Miên Nguyệt

Chương 15

Lại nói Nam Cung Dạ Hiên, đi thẳng một đường, tránh thoát rất nhiều thị vệ, chợt nghe phía trước có tiếng nói chuyện truyền đến, hắn vội vàng lách mình trèo lên đỉnh hành lang, quả nhiên, không bao lâu, liền thấy hai ả nha hoàn cầm đèn lồng xách thực hạp* đi tới.

_thực hạp: hộp đồ ăn.

“Vẫn là không chịu ăn sao? Thứ tốt như thế mà cũng lãng phí?” Trong đó một ả nha hoàn vừa nói vừa xem thực hạp kia, hiển nhiên bên trong có thứ gì đó rất trân quý.

Người nha hoàn giận dữ nói: “Cũng không phải là thôi, bây gờ ta thấy chắc chắn hắn quyết tâm nhịn đói. Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, thời gian dài như thế, chung quy cũng gần mười năm rồi đi? Xương cốt* vẫn cứng rắn như vậy, sở dĩ không thể không tạm nhân nhượng cũng vì lợi ích toàn cục, nếu không phải bởi vì còn vướng bận thứ gì đó trên đời này, bằng không chỉ sợ lấy tính tình kia, đã sớm chết. Thế mà giáo chủ chúng ta lại nhìn không thấu đạo lý trong đó.”

_xương cốt ở đây y chỉ phẩm chất, tính tình, hiểu nôm na câu đó là cứng đầu.

Tâm Nam Cung Dạ Hiên nhảy dựng lên, thầm nghĩ có lẽ kẻ đang được nói đến là Trữ Thiên Phàm cùng Giang Thanh Hiểu.

Quả nhiên, chợt nghe nha hoàn lúc trước giận dữ nói: “Cũng phải thôi. Đang êm đẹp, tựa nhiên lại muốn đi giết đứa nhỏ đó. Không giết được thì nói không giết đuợc, vì lại lừa hắn nói đã giết rồi. Hiện giờ tới tình trạng này, rốt cuộc hắn cũng bó tay không có biện pháp, lại cứ khăng khăng không chịu đem sự thật nói cho người ta.”

Ả nha hoàn kia nói: ”Đúng vậy a, làm cho toàn bộ trong cung hiện tại tử khí trầm trầm, ai cũng biết tâm tình giáo chủ đã nóng tới cực điểm, một khi không cẩn thận sẽ đánh mất tánh mạng dễ như chơi, lúc trước so với giờ còn tốt hơn một ít, ai.”

Nam Cung Dạ Hiên đợi hai ả nha hoàn kia rời đi, liền từ mái hiên nhảy xuống dưới, trong lòng âm thầm cân nhắc: “Xem ra nhạc phụ của ta nkhông phải bị giam trong tầng hầm, mà là bị giam ở một cái phòng. Chuyện của hắn cùng Trữ Thiên Phàm tại trong cung cũng không phải bí mật gì, điều này cũng tốt, bớt phiền toái.

Một bên nghĩ, lại tiếp tục tìm kiếm, bởi vì đã sắp tiếp cận tẩm cung của Trữ Thiên Phàm, cho nên phá lệ cẩn thận gấp bội, quả nhiên, ngay tại bên trong một gian phòng thập phần hoa lệ, hắn liền cảm thấy không khí trong phòng bất đồng bên ngoài..

Những căn phòng khác đều không có người, nếu có người ở, tất có tiếng nói chuyện nho nhỏ. Phòng này lại hiển nhiên bất đồng, ngọn đèn ở trên cửa sổ làm ánh lên rất nhiều bóng người lớn bé không giống nhau, nhưng bên trong lại yên ắng như một ngôi mộ, cẩn thận nghe qua, có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ, hiển nhiên mỗi người ở đây đều thực tự giác dè nén hơi thở.

“Chính là nơi này.” Trong lòng Nam Cung Dạ Hiên vui vẻ, vừa muốn nghĩ cách trèo lên mái hiên xem tình hình bên trong, chợt nghe bên trong có một thanh âm thấp trầm uy nghiêm quát: ”Là ai?” Vừa nói xong, nhất kiện binh khí liền theo tiếng gió đi tới trước mặt Nam Cung Dạ Hiên.

Nam Cung Dạ Hiên kinh hãi, vạn phần không dự đoán được võ công của nguời trong phòng này lại cao đến như thế, vội vàng ngã về sau, khó khăn lắm mới thoát đươc kiện binh khí kia.

“Đinh” một tiếng, kiện binh khí kia cắm sâu vào cây cột phía sau hắn, chỉ thấy được cái cán, từ hoa văn trên cán gỗ cho thấy đây chỉ là con dao ngọt hoa quả bình thường.

Cùng lúc đó, từ trong phòng trào ra rất nhiều người, đều là nam nữ người hồ thập phần xinh đẹp, một đám đề phòng nhìn Nam Cung Dạ Hiên, cũng không động thủ, mà trong phòng cũng không có thanh âm, càng không có binh khí bắn ra nữa.

Nam Cung Dạ Hiên cười khổ, nghĩ thầm mình vẫn là rất lỗ mãng, sao cũng không nghĩ tới võ công của Trữ Thiên Phàm lại đáng sợ đến nước này. Bất quá chuyện cho tới bây giờ, nếu đã bị lộ chân tướng, cùng với dấu đầu lộ đuôi như diễn kịch, còn không bằng thoải mái vào nhà đã.

Nghĩ đến đây, liền sửa sang lại y quan, bình tĩnh đẩy cửa đi vào. Phải nói đến là vương gia, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra quý khí cùng uy nghiêm trời sinh. Giống như hắn không phải kẻ không mời mà đến, mà là khách quý Trữ Thiên Phàm tự mình mời đến.

Trong phòng đứng một đoàn tuấn nam mỹ nữ, xem trong mắt, hẳn đều có võ công không kém. Bất quá ở trong này cũng chỉ có thể làm hạ nhân hầu hạ.

Nam Cung Dạ Hiên nghĩ thầm Trữ Thiên Phàm ngươi cũng quá lãng phí, trong phủ bổn vương cũng chưa dư dả như thế.

Trong lòng đoàn người hầu lại nghĩ: Tên này ai a? Dáng vẻ thật dễ nhìn, hắc, chúng ta ở trong hành cung này ngốc đã bao nhiêu năm, thật chưa từng gặp qua kẻ vốn là ngoại nhân lại tự tin như thế.

Nam Cung Dạ Hiên dưới mấy chục cặp mắt soi mói chậm rãi vào đại sảnh, đi vào bên trong phòng. Phòng này bố trí tinh xảo đẹp đẽ quý giá không cần nói, nhưng những thứ này cũng không lọt vào mắt sát thủ vương gia.

Ngay từ đầu hấp dẫn tầm mắt hắn, chính là nam tử tuấn tú trên giường đang tựa vào đầu giường, hai mắt khép hờ.

Nam tử kia cùng Nguyệt Nha Nhi cực kỳ tương tự, chẳng qua Nguyệt Nha Nhi bởi vì thân thế mà không có khí chất lãnh liệt cùng khí khái tranh tranh như trên người nam nhân này. Tuy rằng nhìn qua thân mình thập phần suy yếu, nhưng hắn nằm nơi đó, vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác uyên đình nhạc trì*.

_ uyên đình nhạc trì: loại khí thế âm trầm như hồ nước, vững chắc như núi

Nam Cung Dạ Hiên biết đây là nhạc phụ đại nhân của mình. Trong lòng không quá dễ chịu, thầm nghĩ nhạc phụ đại nhân của ta cũng quá trẻ tuổi đi? Này… Chữ nhạc phụ này sao có thể nói ra miệng a.

Đang nghĩ, bên cạnh bỗng nhiên bắn qua một tầm mắt nóng rực, đốt cả người Nam Cung Dạ Hiên nóng như châm lửa. Hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn đến người nam tử tà mị ngồi dựa trên ghế sau thư trác*.

_Thư trác: bàn học thời xưa.

Không thể không nói, nếu bàn về mị lực, Giang Thanh Hiểu tất nhiên là thực xuất sắc, nhưng so với nam tử này, liền lập tức thua một chút.

Nam tử nàychẳng những là diện mạo, chỉ là phần khí chất phát ra từ trên người, cũng làm không biết bao nhiêu nữ nhân thét chói tai lẫn say mê.

Nói cách khác đi, Giang Thanh Hiểu cùng Nam Cung Dạ Hiên hắn, thậm chí Nguyệt Nha Nhi, đều là loại hình nam nhân mà các nữ nhân thích, nhưng mà nếu không chiếm được bọn họ, cửu nhi cửu chi, các nữ nhân chung quy sẽ chết tâm, sẽ gả cho người khác. Nhưng Trữ Thiên Phàm này, lại là nam nhân khiến cho mọi nữ nhân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khăng khăng một mực, mê luyến cả đời.

Tuy rằng không cam lòng nguyện, Nam Cung Dạ Hiên không thừa nhận cũng không được rằng mị lực của Trữ Thiên Phàm quả thật rất lớn. Thầm nghĩ xem ra mình về sau hẳn phải hư hỏng một ít, cái khí chất tà mị này mới có thể cùng đối phương địch nổi. =v=

Vừa nghĩ tới đây, chợt nghe Trữ Thiên Phàm cười lạnh một tiếng, từ từ nói: “Các hạ đêm khuya tới chơi, không phải chỉ là để vì cùng bổn tọa mắt to trừng mắt nhỏ chứ?” Nói t ra một hơi Hán ngữ lưu loát.

Nam Cung Dạ Hiên khụ một tiếng, thản nhiên nói: “Tất nhiên không phải. Mục đích của ta, giáo chủ cũng thập phần hiểu rõ, nhưng mặc kệ là đánh là giết, thỉnh giáo chủ để ta giới thiệu với nhạc phụ đại nhân trước rồi nói sau.”

Hắn nói xong, liền tiến lên vài bước, đi đến trước mặt nam tử trên giường kia, thi lễ nói: “Tiểu tế Nam Cung Dạ Hiên, bái kiến… Nga… Nhạc phụ đại nhân.” Vừa nói đã cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ thầm nói ra ai tin đây là cha Nguyệt Nha Nhi a, nói hắn là ca ca còn không kém nhiều lắm.

Nam tử trên giường kia vốn luôn luôn nhắm mắt, Nam Cung Dạ Hiên cùng Trữ Thiên Phàm nói chuyện hắn cũng mắt điếc tai ngơ, giống như mọi thứ bên ngoài, đều không liên quan tới hắn.

Nhưng mà lần này nghe được Nam Cung Dạ Hiên nói, hắn đột nhiên mở mắt, mang theovẻ ba phần phòng bị bảy phần kinh nghi nhìn Nam Cung Dạ Hiên, hảo sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngươi… Ngươi nói gì? Ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai sao?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai, như miếng băng mỏng được đông kết ở con suối giữa khe núi vào mùa đông.

Không đợi Nam Cung Dạ Hiên trả lời, chợt nghe Trữ Thiên Phàm cười lạnh nói: “Này còn phải hỏi sao? Hắn là sát thủ vương gia của Cẩm Tú quốc các ngươi, có thể không biết ngươi là ai liền gọi bậy sao? Hảo hảo nhìn xem đi, đây là con dâu của ngươi, nga, cái từ con dâu này tựa hồ không quá thỏa đáng, ngươi hẳn là gọi hắn là tử tế mới đúng, hắn chính là chồng của đứa con mà ngươi nhớ mãi không quên.”

Lời này nghe không có chút nào là đang hảo tâmgiúp Nam Cung Dạ Hiên giải thích, bởi vì trong thanh âm của hắn tràn ngập ý tứ ác độc cùng trào phúng. TBD: đag GATO thui XD

Nam Cung Dạ Hiên thở dài, quay đầu lại nhìn Trữ Thiên Phàm liếc mắt một cái, chỉ thấy trong đôi mắt hắn toát ra ghen tị cùng hận ý điên cuồng, trong lòng liền hiểu được vị đại giáo chủ đừng này nhìn phong cảnh bên ngoài, hai mươi năm qua, chỉ sợ không có một ngày ngày yên lành.

“Tử… Tử tế…” Giang Thanh Hiểu cực độ khiếp sợ, nhịn không được liền lập lại lời Trữ Thiên Phàm, sau đó thân mình hắn chấn động mạnh, hai mắt thần quang bạo bắn, nhìn chăm chú Nam Cung Dạ Hiên, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi là Tình nhân … của tiểu Huy?”

Nam Cung Dạ Hiên nghĩ thầm tiểu Huy là ai? Đang muốn hỏi,đột nhiên nhớ tới Nguyệt Nha Nhi cùng mình kể qua giấc mộng kia, nam nhân trong mộng gọi y là tiểu Huy, thế là liền hiểu được đại khái chính là tên vốn có của Nguyệt Nha Nhi, vội vàng thi lễ thật sâu, trầm thanh nói: ”Đúng vậy.”

Thân mình nam tử vốn ngồi thẳng bỗng nhiên lại suy sụp gã xuống, trong đôi mắt nổi lên lệ quang, nửa ngày mới cố nén bi thống run giọng hỏi: “Tiểu Huy… Tiểu Huy nó… Lúc nó ra đi… Có thống khổ hay không? Ngươi… Ngươi đem nó mai táng ở nơi nào?”

“Nguyệt Nha Nhi tốt lắm a, y không có chết.” Nam Cung Dạ Hiên kìm lòng không đậu dùng tay gãi gãi tóc, chợt nhớ tới lời hai ả nha hoàn kia ở trong hành lang lvừa rồi, lúc này mới tỉnh ngộ lại, thầm nghĩ ta cũng chỉ có chút khẩn trương, sao lại trở nên dốt nát như thế.

Lại không để ý ánh mắt phiếm ý cảnh cáo hàm xúc nồng hậu mà Trữ Thiên Phàm bắn tới, mỉm cười nói với Giang Thanh Hiểu: “Khụ khụ, Giang minh chủ thỉnh không nên chỉ nghe một phía, Nguyệt Nha Nhi, nga, cũng chính là con của ngài, phải là kêu tiểu Huy đi, y sống hảo hảo, không biết là bởi vì gì, nghe nói Trữ giáo chủ cũng không có phái mười đại vương bài sát thủ hạ thủ, bằng không hiện tại Nguyệt Nha Nhi còn mệnh hay kh6ong còn chưa biết.”

Hắn mới vừa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng nghiến răng, tiếp theo một thanh âm điềm nhiên nói: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, lần sau ta sẽ nhớ rõ phái số 1 tự mình đi chấp hành nhiệm vụ.”

Trong nháy mắt, Giang Thanh Hiểu quá kinh hỉ lập tức dùng hết toàn lực chống đỡ thân hình đứng thẳng lên, tay hắn lại bắt không được trụ giường, ngửa mặt té nhào trên giường.

“A…”

Nam công Dạ Hiên vừa định tiến lên đỡ lấy hắn, chỉ thấy có một cái bóng người so với hắn nhanh hơn, giống như một trận tật phong từ bên cạnh hắn xẹt qua, đến trên giường một tay ôm lấy Giang Thanh Hiểu vào trong ngực, một bên thay hắn mát xa ngực một bên hét lớn: “Ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Tên khốn kia chết ngươi té xỉu, hiện tại nghe thấy hắn sống, ngươi cũng té xỉu, ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn ta như thế nào làm?”

Nam Cung Dạ Hiên không nói gì nhìn Trữ giáo chủ giống như một con chim ngốc xoa tới nỗi tay cũng tê rần, trong lòng liên tiếp nói: không phải thật sự, đây không phải là thật sự, kẻ này chính là tên tâm ngoan thủ lạt, ở Trung Nguyên ẩn nhẫn mười năm, sau khi trở về lấy thân trọng thương bình phản loạn, thánh giáo giáo chủ sao? Không, ta là ảo giác, ta nhất định là ảo giác, bằng không chính là hoa mắt, không được, ta còn trẻ như thế a, sao có thể hoa mắt chứ? Trở về phải tìm một đại phụ tốt chữa.

Đang nghĩ, Giang Thanh Hiểu trong lòng Trữ Thiên Phàm từ từ tỉnh dậy lại đây. Tiếp theo Trữ Thiên Phàm hét to lên: “Đi, cho người đem thiên quyến tổ yến vừa rồi hâm nóng, bưng lên.”

Ngoài phòng có người đáp ứng một tiếng, tiếp theo tiếng bước chân vang lên. Nơi này Trữ Thiên Phàm lại quay đầu lại chăm chú nhìn người trong lòng, nửa ngày mới thở dài, thản nhiên nói: “Lúc này ngươi đa biết, con của ngươi không chết, cũng nên ăn vài thứ đi?”

“Ta… Ta không tin… Ngươi… Các ngươi đều gạt ta… Ngươi cùng hắn thông đồng phải không.” Giang Thanh Hiểu bỗng nhiên ho khan kịch liệt hai tiếng, sau đó đẩy Trữ Thiên Phàm ra, hắn cố hết sức ngồi dậy, từng bước đi xuống giường, nhìn thẳng vào Nam Cung Dạ Hiên, từng chữ tự nói: “Nói, hắn cho ngươi ưu đãi gì, ngươi mới đến cùng hắn diến vở này?”

Nam Cung Dạ Hiên gặp Giang Thanh Hiểu tuy rằng thần thái nghiêm khắc, nhưng là trong mắt lại toát ra tia chờ mong cùng sợ hãi, liền hiểu được trong lòng hắn kỳ thật đang hy vọng mình và Trữ Thiên Phàm không có thông đồng, rồi lại sợ hãi mình cho hắn một đáp án trái lại, không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ đáng thương tâm cha mẹ trong thiên hạ, hắn mười năm không gặp Nguyệt Nha Nhi, nhưng vẫnvì đứa nhỏ sinh tử không rõ mà nóng ruột nóng gan. Ai…

Nhất niệm điểm, không khỏi liền thốt ra: “Giang minh chủ, ta không có lừa ngươi, Nguyệt Nha Nhi cùng mẹ ta hiện tại chờ ta ở bên ngoài, ta là từ ngàn dặm xa sôi ở trung nguyên chạy tới, đã đáp ứng Nguyệt Nha Nhi cứu ngươi ra ngoài. Nếu ngươi không tin, ta có thể cho bọn họ vào ngay bây giờ, ngươi vừa nhìn thấy y, sẽ biết hắn có phải con của ngươi không.”

“Ngươi nói… Ngươi nói tiểu Huy cũng tới? Nó… nó muốn cứu ta ra ngoài?” Thân mình Giang Thanh Hiểu càng run lợi hại. Trữ Thiên Phàm vội vàng tiến tới đỡ lấy hắn, sắc mặt cũng âm tình bất định.

”Đúng vậy, ta đây phải đi gọi y vào.” Nam Cung Dạ Hiên xoay người muốn đi ra ngoài, trong lòng hắn hiện tại đã xác định mình và Nguyệt Nha Nhi không có nguy hiểm, gì thật sự là, sớm biết rằng Giang Thanh Hiểu đã khắc chế Trữ Thiên Phàm như thế, bọn họ còn phí nhiều chuyện như thế làm gì, trực tiếp từ đại môn nghênh ngang tiến vào liền tốt thôi.

“Không… Không cần… Ta… Ta không muốn gặp y, các ngươi… Các ngươi đi nhanh đi.” Giang Thanh Hiểu bỗng nhiên mở miệng, hắn rũ mi mắt xuống, chỉ có hai tay run rẩy lợi hại cho thấy tim của hắn loạn như ma.

Xem ra ta tuy rằng biết sự thật, nhưng vị nhạc phụ đại nhân này lại không biết. Nam Cung Dạ Hiên lại thở dài, liền khẽ mĩm cười nói: “Không sao, ta dẫn hắn tới gặp ngươi, Giang minh chủ, chẳng lẽ… Ngươi thật sự không biết sao? Có ngươi ở trong này, Trữ giáo chủ nói gì cũng sẽ không động thủ với chúng ta.”

Hắn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, trong phòng trong lúc nhất thời chỉ còn lại có Trữ Thiên Phàm cùng Giang Thanh Hiểu.