Miltonduff

Chương 1: Đại dương cầm

Sân bay ở thành phố biên giới Bắc Âu này không lớn lắm, Kha Đông đeo một chiếc ba-lô to ngồi đợi tại sảnh sân bay, tình cờ trông thấy cây đàn đại dương cầm được đặt ở chính giữa.

Cây đàn có kiểu dáng cổ điển, phím đàn màu trắng hơi ngả vàng, bàn đạp ở dưới khá lỏng lẻo.

– Nhìn kìa, người dân ở đây tình cảm thật, đặt cả một cây đàn piano tại sân bay. – Người dẫn đầu đoàn Cao Trì tấm tắc thốt lên.

Một đàn em khóa dưới đi cùng lập tức hỏi:

– Ai cũng chơi được ạ?

Cao Trì gãi gãi mặt:

– Có lẽ vậy. Không thì bày nó ở đây làm gì!

Kha Đông bất chợt quay sang hỏi:

– Bao giờ đến giờ làm thủ tục?

– Do đoàn mình đến sớm nên phải chờ khoảng hai tiếng nữa. – Cao Trì đáp.

Kha Đông gật đầu, ánh mắt chuyển sang cây đàn rồi lướt nhanh qua.

– Trong đợt thi này chúng ta đạt được thành tích khá tốt, có thể có mặt trong bảng xếp hạng QS[1] châu Á không quá ba trường. – Cao Trì ngồi trên túi hành lý, hớn hở nói – Tất cả đều nhờ chị Kha Đông của các em cả, nếu không có Kha Đông xoay chuyển tình thế ở thí nghiệm cuối cùng thì chúng ta đã thua đội thí nghiệm của đại học Jeju rồi.

Anh ta huých tay Kha Đông:

– Trời ơi, em đừng làm mặt lạnh mà, nói mấy câu động viên đám nối nghiệp em đi!

Kha Đông quay sang đối diện với mấy gương mặt non nớt đầy mong chờ, chỉ nói:

– Lần này chủ yếu chúng ta gặp may thôi. 90% là PRI không thể nào tạo ra phản ứng trong thời gian quy định, may mắn là chị có được 10% còn lại.

Cao Trì đưa tay che mặt, bất lực ngoảnh mặt đi:

– Kha Đông này, về nước rồi để anh lên phát biểu cảm nghĩ bản thu hoạch đi.

Kha Đông nghiêm túc gật đầu:

– Cảm ơn anh.

Cao Trì hoàn toàn câm nín.

Ở bên cạnh, hai đàn em khóa dưới cười tươi như hoa. Kha Đông hơi ngờ vực, cô chẳng biết cười có gì tốt nữa.

– Ơ, anh Nghiêm Xuyên của bọn em chạy đâu rồi? – Cao Trì bỗng dưng hỏi – Vừa nãy còn đứng đây mà, đừng để lạc ở đây rồi không về nước được chứ!

Mọi người đều lắc đầu.

Cô lặng lẽ quan sát xung quanh, ánh mắt vẫn dừng tại chỗ cây đàn ở giữa đại sảnh.

Trong lòng như bị ai đó quấy nhiễu vậy.

Cô rất muốn đánh đàn, muốn lắm song lại không dám ngồi xuống chiếc ghế trước mặt mọi người.

Mười lăm phút sau.

Nửa tiếng nữa trôi qua.

Thời gian ngày càng trôi nhanh, cô càng khó chịu trong lòng.

Cao Trì dẫn cả đoàn đến khu kiểm tra an ninh, vừa đi vừa bực bội trong người:

– Nghiêm Xuyên đâu rồi không biết?

Kha Đông đi cuối cùng.

Bỗng dưng cô quyết tâm, quay gót rời khỏi khu kiểm tra an ninh.

Suốt hai mươi năm qua cô chưa từng làm chuyện khác người nào, ấy vậy mà ngay tại sân bay nước ngoài này cô lại bị một luồng cảm xúc không tên chi phối.

Cô phớt lờ tiếng gọi to của Cao Trì, tách khỏi đoàn như một làn khói quay lại đại sảnh.

Khoảnh khắc ngồi trên ghế đàn, cô thở hổn hển trong mấy phút liền, tim đập thình thịch. Cô cảm nhận được vô số con mắt xung quanh đang dõi theo mình.

Sự nao núng không khiến cô lùi bước, cô nhanh chóng nhấn phím đàn đầu tiên.

Tiếng nhạc vui vẻ, Le Festin (Bữa tiệc).

Ở bên cạnh, hai đứa trẻ tóc vàng mắt xanh chợt dừng lại, vỗ tay hát theo.

Mặt cô nóng bừng, đầu ngón tay vô thức di chuyển nhanh hơn. Và sau một đoạn nhạc dạo, cô chuyển sang chơi một bài dân ca Scotland.

Hai giai điệu liền mạch hợp nhất, như thể một chương nhạc vậy.

Một niềm hạnh phúc không tên bất chợt dâng lên trong cô.

Trước đây, những người quen của cô đều không biết rằng ngoại trừ đôi tay của Trần Kha Đông cô không chỉ cầm ống nghiệm mà còn có thể chơi đàn dương cầm.

Không sao cả, tại sân bay nước ngoài này không ai biết mình, chơi sai không sao đâu, chẳng vấn đề gì cả… Cả cuộc đời mình, liệu được mấy lần thoải mái tự do như lúc này đây?

Bên cạnh cô bỗng chốc xuất hiện một bàn tay.

Bàn tay ấy đẹp lắm, làn da mịn màng, những ngón tay dài, móng tay được cắt ngắn gọn gàng. Bàn tay di chuyển theo nốt nhạc của cô và gõ một chuỗi hợp tấu ở âm vực cao.

Một sự kinh ngạc thốt lên từ tận đáy lòng Kha Đông, những nốt nhạc mới thêm vào hòa hợp với nốt nhạc gốc của cô đến lạ kì.

Hai chuỗi nốt nhạc đuổi bắt nhau, chẳng mấy chốc một chuỗi nhạc mới đã dẫn trước.

Kha Đông chợt nhận ra một điều, rằng người biểu diễn ngoài ý muốn bên cạnh đã dẫn dắt mình bắt đầu sang bản nhạc thứ ba tự lúc nào không hay.

Nốt nhạc vang lên một nửa, cô mới sực nhận ra đây là khúc biến tấu Fantaisie-Impromptu in C♯ minor, Op. 66 của Chopin[2] nhưng không giống bài hát gốc. Cô không nhớ nhạc phổ trong sách nhạc nữa mà muốn dựa vào cảm thụ âm nhạc để người bạn đồng hành xa lạ này điều khiển tiết tấu.

Không thể không thừa nhận người này là một nhà soạn nhạc đầy tài năng.

Đồng thời anh ấy là một nghệ sĩ dương cầm hoàn hảo.

Cô chưa bao giờ chứng kiến tận mắt tốc độ tay của một người và chiều dài ngón tay giống như người con trai này.

Màn piano bốn tay[3] này thu hút mọi khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đang có mặt tại sân bay, có người cầm điện thoại bắt đầu quay lại cảnh này.

Nếu ở trong hoàn cảnh bình thường, chắc chắn Kha Đông sẽ xấu hổ dừng lại, thế nhưng vào giây phút này cô hoàn toàn không có tâm trạng để ý mọi thứ xung quanh, cô chỉ muốn tập trung tinh thần để bắt kịp tốc độ ngón tay và nhịp đánh khúc biến tấu Impromptu của người bạn đồng hành này.

Cơ thể căng thẳng, nhưng cũng thưởng thức hết lòng.

Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc bản nhạc, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.

Kha Đông hít thở thật sâu, bấy giờ cô mới có tự tin ngoảnh sang nhìn người đồng hành cùng mình.

Thoạt nhìn cô không tránh khỏi ngạc nhiên. Người song tấu cùng cô còn rất trẻ, cô thực sự khó có thể tưởng tượng ra sự liên quan giữa gương mặt trẻ trung này và kinh nghiệm phong phú ấy.

Hiếm hơn nữa là người này có gương mặt Á Đông đẹp trai vô ngần.

Cô bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, chỉ một câu “hey” đơn giản cũng khiến cô suýt cắn phải đầu lưỡi.

Ấy thế mà người nọ nhoẻn cười, chìa tay phải ra:

– Chào em.

Tiếng Trung rất rõ ràng.

Cô chợt nhận ra mình căng thẳng hơn, tiếng Trung ngay đầu môi lại chẳng rành rọt bằng tiếng Anh.

– Em là sinh viên đại học à? – Người con trai nhìn logo trên ba-lô của cô và hỏi.

Cô gật đầu.

– Học nhạc à? – Người nọ hỏi tiếp.

Cô lắc đầu, cảm giác không tiện lắm:

– Học Hóa ạ.

– Còn anh? – Cô cố gắng giữ bản thân bình tĩnh như bình thường – Soạn nhạc ư?

Người nọ cười rạng rỡ:

– Không, anh vẽ vời thôi.

Hai người bất giác cùng nhoẻn cười.

Tiếng loa phát thanh sân bay thúc giục hành khách trên một chuyến bay đến Trung Quốc vào kiểm tra an ninh, Kha Đông vội vã nhấc ba-lô đeo lên vai.

Cô chạy hai bước chợt ngoái đầu lại, phát hiện người nọ vẫn ngồi trước đàn dương cầm cười rạng rỡ dõi theo cô.

Người con trai tháo chiếc mũ cao bồi xuống, nói lời tạm biệt với cô mà không mất đi phong thái quý ông.

Các dây thần kinh căng thẳng trong thời gian dài cuối cùng đã được thư giãn, cô vẫy tay chào với anh, nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua.

Đối mặt với một người hoàn toàn xa lạ.

Vào giây cuối cùng, Kha Đông lao qua cửa kiểm tra an ninh và đứng vào hàng đợi.

Cao Trì giận dữ, cất cao giọng mắng mỏ:

– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy hả? Tạm thời không cố nhịn tiểu một lát được à? Còn đi lâu như vậy nữa! Chẳng may lỡ chuyến bay thì làm thế nào?

Kha Đông đứng im tại chỗ, mặc anh ta trách mắng.

– Còn cậu nữa, Nghiêm Xuyên! – Cao Trì nhận ra khuyên răn phải một tên đầu gỗ chẳng có chút cảm giác thành công nào nhưng vẫn tiếp tục mắng – Cậu lại bị làm sao? Tán gái không được, lại bị gái tán ngược à?

Kết quả là, anh ta phát hiện người trước mặt đây còn khinh nhờn và lạnh lùng hơn, lạnh lùng chẳng khác nào khối băng.

– Tớ đi nghe bài hát. – Khối băng bất ngờ cất lời.

Kha Đông sững sờ.

Cao Trì quên luôn việc mắng mỏ:

– Chính là khúc dương cầm vừa rồi phải không? Tớ cũng nghe nói có hành khách chơi đàn piano đặt ở đại sảnh sân bay.

Sau đó anh ta còn xuýt xoa mấy tiếng liền:

– Người phương Tây lãng mạn thật đấy! Nhưng mà chúng ta sẽ sớm trở về vòng tay của xã hội chủ nghĩa vĩ đại thôi, cần gì phải muộn phiền…

Từ đầu đến cuối Kha Đông không hề biểu lộ cảm xúc, như thể người trong lời nói nói của Cao Trì chẳng có quan hệ gì với mình.

Nghiêm Xuyên nhìn cô, hỏi:

– Em học piano à?

Kha Đông trừng mắt.

Ngay sau đó, Cao Trì phất phất tay:

– Ầy, cậu hỏi con bé làm gì? Nó là con mọt sách, bình thường không ở thư viện thì cũng trong phòng thí nghiệm, nào có hứng thú học piano chứ?

Kha Đông lắc đầu:

– Không ai dạy em cả.

Cô nói thật.

– Tớ đã nói rồi mà. – Cao Trì bật cười thành tiếng, sau đó quay sang tiếp tục khuyên răn Kha Đông – Em cứ như bà cụ non thế này thì không được, nên dành thời gian hưởng thụ cuộc sống, nghe nhạc hay đọc tiểu thuyết tình yêu gì đó. Anh nói với em điều này không phải trên cương vị đàn anh đâu…

Nghiêm Xuyên nhếch miệng:

– Cậu học sắp thành nhà bác học hiểu sâu biết rộng mà thành quả còn không bằng đám đàn em năm cuối. Không bẽ mặt thì thôi, còn không biết xấu hổ nói nữa?

Cao Trì đau khổ ngậm miệng lại.

Một lát sau, anh chàng không kiềm chế được, nghiêm túc nói với Kha Đông:

– Thật đấy, nữ Tiến sĩ ở trong phòng thí nghiệm mãi sẽ không ai thèm lấy đâu, đặc biệt là người sống hướng nội và EQ thấp như em…

Kha Đông nghiêng đầu nghiền ngẫm một lúc, đang định trả lời thì một giọng nói đột ngột vang lên từ đằng sau:

– Nữ Tiến sĩ sống hướng nội, EQ thấp sẽ vẫn lấy được chồng thôi. – Giọng nói hết sức chậm rãi – Bởi vì có người sẵn sàng theo đuổi cô ấy.

Kha Đông càng sốc hơn.

Chỉ bằng mấy lời nói ấy đã khiến mọi người đứng hình.

Ngay khi ngoảnh lại, cô lập tức trông thấy người con trai trẻ vừa mới ngồi chơi đàn cùng mình đang mỉm cười với họ.

Người ấy đội chiếc mũ cao bồi màu nâu, mặc áo khoác Cashmere cùng với áo thun được sơ-vin một nửa trong chiếc quần jean rộng thùng thình. Anh đeo một chiếc túi vải trên vai, bỏ hai tay trong túi quần, tựa như ánh nắng chiều ba giờ vừa hiền hòa vừa bất cần đời vậy.

Cao Trì cười gượng:

– Cũng phải. Có thể có người ánh mắt không tốt.

Nghiêm Xuyên đỡ trán, rướn cao cổ chỉ phía cửa lên máy bay, nói với Cao Trì:

– Cậu đủ rồi đấy!

Sau đó quay sang nói với người con trai nọ hàm ý sâu xa:

– Anh nói không sai, đúng là có người sẵn sàng theo đuổi em ấy. Các cô gái của viện Hóa học chúng tôi luôn luôn tự sinh tự tiêu.

Câu nói cuối cùng chứa đựng vài phần cảnh cáo.

Người con trai chỉ cười, không nói gì.

Cửa lên máy bay đã mở, tốc độ di chuyển của cả đoàn càng nhanh hơn.

Kha Đông đứng ngây như Phỗng, đột ngột đụng vào người đằng sau. Cô ngoảnh lại định xin lỗi, song chợt phát hiện người mình đung phải là chàng trai ấy.

Và cô mới nhận ra, người nọ rất cao, cô còn chưa đến vai người ta.

– Cảm ơn. – Cô nói nhỏ.

Cảm ơn anh đã nói đỡ cho cô, mặc dù Cao Trì chỉ có ý trêu chọc.

Anh nheo mắt, nhoẻn cười:

– You are welcome. (Không có gì)

Cô bất giác nhoẻn cười theo.

Dường như trên đời có một kiểu người sinh ra đã mang theo ánh hào quang, bởi khi anh cười mọi người xung quanh cũng vô thức cùng cười theo.

Khi lên máy bay cô vô thức ngoái đầu nhìn lại, ngạc nhiên khi thấy chàng trai phóng khoáng ấy không lên máy bay cùng mình.

Anh chẳng biết mình nhảy ra khỏi đoàn tự bao giờ, đứng bên ngoài dòng người ra hiệu vơi cô.           

Cô đã hiểu.

Anh và cô không cùng một chuyến bay, anh đến bên cô cũng chỉ vì để nói câu trước.

Bỗng chốc cô cảm thấy ấm lòng hẳn.

Chẳng thể ngờ rằng chuyến đi Bắc Âu mệt mỏi đầy áp lực này lại mang đến cho cô niềm rung động bất ngờ tại sân bay ở thành phố biên giới.

Máy bay cất cánh, cô nhai kẹo cao su rồi kéo bịt mắt lên.

Hai mươi ba tiếng sau, cô lại trở về một Trần Kha Đông nguyên tắc, chất phác kia.

Chính là người rất được lòng thầy cô, tỉ mẩn chu đáo, vị nữ Tiến sĩ không ai thèm lấy – Trần Kha Đông.

Hết chương 1

_____

Chú thích

[1] Bảng xếp hạng các trường giỏi tại châu Á.

[2] Nhạc soạn nhạc thiên tài người Ba Lan thế kỉ XIX.

[3] Một loại song tấu dương cầm trong đó hai người chơi cùng một bài nhạc