Mặc dù ta thầm sinh nghi, nhưng cũng bị
cảnh tượng kỳ lạ hấp dẫn. Vươn tay ra bắt lấy một sợi lông vũ tung bay
kia, soi dưới ánh đèn. Nó nằm trong tay ta, trong suốt mà mong manh, tựa như bông tuyết bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, có thể tan chảy bất cứ
lúc nào.
Cho đến khi lông vũ kia rơi xuống, mới có người khẽ cảm thán:
“Đẹp quá….”
“Hoa quỳnh
rơi khắp chốn. Trời ngỡ tuyết không thương. Tuyết bao phủ nhụy mai. Còn
đâu hương thơm ngát. Vào buổi hoàng hoàng hôn đọng sương thu, ai gia
không ngờ có thể thấy cảnh tượng kỳ diệu này.” Hoàng thái hậu vươn tay
nhặt lông vũ trắng như tuyết rơi trên ghế, khen một câu.
Thái tử cũng kinh ngạc đứng giữa sảnh,
nghe thấy lời Hoàng thái hậu nói mới bừng tỉnh, khom người hành lễ:
“Hoàng tổ mẫu, đây cũng không phải công lao của hoàng tôn, cũng nhờ có
hai muội muội tìm thấy quả cầu lụa kia.”
Hoàng thái hậu gật đầu cười, dường như rất tán thưởng y không hoảng hốt trước vinh sủng.
Tần Thi Chi nhặt lông vũ trên vạt áo của mình xuống, cười nói: “Biểu ca, cũng nhờ công con chim kia của huynh mà.”
Nàng đảo mắt nhìn, cười thành tiếng: “Lão phật gia, người nhìn xem, trên người, trên đầu chúng con đều rắc đầy hoa quỳnh rồi….”
Mọi người xoay người lại nhìn, thấy trên
người đều dính lông vũ trắng. Bát đĩa thức ăn trên bàn cũng có vài sợi
lông vũ rung rung, trên đầu, trên trên tóc mai mọi người càng nhiều.
Mọi người nhìn dáng vẻ của người đối diện, không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Trong tiếng cười, liền có cung nhân tiến
lên giúp đỡ nhặt sạch lông vũ dính trên người. Nhưng lông vũ mỏng manh
nhỏ xíu, sao có thể nhặt sạch hết được? Mà lông vũ cũng dính đầy trên
thoa cài tóc của ba vị nữ tử kia, nhất thời khó mà nhặt sạch được. Hơn
nữa dưới sàn nhà có một lớp lông vũ mỏng manh, trong lúc đi lại, lông vũ vừa mới rơi xuống lại dính vào quần áo.
Hoàng thái hậu thấy vậy, liền sai bảo:
“Trò này tuy đẹp mắt, nhưng dính lên người lại khó nhặt sạch, đại sảnh
phải quét sạch mở có thể tiếp tục. Vương thượng quan, dẫn mấy đứa đến
Lộng Thúy hiên sửa sang lại đi.”
Rồi sai một cung nhân dẫn bọn ta đi đến Lâm Tiêu hiên chỉnh lại xiêm y.
Thái từ cũng có chỗ riêng ở Cảnh Thọ cung, liền đi theo cung nhân xuống sửa sang lại.
Trên đầu ta không nhiều thoa cài đầu, còn đứng khá xa nên không bị dính nhiều lên người. Cung nhân dùng khăn ướt
lau nhẹ, sửa sang lại chút, người đã sạch sẽ hơn.
Hạ Hầu Thương đã sửa soạn sạch sẽ xong trước, ngồi trên ghế ở phòng ngoài, gọi người đưa đến một ché trà xanh từ từ uống.
Ta mặc cho cung nhân vén tóc mai bị xõa
vào búi tóc, gương lăng hoa phản chiếu một đôi mắt âm trầm, bản thân
nhìn vào, cũng có cảm giác như nhuộm ánh hoàng hôn buổi chiều thu. Chim
thì cũng chỉ là chim mà thôi, há có thể thông minh như vậy sao? Mặc dù
ta nhìn thấy trong lúc vung tay chỉ huy con chim, tay áo trong của Thái
tử có mang màu sắc sặc sỡ, nhưng y cũng chỉ muốn Hoàng thái hậu cười một tiếng, nếu như bị vạch trần, cũng chỉ bị Hoàng thái hậu trách móc vài
tiếng mà thôi.
Nhưng ta cảm thấy không chỉ có như vậy.
“Hoa thuận nhân, Ninh vương cho mời.”
Ta đứng dậy, theo tiếng gọi của cung nhân mà ra phòng ngoài. Ninh vương ngồi bên sập, cầm chén trong tay, trong
chén trà kia tràn ngập mùi hoa cúc thanh nhã.
Sau khi thi lễ, y cũng không nhìn ta, rũ mắt nhìn xuống dưới chân, nói: “Nàng về phủ trước đi….”
Ta lắp bắp kinh hãi, đáng lẽ sau khi bọn
ta yết kiến Hoàng thái hậu, sẽ phải tới chỗ Hoàng hậu, Giang phi nương
nương. Y quăng ta sang bên, thế này là sao đây?
Chẳng lẽ đã phát hiện ra chuyện gì đó?
Cung nhân đã lui xuống, ta bước lên
trước, từ từ rót thêm trà vào chén sứ tinh xảo trong tay y, rũ mắt nhìn
lại, cũng không thấy điều gì khác thường. Hai tay y buông đặt trên gối,
tay áo gấm trải dài, người không nhúc nhích, mặt mũi thản nhiên, vẻ mặt
lại càng hờ hững, hơi nhíu chân mày, dường như rất khó chịu.
Ta đành phải lui xuống, nói: “Vậy thiếp thân chờ ngài trong tẩm cung.”
Đi được vài bước, ta nghe rõ y khẽ thở ra một hơi, dường như chợt thả lỏng toàn thân. Ta càng thêm nghi ngờ, cũng không tiện quay đầu lại, đành phải gọi Oanh nhi, đi ra ngoài điện.
Mới vừa tới hành lang, đã có cung nhân cầm phất trần vội vàng chạy vào điện: “Ninh Vương điện hạ, Hoàng thái hậu cho mời.”
Thấy y vội vàng rời đi theo cung nhân
kia, ta hơi giật mình, nhưng cũng không vội về phủ, mà bảo Oanh nhi chờ
trong điện, còn ta lại bước từng bước vào trong sảnh. Nhìn cái ghế Hạ
Hầu Thương ngồi, cái ghế được làm từ gỗ chắc, chạm khắc hoa, sơn đỏ như
nhuộm. Liếc nhìn sơ qua, không tìm được đầu mối gì, ta vẫn chưa từ bỏ ý
định, ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận, quả nhiên thấy chỗ chân ghế có
dấu vết bốn ngón tay hằn sâu.
Vì vậy ta lại càng nghi ngờ, có chuyện gì mà khiến y phải kiềm chế đến mức này, phải siết chặt ghế như thế?
Ta rời khỏi Lâm Tiêu hiên, nơi này cũng
chỉ là một góc nhỏ của cung Cảnh Thọ, đôi mắt màu đen của con rồng trên
mái hiên chính diện được ánh mát trời chiếu lên, nhuộm sắc màu bóng bẩy, bớt đi vẻ tàn bạo mà dịu dàng hơn. Cảnh Thọ cung được rừng cây bao phủ
này, trong vẻ nguy nga tráng lệ, vẫn mang cảm giác hồng trần khói lửa.
Mặc dù ta cảm thấy không ổn nhưng nếu Hạ
Hầu Thương lên tiếng, ta cũng không muốn bị quấn vào chuyện ngoài ý muốn không rõ lý do, bèn rời khỏi cung cùng với Oanh nhi.
Cảnh Thọ cung là chỗ ở của Hoàng thái
hậu, tất nhiên xây dựng cực kì lộng lẫy. Trong ngự hoa viên có núi giả
đá quý, hoa cỏ hiếm có, ở giữa còn có một hồ nước nho nhỏ, dưới đáy hồ
là đá cuội trắng tinh. Cá chép mang màu sắc tươi đẹp kéo nhau bơi lội
trong hồ nước xanh bước. Ta nhìn thấy một người mặc áo tím vòng từ bên
kia hồ nước tới đây, dù chưa thấy mặt nhưng ta thấy rõ mái tóc trắng của người đó.
An Dật vương không phải là người mà ta có thể đắc tội. Ta đang định tránh đi, lại nghe thấy y kêu to từ đằng xa:
“Này, tiểu cô nương, chờ một chút….”
Ta là nội quyến của Ninh Vương, tất nhiên không tiện gặp mặt An Dật vương. Nhưng người này thậm chí còn không
tránh nội quyến của Hoàng thượng, ta thì có là gì?
Ta chỉ cười khổ, nhìn y hô to gọi nhỏ chạy tới. Mái tóc bạc được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh.
“Không biết Vương gia gọi thiếp thân, ngài có chuyện gì sai bảo không ạ?” Ta khẽ khom lưng hành lễ với y.
Y đứng trước mặt của ta, khoát tay ngăn
lại, nói: “Không cần đa lễ, không cần đa lễ. Sao vậy? Cô phải về ư? Đừng đi, đừng đi, hiếm lắm bổn vương mới gặp được người hiểu rượu. Tiểu cô
nương, cô biết không? Bổn vương mới chỉ bỏ vài thứ vào rượu Bách Hoa,
mùi vị đã khác rồi. Lại đây, đi nếm thử cùng bổn vương.
Mặc dù y không vươn tay kéo ta, nhưng đôi mắt tinh khiết như ngọc đen mang ý cười đó khiến người ta cảm thấy vô
cùng khó chối từ. Lúc này, mới nhìn rõ ba bốn cung nhân chạy tới từ đằng kia vườn hoa: “Vương gia, vương gia, ngài đừng chạy nhanh như vậy.”
Ta hơi giật mình, lại cười nói: “Ninh
vương điện hạ bảo thiếp thân về phủ trước, e rằng lần này không thể
thưởng thức rượu của vương gia rồi. Điện hạ còn ở lại trong cung mấy
ngày, vương gia ở trong cung, đương nhiên hiểu rõ các nơi trong cung.
Hơn nữa vương gia còn rất may mắn, thiếp thân vừa mới đi đến cổng điện,
ngài đã chạy đến đúng lúc. Mặc dù hôm nay không rảnh, nhưng Ninh Vương
điện hạ luôn có thể vô tình gặp vương gia bất cứ lúc nào…”