Trúc Diệp Thanh hòa tan Tuyết Chi Đan trên tay, đắp lên vết thương.
Chợt một cánh tay bắt lấy tay trái của Bạch Ngọc Đường, siết mạnh như muốn bẽ gãy xương.
Rượu mạnh ướp thương, không khác nào dao cắt.
Băng bó vết thương, trở ngược bàn tay đầy vết chai sần, chân khí thẳng vào đan điền.
Triển Chiêu ngẩn khuôn mặt đọng đầy mồ hôi lạnh, ngọn núi xanh mờ mịt tựa như tan mây tản khói, thoáng hiện một chút hình dáng.
Bỗng nhiên mỉm cười, lại rót một bầu rượu.
Bạch Ngọc Đường đoạt lấy bầu rượu, “Rượu không tốt cho vết thương trúng độc, sao còn muốn uống?”
“Không chết là được, sao lại không thể uống?”
“Người cũng không phải làm bằng sắt, không chịu được đau khổ như vậy.” Người trước mặt dù gần trong gang tấc, chợt lại tựa như xa tận chân trời.
Nỗi quan tâm sâu sắc khiến Triển Chiêu hơi lộ vẻ xúc động, “Ngươi so với ta còn quan tâm bản thân ta hơn… Rất khó tưởng tượng ngươi lại là đối thủ muốn cùng ta so kiếm…”
Ánh bình minh lại đến, như tuyết giữa hồng mai.
“Thắng thì phải thắng công bằng, miễn cho người khác nói ta chiếm tiện nghi của ngươi.”
Cười thất thanh, ánh mắt thâm trầm như biển lóe lên ý hài hước.
Lại nói sai rồi, Bạch Ngọc Đường ảo não, vẻ mặt tự trách phảng phất như trẻ con.
Triển Chiêu trong nháy mắt thất thần, phiêu dật như vậy, thật tựa như thần tiên giáng trần.
“Giờ đã đến, tiếc là hôm nay không thể so kiếm, đợi Triển Chiêu được ra tù, sẽ trở lại ước định.”
Bạch sam phiêu động, một tay bắt được người đang muốn rời đi, “Thiên lao không nhốt được ngươi, cớ sao phải trở lại chịu nhục?”
“Xưa nay hành sự không phiền lụy người khác, đây là nguyên tắc của Triển Chiêu.”
Hiểu rõ mà cười, “Được, hôm nay sáng suốt cho Triển Chiêu ngươi, đi đi, đợi ngươi yên tâm trở ra, sẽ so một trận tranh tài cao thấp.”
Triển Chiêu xuống lầu, gọi lão cai tù đang ngủ gật dậy, dọc theo đường phố phồn hoa hướng về thiên lao.
Bạch Ngọc Đường dựa trên lầu mà ngắm, tấm lưng kia tựa như ẩn vào núi xanh mây khói, như nhìn không thấy, nhưng lại đứng ngạo nghễ hiên ngang.
Tiếng ca từ từ truyền đến: “Giang Nam đẹp, phong cảnh cũ từng quen, mặt trời lên sông nhuộm màu lửa, xuân về nước sông xanh biếc tựa màu lam, có thể không nhớ về Giang Nam…”
Tiếng ca thế này, vút cao phóng khoáng khỏe khoắn, như trời lam thôn biếc, trời xanh cao rộng…
Nâng tiêu hòa âm, tiếng ca tiếng tiêu dư âm còn văng vẳng bên tai, ngân nga không dứt.
Đưa mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh ấy, ý cười kiên quyết đọng lại trên khóe môi.