Minh Chủ Hắc Hóa Rồi [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 14

Năm năm sau.


"Xoẹt" Những đường kiếm nhanh như chớp, mỗi một lần vung kiếm tạo âm thanh xé gió gào thét.


Hàng trăm cánh đào hồng nhạt bay tứ tung trên không trung tạo thành những làn sóng uốn lượn tuyệt mỹ, ngay khi mũi kiếm phát sáng thì những cánh đào nhẹ rơi xuống đáp mình trên mặt đất khô khốc.


Nam nhân trẻ trung, mày kiếm mắt sáng ngời, gương mặt ngũ quan tuấn lãng, bạch y phiêu phiêu trong gió.


Mồ hôi thấm một mảng trên cổ áo, nam nhân hít thật sâu vào ném cây kiếm đi.


Giọng nói nữ nhân vang lên : "Lại sinh khí?"


Nam nhân nhàm chán ngồi xuống gốc cây đào: "Dù dùng kiếm có thành thạo nhưng nội công không có thì cũng vô dụng."


"Hừ, Sử ca đã rất cố gắng tìm cách khôi phục công lực cho ngươi."


Miên Miên có chút giận giữ, nàng khoanh tay đi đến trước mặt nam nhân.


Quan Đông Hàn không đáp lời nàng, hắn vẫn cứ ngồi tựa lưng ở đó, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.


Miên Miên một cước đá đến, nhưng hắn đã nhanh chóng né kịp, lăn một vòng trên đất Quan Đông Hàn bật người dậy, ngữ điệu đe dọa: "Tỷ lại bạo lực như vậy? Ta lại về mách với ca ca."


"Hừ, Sử ca gọi ngươi về dùng cơm trưa."


Miên Miên lảng sang chuyện khác, trời lúc này đã lên tới đỉnh đầu và Sử Diệp cũng vừa nấu xong đồ ăn.


Quan Đông Hàn nghe đến đó hai mắt sáng lên vắt chân lên cổ chạy, hắn thích nhất là ăn đồ do Sử Diệp tự tay nấu, ngon không nói nên lời.


Vừa đến trước cửa, mùi thơm của rau thịt đã sộc vào mũi Quan Đông Hàn khiến dạ dày đều cồn cào đánh trống.


Hắn mở cửa bước vào, làn khói phảng phất trên bàn gỗ, ẩn ẩn trong đó là lam y nhàn nhạt cử động.


Gương mặt mị hoặc dưới làn khói mờ ảo tựa tiên thiên trong mắt Quan Đông Hàn.


Đột nhiên giọng nói gay gắt phá tan tất cả: " Ngươi lại bỏ quên kiếm? Não ngươi làm bằng cám lợn sao? Lần nào cũng vậy."


Miên Miên đi từ ngoài vào, nàng ném cây kiếm cho Quan Đông Hàn, cũng mắng chêm vào: "Chính xác là trong đầu hắn chứa cám lợn mà. Hừ, lần nào ta cũng là người nhặt kiếm cho ngươi."


Quan Đông Hàn gãi đầu áy náy: "Thật ngại quá, lại làm phiền Miên Miên tỷ."


Miên Miên khóe mắt giật giật, cáo già giả làm nai tơ? Tiểu tử đáng ghét.


Sử Diệp vẻ mặt hầm hầm ngồi xuống, gấp một đũa thịt bỏ vào miệng. Quan Đông Hàn vẫn điềm tĩnh ngồi cạnh y, gắp thêm một miếng thịt bỏ vào chén của y.


"Ca ca có mệt không?"


Quan Đông Hàn nhẹ nhàng hỏi, Sử Diệp liếc hắn một cái, rồi lắc đầu.


Quan Đông Hàn tiếp tục dùng bữa, nhưng hắn ăn một miếng lại gắp thức ăn cho người kia một miếng, Miên Miên trong lòng dâng lên mớ cảm xúc ẩn ẩn ngứa.


Nàng không phải đang ăn trưa, mà là ăn cẩu lương.


Sau khi dùng cơm xong, Quan Đông Hàn tự giác trở thành đứa trẻ ngoan, dọn dẹp sạch sẽ, rửa luôn cả chén.


Sử Diệp no căng bụng thì sụp mí mắt, ý định trở về phòng đánh một giấc, đột nhiên bị hắn cản lại.


Quan Đông Hàn hiện tại đã mười bảy tuổi, là nam nhân trưởng thành, là hán tử đầu đội trời chân đạp đất, so với Sử Diệp hắn quả thật cao lớn, y chỉ đứng đến vai của hắn, trong lòng Sử Diệp hiện lên tia ghen tị.


"Làm gì? Sao lại cản đường ta?"


"Ca ca cùng đệ ra ngoài được không?" Quan Đông Hàn rũ mi mắt, tỏ vẻ đáng thương, thật ra hắn cũng đã lâu không ra ngoài, một phần cũng là vì muốn tránh mắt nhân sĩ võ lâm, nhưng thời điểm hiện tại hắn lại muốn mua một ít đồ, hắn nhớ rõ hôm nay chính là ngày giỗ của phụ mẫu hắn.


Không một ai nhớ, cũng chả có ai quan tâm, chỉ có hắn nhi tử duy nhất của họ là còn lưu giữ trong lòng, hắn muốn mua một ít nhang đèn, bánh trái còn có giấy tiền vàng mã, đơn giản cúng bái hai người họ. Hắn biết hằng ngày Sử Diệp đều chuyên tâm đọc y thư, tìm phương pháp hồi phục công lực cho hắn nên dù y có quên, hắn cũng không trách.


Sử Diệp phát hiện ánh mắt có chút ưu tư, y suy nghĩ một chút liền nhớ ra hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ hắn.


Hằng năm vào ngày này bọn họ đều cùng hắn cúng bái, vậy mà Sử Diệp lại quên bén đi.


Sử Diệp ngập ngừng: "Ừm... Được..."


_____________________________________


Hai nam nhân một người bạch y một người lam y, tao nhã tuấn lãng hơn thảy thu hút ánh nhìn của mọi người. Thế nhưng nam nhân lam y di chuyển chậm chạp, bước chân khập khiễng cầm gậy chống lực, xem ra so với nam nhân bên cạnh trông lép vế hơn nhiều.


Tiểu Bình ngồi bên sạp rau củ của A Tứ, vừa trông thấy Sử Diệp liền vui vẻ chạy đến ôm chân y:" Ca ca, sao giờ này huynh lại đến?"


Sử Diệp cười cười xoa đầu nó: "Ta đến tiệm nhan đèn, phải rồi đệ lựa cho ta vài quả táo trông đẹp mắt được không?"


"Được, đệ đi lấy ngay" Nói xong Tiểu Bình chạy vội đến sạp trái cây của A Tứ, tỉ mỉ chọn những gì mà Sử Diệp cần.


Quan Đông Hàn mỉm cười: "Thì ra là ca ca vẫn nhớ."


"Nhờ ngươi nhắc ta."


Bọn họ đến tiệm nhang đèn gần đó, mua những thứ cần thiết rồi quay trở lại sạp bán rau củ của A Tứ.


Tiểu Bình đưa cho họ một rổ táo tươi, Sử Diệp lấy tiền xu đưa cho nó, nhưng A Tứ lại từ chối không nhận.


Sử Diệp hơi áy náy : "Nhưng mà số táo này ngươi cũng cực khổ trồng..."


"Aiz, Sử thần y không cần khách sáo, là do ta tự nguyện biếu ngài, dù gì ngài cũng từng cứu mạng ta."


"Chuyện này..."


"Ngài mang về đi, nếu không ta sẽ khó chịu." A Tứ vui vẻ thân thiện, tiễn bọn họ một đoạn.


Suốt cả đường đi Sử Diệp nhận được rất nhiều cái cúi đầu chào hỏi của mọi người, xem ra ở vùng này Sử Diệp y có lẽ là người được dân chúng kính trọng nhất.


Tới bến thuyền, tiếng ồn tranh cãi truyền đến, Sử Diệp không muốn tò mò chuyện của người khác nên cùng hắn tránh đi.


Một đám người vận hắc y, trên vạt áo thêu chỉ vàng nổi bật, bọn họ ai ai cũng cầm kiếm vẻ mặt hung hăng.


Đối diện là một đám người khác vận lam y đậm màu, trên y phục là những đường chỉ màu trắng uốn lượn thành hình thiên long.


Kiếm gác bên hông được bọc bằng vỏ kim loại điêu khắc tinh tế, chuôi kiếm khảm hồng ngọc, ngoài ra mỗi thanh kiếm còn treo ngọc bội khắc chữ "Nam".


Nhìn sơ qua Quan Đông Hàn liền nhận ra bọn họ là đệ tử Nam Kiếm phái, chữ Nam là nam trong Nam Mộc, loại cây thân cao hơn mười trượng, lá hình bầu dục hoa màu lục nhạt, vững chắc kiên cố nên được dùng làm cột nhà.


Cái tên nói lên tất cả, Nam Kiếm phái vững chắc thanh thuần tao nhã, đệ nhất môn phái trong võ lâm hiện tại, sở hữu bí tịch Quan Phong thần kiếm, chiêu thức nhanh như gió mang theo ánh sáng chói mắt khi xuất kiếm, chỉ cần công lực thâm hậu một chút liền có thể một kiếm giết hơn mười mạng người.


Đám hắc y kia có lẽ chính là người của Vô Ưu phái, vô ưu vô lo chính sự giang hồ nhưng lại thông thuộc võ công của tất cả môn phái, thế nên người của Vô Ưu phái cũng tự khắc phá được các thế võ của cơ số nhân sĩ giang hồ, bí tịch Hóa Dương thần công chuyên cướp nội lực của người khác của chưởng môn phái Vô Ưu đã đột phá tầng thứ chín, chính vì hai điều trên mà họ thành kẻ thù của cả võ lâm.


Quan Đông Hàn không ngờ rằng, tranh chấp phía trước lại lớn như vậy, hai môn phái luôn luôn đối đầu nhau lại đụng mặt nhau tại bến cảng nhỏ này.


Hai bên chửi nhau càng lúc càng hăng, cuối cùng cũng động thủ, đánh chém lẫn nhau không thương tiếc khiến người dân sợ hãi tránh đi.


Sử Diệp cau mày mắng thầm: "Cái đám người giang hồ này thật cản trở, phen này người dân bị tổn thất nặng rồi."


"Bọn họ vốn không ưa gì nhau, thế nên mới dễ dàng xảy ra chuyện."


Sử Diệp tròn mắt: "Ngươi biết họ?"


Quan Đông Hàn không phủ nhận, chỉ nói có biết qua, nhưng không mấy quan tâm. Sử Diệp nhìn biểu tình của hắn, y không cho là như hắn nói, bộ mặt khó xử đó làm sao qua mặt được Sử Diệp y?


Lúc này tiếng khóc của tiểu nữ hài vang lên, Sử Diệp hoảng sợ nhìn xuyên qua đám người đang chém giết nhau đó.


Đập vào mắt y là thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, là tỷ tỷ của Tiểu Bình, A Tú. Con bé đang vô cùng sợ hãi ngồi ôm đầu, khóc rống lên.


Một thân thể cường tráng hướng A Tú mà vung kiếm xuống. Sử Diệp gấp gáp chĩa cây gậy hướng về A Tú, bấm mạnh một cái nút trên tay cầm.


Một đạo kim châm lóe sáng lao vút đến, cắm sâu vào cánh tay vô ý vung lung tung kia khiến nam nhân cường tráng thét lên ngã gục xuống.


Tiếng thét chói tai đánh động sự chú ý của mọi người, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cây châm lao đến, nam nhân lam y tay cầm gậy có hơi rủn rẩy.


Quan Đông Hàn tim đánh thịch một cái, ánh mắt đằng đằng cảnh giác cùng sát khí kia đang nhắm vào Sử Diệp.


Hắn nhanh chóng nắm kéo y lại gần, nói nhỏ vào tai: "Ca ca, ngươi vừa làm gì vậy?"


Sử Diệp nuốt ực một cái, giọng nói lắp bắp: "A... A Tú... Muội ấy..."


Nữ hài khóc lóc thấy xung quanh im lặng, liền từ từ ngầng đầu lên, trông thấy Sử Diệp nó liền lao tới ôm chầm lấy y.


Sử Diệp quan ngại bảo bọc A Tú trong vòng tay, ôn nhu nói: "Muội không sao chứ?"


"Không... Không có gì..." A Tú mếu máo.


Sử Diệp thở phào nhẹ nhõm, lo lắng đứa trẻ bị ngộ thương, đám người đó thật quá đáng.


Lúc này một tên vận hắc y chĩa mũi kiếm về phía bọn họ, lớn giọng: "Các ngươi là ai? Dám tấn công bọn ta?"


Sử Diệp để người bên cạnh giữ lấy A Tú, bản thân chống gậy vừa đi đến vừa nói: "Ta là lang trung ở đây, các người thật quá đáng, đánh nhau ở nơi này ngộ nhỡ làm người khác bị thương thì thế nào? Ai gánh nổi trách nhiệm?"


Ngay khi nói xong y cũng vừa bước đến nam nhân đang nằm quằn quại trên đất, tên vừa rồi lập tức dùng kiếm chặn bàn tay đang vươn ra của Sử Diệp, hung tợn gằn từng chữ:" Ngươi muốn làm gì?"


Sử Diệp trừng mắt dùng gậy hất kiếm ra:" Ngươi cản ta là muốn hắn chết?"


"Cái gì?"


Sử Diệp vẫn bình tĩnh cúi xuống rút cây châm trên tay người đó, sẵn tiện điểm vài đường lên ngực hắn.