Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 3: Dáng Vẻ Mới Tỉnh Ngủ Của Em Còn Đẫm Nét Trẻ Con Chưa Tản



Nơi ở chính của nhà họ Hoắc ở rất xa trung tâm về phía ngoại ô thành phố Lâm Dương, mỗi lần ra ngoài đều tài xế phụ trách đưa đón.
Ba Hoắc đi lưu diễn quanh năm, hầu như không ở nhà nhiều.

Còn mẹ Hoắc sẽ dạy học sinh vào thứ sáu, thế nên để tiện di chuyển thì bà cũng chuyển vào sống tại biệt thự nhỏ ở trung tâm thành phố, chỉ đến cuối tuần mới về nhà chính thăm con.

Bởi vậy mà thường ngày trong nhà hcir có mình Hoắc Vãn và vài quản gia và người giúp việc.

Quản gia tuổi đời không trẻ, bác giúp việc thì bận bịu đủ đường, bảo họ cả ngày chăm sóc kè kè bên cạnh Hoắc Vãn cũng hơi không thực tế lắm.

Nên lần này tuyển vệ sĩ không chỉ để bảo vệ an toàn cho Hoắc Vãn, mà vệ sĩ còn cần kiêm luôn nhiệm vụ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày.
Đợt tuyển dụng lần này không công khai ra đại chúng, nhà họ Hoắc chỉ liên hệ với một công ty an ninh có tiếng tăm trong giới và yêu cầu họ chọn ra vài nhân viên xuất sắc, đổi lại thì những người được chọn sẽ nhận được mức lương đầy hứa hẹn.
Hạ Xuyên chiếm đại chỗ một người.
Hôm nay ngoài Hạ Xuyên còn có hai người của công ty an ninh có mặt tại nhà họ Hoắc, trong đó một người là A Khoa, một người là A Học, đều là lính giải ngũ, hình thể tốt và trọng tâm vững.
Ba người tới rất sớm, sớm đến mức Hoắc Vãn còn chưa tỉnh ngủ.
Quản gia xếp phòng cho bọn họ xong thì hướng dẫn nhiệm vụ riêng cho từng người.

Hạ Xuyên có dáng người công kích nhất, cái khí chất xã hội đen như đấm vào mặt người ta, thế nên bất hạnh làm sao, hắn bị điều ra sân sau trông Đen Bự.
Đen Bự là con chó săn cỡ lớn mà ba Hoắc nuôi, các quản gia có tuổi cả rồi, mỗi lần ra cho nó ăn là một lần giật mình thon thót, khổ tâm thay đây lại là một trong những di vật mà cụ Hoắc để lại nên mọi người đều tiếc cho đi, lần này được dịp cũng thuê luôn người đến chăm sóc hộ.
Hạ Xuyên chỉ biết bày tỏ: @! #$%︿&

Bố tiên sư ông đến chăm sóc người, ai rảnh đâu mà đến chăm một tay chó nhép??
"Bình thường rảnh rỗi các cậu có thể qua sân trước trò chuyện với cậu chủ, dạo này cậu chủ ngày một thêm kiệm lời." Quản gia nhìn mấy anh chàng cao to trước mặt, thở dài, "Dù sao các cậu cũng cùng thế hệ, hẳn sẽ dễ tìm chủ đề chung hơn."
Hạ Xuyên nghe đến đây mới lại hăng hái: "Được."
"Giờ chúng ta đi xem cậu chủ đã dậy chưa, để tôi giới thiệu các cậu với cậu chủ một chút." Quản gia nói.
Hạ Xuyên cụp mắt, ưỡn thẳng sống lưng, dung mạo dưới quả đầu húi cui cũng bớt hung tàn.

Hắn từng thấy dáng vẻ rời giường của Hoắc Vãn rất nhiều lần qua video, nhưng lại chưa thấy nổi một lần ngoài thực tế, chắc chắn là đáng yêu hơn nhiều so với cách lớp màn hình ~
Quản gia dẫn ba người lên tầng hai, Hạ Xuyên nối gót quản gia hơi hơi thở hắt, tim đập thình thịch như động đất, cơn chấn động khiến lồng ngực râm ran.
"Cậu chủ dậy chưa?" Quản gia gõ cửa ba cái.
Bên trong không có tiếng trả lời.
Quản gia liền quay đầu nói: "Các cậu đợi ở đây trước đã." Nói đoạn trực tiếp đẩy cửa vào.
Đây là do ông chủ bà chủ dặn dò, không nghe thấy tiếng động phải mở cửa ngay lập tức, quan trọng là sợ cậu chủ ở một mình gặp phải bất trắc gì.
Có mỗi việc chờ bên ngoài thôi mà Hạ Xuyên cũng cảm giác như bị hàng trăm móng vuốt gãi lên tim, trừ lần gặp mặt thoáng qua mà rung động bén rễ từ ba trăm trước ấy, thì đây là lần đầu hắn có thể xuất hiện quang minh chính đại trước mặt Hoắc Vãn, không có từ ngữ nào có thể tóm gọn được tâm trạng của hắn lúc này.

Chừng ba, bốn phút sau, người quản gia mới nói vọng ra, "Mọi người vào đi."
Hạ Xuyên vô cùng nhộn nhạo, nghe tiếng liền bước vào trước hết, hắn thân cao một mét chín tám, khi bước qua ngưỡng cửa còn phải khẽ cúi đầu.
Trong phòng.
Ánh mặt trời ấm áp trải lên giường, cậu trai trẻ ngồi trên giường với đồ ngủ rộng rãi, da trắng sứ, đường nét tinh tế, đầu tóc hơi bù xù, mắt khép hờ bởi còn chưa tỉnh hẳn, trông cậu có cái nét trẻ con chưa phai, giống một bé thỏ trắng sạch sẽ và vô hại.
Vẻ ngây ngô ấy lập tức làm bùng nổ cảm giác về sự đáng yêu trong mắt người ngoài.
Nhưng dưới ánh nhìn của Hạ Xuyên, ngoại trừ đặc trưng ngốc nghếch dễ thương ấy, hắn còn nhìn thấy nơi cậu tính nhục dục đến từ mỏng manh và yếu ớt.

Hắn vốn dĩ không phải người bình thường, hắn cũng không biết thế nào mới là bình thường nữa, hắn chỉ biết, hắn khát khao được đưa Hoắc Vãn tới một chốn không người để mà hung tàn thương yêu cậu, hắn muốn nhuộm đỏ cặp mắt mơ màng ấy, muốn lưu lại dấu vết trên người Hoắc Vãn.
Rất muốn, vẫn luôn muốn, nhất là giờ phút này, muốn đến phát điên lên..