Cậu ấy cười cười, tiếng cười hừ ra từ trong khoang mũi, mang theo vài phần trêu ngươi.
“Tất nhiên.”
Tôi vội vàng cắm ống hút, hút một hơi.
Không hiểu sao tôi lại quên mất.
Lục Hằng ghét tôi nhất.
Cậu ấy ghét tôi, sao có thể mua trà sữa cho tôi uống cơ chứ.
Trà sữa sao lại có vị mù tạt được.
Tôi lập tức không nhịn được mà nôn ra.
Sau đó ho dữ dội.
Mặt đất đầy vết bẩn, tôi không khỏi nhíu mày.
Lau sàn nhà rất mệt à nha.
Nhưng mà...
Nhưng mà muốn trở thành bạn với Lục Hằng thật sự cũng rất mệt!
Tôi khóc đến nỗi tôi nước mắt rơi đầy mặt.
Không biết khóc là vì vế trước hay vế sau nữa.
Cũng có thể là tôi chỉ bị sặc bởi mù tạt.
20
Cuộc sống năm ba cao trung rất nhàm chán, tiết tấu cũng nhanh.
Bài kiểm tra ùn ùn kéo đến, giấc ngủ ít đến tội nghiệp.
Dần dần, số lần tôi và Lục Hằng tiếp xúc cũng càng ngày càng ít.
Nhưng tôi vẫn sẽ mang bữa sáng cho cậu ấy.
Giúp cậu ấy trực nhật.
Khi cậu ấy ngủ trong lớp, sẽ chống đỡ cơn buồn ngủ để nghiêm túc chỉnh lý xong các tờ ghi chú cho cậu ấy.
Mặc dù cậu ấy vẫn miễn cưỡng nói với tôi nhiều hơn.
Cũng vẫn cầm những tờ ghi chú tôi cẩn thận chỉnh lý tiện tay ném cho người khác.
Nhưng thái độ của cậu ấy đối với tôi không tệ như lúc đầu nữa!
Có nghĩa là cậu ấy cũng chẳng ghét tôi lắm có phải không.
Thế là tôi đã rất vui khi nhận ra điều này.
21
Một tuần trước kỳ thi cao trung cuối cùng, tôi và các bạn cùng lớp đã thảo luận về nguyện vọng xét tuyển đại học.
Họ hỏi tôi muốn thi vào trường nào.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì ai đó đã mở miệng.
“Thành tích của Miên Miên tốt như vậy, nhất định có thể thi vào trường đại học A! Đó là trường đại học tốt nhất.”
Thế là cả đám liền sôi sùng sục trong chốc lát.
Sau đó bọn họ tự nhiên nhắc tới Lục Hằng.
“Thành tích của Lục Hằng tốt như vậy, sau này chắc là cũng sẽ vào trường đại học A nhỉ!”
“Vậy đến lúc đó Miên Miên và Lục Hằng không phải sẽ tiếp tục tiền duyên sao!”
Đám người lại vang lên một trận ồn ào.
Tôi biết họ đang nói đùa.
Nhưng vẫn không nhịn được mà mím môi cười cười.
Nhưng ngay sau đó, Lục Hằng liền xuất hiện với vẻ mặt vô cảm.
“Tiếp tục tiền duyên? Cùng cậu ta?”
Một tiếng cười nhạo vang lên, kèm theo khinh thường và chán ghét.
“Các cậu không còn gì để nói à?”
Tất cả mọi người đều biến sắc vì xấu hổ.
Sau đó liền giải tán.
Tôi đứng tại chỗ một mình, nhìn Lục Hằng ngồi lại chỗ cũ.
Nhìn cậu ấy cau mày khó chịu.
Vì vậy, tôi nhận ra rằng mình đã sai.
Lục Hằng.
Vẫn ghét tôi như trước đây.
22
Tôi nghĩ chuyện này chỉ như một sự vô tình.
Nhưng không nghĩ tới, trước kỳ thi cao khảo một ngày.
Lục Hằng đe dọa tôi.
Chân cậu ấy giẫm lên ghế và áp sát vào tôi.
“Giang Miên Miên, tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà học cùng trường đại học với tôi.”
Lục Hằng thật hung dữ.
Cậu ấy trông như thể sẽ g.iết tôi nếu tôi thi vào cùng trường đại học với cậu ấy.
Tôi hơi sợ.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Tôi gật đầu.
23
Lục Hằng vẫn là người đứng đầu toàn trường.
Tôi đã tụt xuống vị trí thứ mười.
Tôi nghĩ, đây nhất định là vì bị Lục Hằng dọa trước kỳ thi cao khảo.
Lục Hằng nhìn thấy bảng thông báo điểm số hình như không vui.
Nhưng mà cậu ấy nên vui mừng mới phải.
Lần này cho dù tôi có muốn học cùng trường với cậu ấy cũng không được nữa rồi.
Mặc dù tôi nhìn thành tích vẫn sẽ buồn một chút.
Nhưng mà không sao.
Tôi vẫn có thể học trường thứ hai mà tôi muốn đến.
Trường đó ở trong vùng.
Năm nào cũng có hoa anh đào nở đẹp nhất.
24
Lục Hằng chọn trường đại học tốt nhất trong vùng.
Rõ ràng cậu ấy có thể học trường tốt hơn, nhưng cậu ấy lại không.
Rất nhiều người đều bất ngờ.
Bao gồm cả tôi.
Tôi đã nói chuyện này với mẹ.
Mẹ thở dài, bà ấy nói, có lẽ vì cậu ấy muốn chăm sóc mẹ mình tốt hơn nếu học ở gần nhà.
Tôi bừng tỉnh.
Từ sau khi ba của Lục Hằng đi, sức khỏe của mẹ cậu ấy vẫn luôn không tốt.
Mẹ thường bảo tôi mang thực phẩm dinh dưỡng cho mẹ của Lục Hằng, để ở cửa rồi đi, không bị phát hiện.
Nhưng có một lần tôi đã bị phát hiện.
Phản ứng đầu tiên khi tôi nhìn thấy mẹ Lục Hằng lúc đó không phải là tôi xong đời rồi.
Mà là mẹ Lục Hằng thật xinh đẹp, thảo nào Lục Hằng lại đẹp như vậy.
Tôi còn tưởng rằng dì ấy sẽ mắng tôi.
Lại không ngờ tới dì ấy lại đón tôi vào trong nhà, cho tôi kẹo ăn, còn cười với tôi.
Dì ấy nói tôi đi xa như vậy nhất định rất vất vả.
Dì ấy nói tính tình của Lục Hằng không tốt, tôi nhất định đã rất vất vả để hòa hợp với cậu ấy.
Dì ấy nói cảm ơn tôi.
Dì ấy còn nói Lục Hằng rất cô đơn, bảo tôi ở bên cậu ấy nhiều hơn.
Lúc đó tôi vỗ ngực hứa với dì ấy.
Tôi nói từ nhỏ tôi đã cảm thấy Lục Hằng rất đẹp trai, luôn muốn trở thành bạn với cậu ấy, vậy nên tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu ấy!
Dì ấy bị tôi chọc cười, đưa tay xoa đầu tôi.
Trời ơi cứu, mẹ của Lục Hằng thật dịu dàng.
Tôi đã bị mua chuộc bởi dì xinh đẹp.
Nhưng mà tại sao tính khí của Lục Hằng lại tệ như vậy.
Thật khó nắn.
25
Quên chưa nói.
Trường đại học có hoa anh đào nở đẹp nhất của tôi và trường đại học trong vùng tốt nhất của Lục Hằng là cùng một trường đại học.
Dù sao trường đại học đầu tiên mà tôi muốn tới cũng chính là trường đại học của Lục Hằng.
Nhưng ai mà ngờ được, trường thứ nhất và trường thứ hai mà muốn tới đều có mặt Lục Hằng.
Thật, trùng, hợp!
Đây có thể là do duyên phận rồi.
Xem ra Lục Hằng chắc chắn không thể thoát khỏi tôi.
Chỉ là không biết lúc gặp Lục Hằng ở trường, cậu ấy có muốn nghe tôi lươn lẹo hay không…
Không đúng.
Giải thích gì chứ?
26
Thời tiết hôm đó rất nóng.
Tôi kéo một chiếc vali đi trên đường cảm thấy sắp bị say nắng.
Gượm đã, tại sao phía trước lại có một ngọn núi?
Hình như không đúng lắm.
Ồ, nhìn rõ rồi.
Là một đám người.
Còn đều là nữ sinh, vây thành một vòng tròn không biết đang làm gì.
Ở giữa bọn họ...
Trời mùa hè nắng gắt như vậy, Lục Hằng còn đứng đó làm trung tâm của đám đông??
Tôi bĩu môi, trong lòng bóc phốt sự huênh hoang của cậu ấy.
Sau đó liền bị cậu ấy bắt lại.
“Giang Miên Miên.”
Giọng Lục Hằng rất to, cách xa như vậy cũng có thể truyền đến tai tôi.
Ánh mắt của đám đông lập tức đổ dồn về phía tôi.
......
Tôi cmn xấu hổ c.hết mất.
Nhưng mà cũng chỉ có thể răm rắp xách vali của mình chạy đến trước mặt cậu ấy.
“Lục Hằng, cậu hãy nghe mình phân tích một chút về sự trùng hợp này khi chúng ta đăng ký vào cùng một trường…”
Tôi vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Chờ đã...
Tại sao cậu ấy lại bày ra vẻ chẳng quan tâm như vậy chứ!?
Không phải cậu ấy nên rất tức giận sao!?
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi: “Xách vali đi.”
Tôi lập tức nở ra một nụ cười mua bán với cậu ấy: “Vậy vị tiên sinh này, lần này giúp cậu xách vali xong, chúng ta có phải sẽ là bạn tốt ở trường đại học không?”
Cậu ấy suy nghĩ một chút, sau đó, “Ừ.”
Trời ơi cứu, kỳ nghỉ hè này Lục Hằng đã tới chùa tu hành sao? Tự nhiên trở nên hiền lành như vậy.
Nhưng mà buồn thay, sự hiền lành này chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Một giây sau, cậu ấy hình như đột nhiên ý thức được gì đó, biểu cảm trên mặt lập tức giống như vừa ăn phải ruồi, nhấc chân đi về phía trước.
......
Tôi lại buồn rồi.
Thời tiết hôm đó rất nóng.
Tôi đã kéo hai vali chạy trên đường tới nỗi gần bị say nắng.