Cả đêm tôi không ngủ nhưng cũng không thấy chú Hai và Bạch Mao Tiêu trở lại.
Sáng hôm sau, đầu óc vẫn còn mê man, đột nhiên có người gõ cửa.
“Thím Hai! Tiểu Vũ! Mở cửa!” Là tiếng bác Cả. Tôi và em gái đi ra ngoài mở cổng.
“Bác Cả, sao bác đã về rồi?” Hôm qua, cả nhà bác Cả đều chạy, tôi tưởng ông ấy sẽ không trở về nữa chứ. Nhìn một chút lại thấy phía sau ông ấy có hai người ăn mặc giống đạo sĩ. Hai người kia một già một trẻ, da dẻ trắng trẻo, ánh mắt lấp lánh, có thần, vừa nhìn đã biết là người tu đạo.
“Tiểu Vũ, bác nghĩ rồi. Nếu như không trị được chú Hai con, bắt được ác quỷ kia thì chúng ta có trốn đi đâu cũng không được. Chúng ta sinh ra ở đây. Đây là nhà của chúng ta. Ở đây có nhà có cửa, rời khỏi nơi này, chúng ta biết ở đâu…” Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bác Cả, tôi lại nhìn thoáng về hai người phía sau nhưng không ai có biểu hiện gì.
“Cậu bé, còn không mau kể lại mọi chuyện cho chúng tôi nghe? Xem chúng tôi có giúp được gì không?” Người lớn tuổi chính là một đạo sĩ, ra sức nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Chào đạo trưởng. Chuyện là như này…” Tôi đem từ chuyện chú Hai ở nhà ông chủ Hồng đến những chuyện quái dị mấy ngày hôm nay, chuyện Huyền Thanh đạo trưởng chết, còn có chuyện phát sinh ngày hôm qua, kể lại cho bọn họ nghe.
“Hả? Xem ra, chú Hai cậu đúng là bị quỷ ám rồi. Có thể là do pháp lực tu đạo chưa hoàn toàn biến mất vẫn khống chế được tà tính của mình, cho nên mới không tấn công các người. Mà Bạch Mao Tiêu một chưởng đánh chết Huyền Thanh đạo trưởng đúng là một hung thần cần phải trừ bỏ! Vô Lượng Thiên Tôn!” Hai gã đạo trưởng đồng thời nhìn vào trong nhà chính.
“Không biết phải đi đâu để tìm Bạch Mao Tiêu? Cậu bé, cậu có biết nó ở đâu không? Chúng ta ở đây, nó sẽ không đến hoặc nhìn thấy chúng ta liền chạy, như vậy sẽ không bắt được nó.” Đạo trưởng nói rất nhiều, nếu như không bắt được nó lại càng chọc giận nó, có thể nó sẽ quay lại trả thù chúng tôi.
“Ngọn núi ngay phía sau thôn chúng tôi có một hang quỷ. Mấy ngày trước có mấy thanh niên đến đó chơi, hai người mất tích, chỉ còn một người sống sót trở về. Quái vật trong miêu tả của cô ấy và thứ tôi nhìn thấy hôm qua giống nhau như đúc. Còn có, thím Hai tôi cũng nằm mơ thấy quái vật đó. Tôi nghĩ Hang Quỷ chính là hang ổ của Bạch Mao Tiêu.” Trải qua biến cố mấy ngày nay, tôi càng dám khẳng định phán đoán của mình là chính xác.
“Được rồi, không nên chậm trễ! Cậu đi trước dẫn đường, mang theo bùa chú của cậu. Bốn người chúng ta sẽ đi tiêu diệt nó. Bây giờ đang đúng giữa trưa, dương khí thịnh nhất, cũng là lúc pháp lực của nó yếu nhất.” Đúng vậy, thông thường âm quỷ chỉ dám ra ngoài vào ban đêm, cũng là vì sợ dương khí ban ngày và ánh nắng mặt trời.
“Được đạo trưởng, bây giờ tôi đưa mấy người đi.” Nói xong, tôi mang kính bát quái của chú Hai và đinh trấn hồn ra khỏi cổng.
“Anh, bác Cả, các người phải cẩn thận đấy!” Em gái nhìn chúng tôi chực khóc.
“Không có chuyện gì đâu em! Chúng ta nhất định sẽ tiêu diệt được con quái vật kia, sau đó quay về trừ tà cho chú Hai. Chúng ta có tới bốn người, đông như vậy, em yên tâm đi. Mau đóng kỹ cổng rồi vào nhà đi!” Vì em gái và thím Hai, tôi quyết liều mạng với con quái vật kia.
Hang Quỷ ở ngay phía sau nhà chú Hai, cũng không xa lắm, đi về hướng Bắc tầm mười dặm là tới. Lúc bốn người vừa đi còn trời trong nắng ấm vậy mà đột nhiên gió lớn nổi lên. Gió bão cuốn theo mây đen đầy trời. Mây đen gần như đè xuống đầu chúng tôi. Những đám mây đen quỷ dị vậy mà lại vẽ thành hình chữ “Chết!”
Đạo trưởng lớn tuổi vội vàng lấy la bàn. Kim chỉ nam trên la bàn đột nhiên chuyển động điên cuồng.
“Không ổn rồi! Bây giờ đúng là lúc ngày âm, tháng âm là thời điểm âm khí cực đỉnh. Sư đệ, ta và đệ lần này lành ít dữ nhiều rồi! Vô Lượng Thiên Tôn!” Đạo trưởng già nhìn tôi dường như đang tính toán cái gì đó.
“Sư huynh! Huyền Thanh đạo trưởng là bạn thâm giao của đệ. Huống chi, chúng ta là người tu đạo, nên vì trăm họ mà suy nghĩ. Nếu như hôm nay ma núi chạy mất, chúng ta biết đi đâu mà tìm?”
Đạo trưởng lớn tuổi gật đầu một cái: “Được rồi! Đã như vậy, chúng ta liều mạng với Bạch Mao Tiêu một phen. Cho dù chết cũng không uổng thanh danh đời này!” Nghe hai đạo trưởng nói chuyện, tôi càng sợ hãi. Xem ra, hai đạo trưởng này cũng không nắm chắc mười phần thành công.
“Đạo trưởng, rốt cuộc, Bạch Mao Tiêu là quái vật gì? Thực sự lợi hại như vậy sao?” Bác Cả cũng sợ, nghi ngờ hỏi lão đạo sĩ.
“Bạch Mao Tiêu vốn là ác linh trong núi, nửa quỷ nửa linh, là hợp thể giữa linh và quỷ. Nó được sinh ra từ những linh hồn ai oán dưới địa phủ âm u. Vì thuộc tính cực âm cho nên nó lấy dương khí trên thân người làm thức ăn, hấp thụ dương khí, luyện hóa yêu lực. Thậm chí, có quỷ tiêu có đạo hạnh nghìn năm, thần thông khó lường, vô cùng nguy hiểm!” Đạo trưởng nói xong, lấy ra hai lá bùa dán lên la bàn, chỉ thấy sau đó, kim chỉ nam chỉ thẳng về phía Hang Quỷ.
Lúc này, đoàn người đã đến gần Hang Quỷ. Trước mắt là bãi tha ma hoang vu, có ngôi mộ lộ cả góc quan tài. Nghe nói, những ngôi mộ này có từ thời nhà Thanh, không có con cháu hương khói, vô cùng hoang vắng. Khắp nơi đều có đá vụn và bia vỡ, thậm chí còn có ngôi mộ lộ hẳn ra, đầu lâu, xương cốt lẫn vào trong bụi cỏ.
Đi về phía trước khoảng nửa dặm nữa, đột nhiên mặt đất xảy ra biến đổi. Từ sườn núi đầy mồ mả xuống dưới chỉ có duy nhất một con đường, con đường này thông đến một khe núi lõm vào trong. Khe núi này gần như tối om không nhìn thấy ánh mặt trời. Chúng tôi men theo khe núi đi xuống, từ xa thấy thấp thoáng có bóng người nhưng tập trung nhìn lại phía trước chỉ có một hang động. Cửa hang bừa bộn nhiều loại xương người, to nhỏ đủ cả, người lớn có, trẻ con có, có khúc xương bên trên còn có vết móng tay khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
“Mọi người cẩn thận! Chuẩn bị tốt vật phòng thân của mấy người đi. Hai chúng ta đi trước, các người đi sau. Nếu hai chúng ta không đánh lại được, các người mau chạy về tìm người tới giúp!” Đạo trưởng lớn tuổi đưa cho chúng tôi, mỗi người một lá bùa dán vào trên người.
Trong cửa động đưa tay không thấy được năm ngón, tôi vội vàng mở đèn pin, gió lạnh lúc có lúc không tạt vào người, đến xương cốt cũng cảm thấy phát run. Đúng lúc này, la bàn trong tay đạo trưởng quay thật nhanh, gần như không nhìn thấy kim chỉ nam đâu.
“Chính là chỗ này. Mọi người cẩn thận!” Lão đạo trưởng cầm kiếm gỗ đào, tay trái cầm kính bát quái. Đạo trưởng trẻ tay trái cầm dây, tay phải cầm chuông. Tôi cầm kính bát quái. Bác cả ở phía sau vừa cầm đèn pin vừa cầm một khúc gỗ đào nhỏ.
Đúng lúc bốn người chúng tôi đang nhìn ngó xung quanh, một bóng đen đột nhiên vọt ra. Chính là Bạch Mao Tiêu. Tốc độ của Bạch Mao Tiêu cực nhanh, lóe một cái đã không thấy đâu, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù trong cửa động. Tim bốn người đều nhảy lên đến cổ họng, không ai phát ra được tiếng nào.
Đột nhiên, thân hình Bạch Mao Tiêu lại lóe lên, đánh về phía chúng tôi. Bốn người lưng tựa lưng chuẩn bị nghênh địch.
“A!” Một tiếng hét thảm, tôi quay đầu nhìn, ba người phía sau thiếu một người, chỉ còn lại hai đạo trưởng, bác Cả không thấy đâu!
“Bác Cả!” Tôi vừa sợ vừa lo lắng cho bác Cả.
“Đừng ầm ĩ! Bạch Mao Tiêu rất khôn ngoan, nó muốn giết từng người, từng người một trong chúng ta.” Lão đạo trưởng nhấc kiếm gỗ đào lên chuẩn bị đón địch. Đạo trưởng trẻ tuổi dựa vào lưng tôi. Tôi có thể cảm nhận được mồ hôi đang túa ra thấm ướt cả quần áo của ông ấy.
Lúc này, lão đạo trưởng lấy ra một xấp bùa, niệm chú ngữ, xấp bùa xếp hàng trên kiếm gỗ đào. Theo chú ngữ của ông ấy, bùa chú phát ra ánh lửa chói mắt, chiếu sáng cả hang động. Phía trước, một bóng đen lại lóe lên. Lão đạo trưởng vội vàng phi thân theo, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
“Nghiệt súc! Chạy đi đâu!” Hình như, đạo trưởng dùng bùa truy tung để tiếp cận Bạch Mao Tiêu. Tôi và tiểu đạo trưởng vội vàng men theo tiếng động chạy tới. Lúc này, kiếm gỗ đào của lão đạo trưởng đã cắm vào bụng Bạch Mao Tiêu còn Bạch Mao Tiêu đang bóp chặt cổ ông ấy. Tiểu đạo trưởng thấy vậy, vội vàng vung kiếm gỗ đào lên, đang chuẩn bị đâm vào người nó lại bị Bạch Mao Tiêu đá một cước trúng đầu, nặng nề ngã xuống bên cạnh một tảng đá lớn, phun ra một búng máu tươi _____ đã chết!
Tôi nhìn thấy cảnh này vừa kinh vừa sợ, lòng can đảm nổi lên. Nhớ đến chú Hai, còn có sự an nguy của thím Hai và em gái. Con mẹ nó, bất chấp hết! Tôi lôi đinh trấn hồn từ trong túi ra, đâm về phía đầu nó. Bạch Mao Tiêu nhìn đinh trấn hồn trong tay tôi, vô cùng sợ hãi, vội nghiêng đầu tránh. Lúc này, trong miệng đạo trưởng đã hộc ra máu tươi nhưng vẫn chưa chết.
“Mau! Ghim vào thái dương nó, ghim vào thái dương nó!” Lão đạo trưởng cố gắng phát ra tiếng. Máu tươi không ngừng tràn ra khóe miệng nhưng ông ấy vẫn cố gắng dùng kiếm gỗ đào đâm loạn trên người Bạch Mao Tiêu. Bạch Mao Tiêu một tay tóm đạo trưởng còn một tay muốn bắt lấy tôi. Đúng lúc này, đạo trưởng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vừa khéo phun giữa mặt Bạch Mao Tiêu. Máu tươi trên mặt Bạch Mao Tiêu giống như axit, toát ra khói trắng. Bạch Mao Tiêu bị đau kêu loạn một hồi. Tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây dại.
“Cậu còn đợi đến lúc nào nữa?” Lão đạo trưởng cố sức hô.
Tôi định thần, cầm đinh trấn hồn ra sức cắm về phía thái dương Bạch Mao Tiêu. “Phốc!” Tôi dùng hết sức lực toàn thân mà cắm, bên trong ào ra một thứ chất lỏng màu xanh biếc. Lúc này, cơ thể Bạch Mao Tiêu căng ra giống như nổi điên, cố gắng vùng vẫy hai tay. Tôi và lão đạo trưởng lập tức bị đánh bay.
Lúc này, Bạch Mao Tiêu lại đánh về phía tôi. Hai tay nó bóp chặt cổ tôi. Tôi không thở được, trước mắt tối sầm, chuẩn bị hôn mê. Đột nhiên, ngọc hồ lô trên cổ tôi phát ra ánh sáng màu tím. Bạch Mao Tiêu vừa nhìn thấy hồ lô trên cổ tôi liền kêu oa oa quái dị, nhắm mắt lại, buông lỏng tay ra.
Bạch Mao Tiêu giống như nổi điên, bay đi nhanh như chớp. Tôi nhìn lại trong động, lão đạo trưởng bất động nhưng vẫn còn hơi thở. Còn bác Cả và tiểu đạo trưởng đều chết hết rồi.
“Bác Cả! Đều là tại cháu, cháu không nên nói cho bác chuyện này!” Tôi khóc nấc lên. Hai mắt bác Cả vẫn mở to nhìn tôi, tôi vội vàng lấy tay vuốt mắt cho ông ấy.
“Cậu bé! Bạch Mao Tiêu đã bị trọng thương, chúng ta phải tranh thủ thời gian về thôn tìm người hỗ trợ. Tôi bị thương nặng không làm được gì nữa. Chúng ta mau đi thôi!” Lão đạo trưởng quay đầu nhìn tiểu đạo trưởng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái!
“Vô Lượng Thiên Tôn! Đệ cũng là vì trừ ma vệ đạo mà hy sinh, có chết cũng không có gì phải hối tiếc. Chúng ta đi thôi!” Lão đạo trưởng nói xong, cởi áo đạo của mình trùm lên mặt tiểu đạo trưởng.
“Trải qua trận vừa rồi, Bạch Mao Tiêu vẫn chưa chết được đâu. Bây giờ bị thương nặng như vậy, nó càng nổi điên. Hiện tại, tôi không còn bao nhiêu pháp lực. Chúng ta phải nhanh chóng về thôn xem thế nào. Nếu nó chạy xuống thôn đả thương người, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được đâu.” Lời của lão đạo trưởng đã nhắc nhở tôi. Tôi chịu đựng đau đớn trên người, vội vàng cùng lão đạo trưởng đuổi về phía thôn.