi là Minh Loan, lấy ý từ "Điệu vong cơ" [2] rằng: Phượng diểu loan minh bất khả tầm, có phải không? Vậy từ giờ, trẫm gọi nàng là Minh Lan, có được không?"

[1] Ngã ái u lan dị chúng phương/Bất tương nhan sắc mị xuân dương: Ta yêu đóa hoa lan thơm khác với những loài khác. Chẳng đem nhan sắc để lấy lòng ánh xuân dương. – Trích "Lan hoa" – Tiết Võng.

[2] Điệu vong cơ: Tiễn đưa người thiếp đã mất.

Minh Lan: giống như u lan, đóa hoa lan trong bóng tối.

Ninh chiêu dung bất ngờ được ban tên, chính nàng cũng không khỏi thảng thốt, cho nên hơi bối rối, thưa: "Hoàng thượng, thần thiếp... thần thiếp không dám nhận. Thần thiếp không có công cán gì để nhận được ân điển này."

Hắn cười, kéo ghế sát ngồi lại gần cạnh Ninh chiêu dung, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khẽ nói: "Có lẽ ông trời biết trẫm đau thương vô hạn, cho nên mang nàng đến bên bầu bạn với trẫm. Ở bên nàng, lần nữa trẫm lại cảm nhận được cảm giác bồi hồi, xao xuyến của tình yêu thời trẻ..." Nhưng rồi hắn lắc đầu trong ngây dại, hướng sang chuyện khác: "Qua Vạn An cung sống nàng có thoải mái không? Đã gặp qua Đức phi chưa?"

Minh Lan dịu dàng đáp: "Tất cả đều ổn ạ, thần thiếp đã đi bái kiến Đức phi nương nương. Nương nương cũng đối tốt với thần thiếp. Chỉ là thần thiếp... chưa có cơ hội để gặp mặt các vị nương nương khác."

Chu Hậu Thông gật đầu: "Để nàng ở cùng Tử Huyên, trẫm sẽ thấy yên tâm hơn nhiều. Muội ấy khá chu đáo, tâm tư đơn thuần. Còn chuyện của nàng gặp gỡ tần phi, là trẫm không chu đáo, bỏ bê hậu cung một thời gian dài nên có nhiều xáo trộn. Trẫm sẽ thu xếp để nàng gặp mặt hậu cung một lần."

Minh Lan mỉm cười: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."

"Cũng đã gần tới trưa, nàng ở lại Càn Thanh cung dùng ngọ thiện với trẫm luôn đi."

Bên ngoài có tiếng bước chân của nhiều người đi tới, Minh Lan cũng đoán được là hạ nhân đang mang ngọ thiện tới cho Hoàng đế. Trước nay không nhiều tần phi có ân điển được ở lại dùng thiện với Hoàng đế trong chính Càn Thanh cung. Cũng vì vậy mà Minh Lan không khỏi ái ngại: "Hoàng thượng, nhưng chuyện này..."

Hắn cười động viên, lại pha chút bông đùa: "Không sao, nàng không cần thấy ngại. Chỉ là dùng ngọ thiện, đâu có làm gì sai quốc pháp mà hoảng sợ đâu. Nàng không ở lại ăn mới chính là nghịch lại quân tâm."

Minh Lan lưỡng lự, biết mình tiến thoái lưỡng nan, không thể từ chối thêm, đành đáp lại: "Vâng, vậy thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng."

Dùng xong ngọ thiện, Minh Lan liền trở về Vạn An cung, trên trường nhai, nàng đi ngược hướng với Lệ tần.

Lệ tần tính nết cũng có đỡ hơn dạo trước một chút. Trông thấy nữ tử mặc cung trang gương mặt có phần lạ lẫm, Lệ tần không hỏi cũng đoán được ra là vị Ninh chiêu dung mới được sắc phong. Vốn bản tính hay cạnh khóe, thích đâm bị thóc chọc bị gạo, Lệ tần ra hiệu cho cung nữ Hạ Mai đi chậm lại, dừng trước Ninh chiêu dung. Ninh chiêu dung cũng biết ý mà dừng bước.

"Chà, đây không phải Ninh chiêu dung mới được sắc phong sao?" Lệ tần đon đả mở lời, lời nói mang đầy ý chế giễu và khinh thường, mắt lại xoay chuyển một lượt từ đầu tới chân Minh Lan để suy xét. Hạ Mai đi cạnh Lệ tần cũng che miệng cười ẩn ý.

Ninh chiêu dung chỉ cúi đầu, nhún người hành lễ: "Nương nương vạn phúc. Thứ lỗi tần thiếp chưa diện kiến hậu cung, người là..."

Giọng Lệ tần rất đỗi cao ngạo, hách dịch: "Bản cung là Lệ tần ở Trường Xuân cung."

Minh Lan chỉnh chu hành lễ lại thật cẩn thận: "Lệ tần nương nương vạn an."

Lệ tần chỉ hơi nhếch môi, nói: "Nghe nói ngươi xuất thân là cung nữ ở Yến hoa viên?" Cười khẩy một tiếng, nàng ta nói tiếp: "Vừa mới được sắc phong chiêu dung đã được ở cùng cung điện với Đức phi rồi, vậy là sắp được thành chủ vị một cung luôn rồi đấy." Câu nói của Lệ tần nhiều điều mờ ám, có phần nói đả động tới hậu vị.

Minh Lan không ngốc mà không hiểu ý tứ trong lời nói của Lệ tần. Nàng hơi hoảng sợ cúi đầu: "Nương nương, lời nương nương, tần thiếp có phần không hiểu."

Lệ tần đi lướt qua Minh Lan, còn cố ý đụng vào vai nàng, để lại một câu ngắn ngủn: "Cả ngươi cùng Đức phi, hai kẻ chỉ đến vậy mà thôi." Nói rồi nàng ta vịn tay Hạ Mai đi khuất.

Minh Lan đứng thẳng người, theo bản năng dứt khoát đưa tay phủi chỗ vai áo vừa bị Lệ tần chạm vào như xua đi sự dơ bẩn. Nàng "hừ" lạnh một tiếng, nói với Diệu Vũ: "Chúng ta hồi cung."

Diệu Vũ đi bên cạnh nàng, nhận ra sự khó chịu của Minh Lan. Qua mấy lần gặp Túc phi, Ý phi, rồi giờ là Lệ tần, dễ nhận ra nàng cũng khó chịu trước thái độ coi thường ra mặt của bọn họ.

Diệu Vũ biết vậy nên lên tiếng động viên: "Nương nương, xưa nay trong hậu cung Lệ tần đều như vậy đó. Mấy lần nô tỳ theo người của Nội vụ phủ mang lễ vật tới cho Lệ tần, nàng ta đều hoạnh họe ít nhiều. Nương nương đừng bận tâm đến nàng ta."

"Một kẻ ngu xuẩn, không biết ai là thù, không biết ai là bạn, không nhìn thấu được lòng người, bản cung há phải bận tâm. Bản cung chỉ cảm thấy không vui khi sống dưới thân phận một kẻ chịu ơn và phải khép nép, nhún nhường thôi." Minh Lan nghiến răng nói từng chữ một.

"Lệ tần kia cũng thật quá đáng. Nếu đã không thích chi bằng lạnh nhạt dửng dưng như Túc phi và Ý phi, lại còn cố ý giễu cợt nương nương." Diệu Vũ bất bình.

Minh Lan lạnh lùng nói: "Mặc kệ nàng ta đi. Nàng ta và cả hậu cung này, không ai đủ tỉnh táo để nhìn thấu một người."

Diệu Vũ giật mình, hiếu kỳ hỏi: "Nương nương, là ai chứ?"

Hai ngày sau, Minh Lan được tấn phong thành Ninh tiệp dư, chỉ còn cách tần vị một bậc nữa.

Tin Ninh tiệp dư được Hoàng thượng ban tên, tấn phong, lại còn được đại ân ngồi dùng ngọ thiện trong Càn Thanh cung truyền đi rất nhanh khiến hậu cung ai nấy đều bàng hoàng. Từ lúc Thần phi qua đời, Hoàng thượng thậm chí còn không yêu cầu Kính sự phòng mang thẻ bài của tần phi tới, nhưng nay lại để mắt đến một tần phi tầm thường xuất thân là cung nữ Yến hoa viên.

Thế là miệng lưỡi của những kẻ nhàn nhã trong hậu cung khéo léo tô điểm và sáng tạo một câu chuyện sủng hạnh bình thường thành những tin đồn thất thiệt đến mức không ngờ. Có người nói Ninh tiệp dư là yêu nữ đến quyến rũ đế vương, có thể đe dọa đến cơ nghiệp đại Minh. Có kẻ bảo nàng là do Trương Thái hậu cố ý an bài trong hậu cung để thay thế cho Trương Trích Hoa đã bị phế bỏ. Có kẻ rằng nàng là oan hồn của Thần phi quá cố nhập thành, quay về quấn quýt bên Hoàng đế.

Minh Lan không mảy may bận tâm đến những tin đồn lan khắp hậu cung. Nàng chưa gặp đám tần phi trong hậu cung nhưng cũng không hiếu kỳ thái độ của họ với nàng lắm. Có lẽ đơn giản chỉ là coi thường như Túc phi, Ý phi, Lệ tần hôm trước, hoặc không rõ ràng như Đức phi.

Nghe những lời đó, Ninh tiệp dư chỉ cảm thấy thật nực cười. Câu chuyện đằng sau thân phận của nàng thực ra còn ly kỳ hơn những lời đồn này rất nhiều. Chỉ là trí tưởng tượng của họ chưa đủ phong phú để có thể hình dung ra một chuyện kinh khủng và đáng sợ như thế.

Bọn họ sẽ không thể nào nghĩ đến.