Phía Lục Ỷ Hiên cách giáo trường không xa, chắc định đi thay áo, nhưng y không mở miệng cho ta lui, ta đành phải đi theo.
Lục Ỷ Hiên là chỗ ở của Mai phu nhân.
Khác với những mỹ nhân khác, nàng đã theo Ninh vương ba năm, tính nết
dịu dàng điềm đạm, được mọi người trong Vương phủ tôn trọng, cho nên
được gọi một tiếng: Phu nhân. Dĩ nhiên địa vị cũng cao hơn bọn ta, trước kia ta chỉ nghe tên chứ chưa thấy người. Chỉ biết trong lòng Hạ Hầu
Thương, nàng cũng có vị trí khá quan trọng. Tuy y sủng ái những mỹ nhân
khác, nhưng dăm ba tháng đã chán ghét. Mặc dù không sủng ái nàng tới tận trời như những mỹ nhân khác, nhưng tình cảm cũng không phai nhạt.
Thấy ta và Ninh vương đi vào, nàng đã dẫn hai thị tỳ ra đón tiếp.
Chân mày nàng cong cong, mặc váy quây
ngực nga hoàng thêu hoa chìm cùng mùi hoa quế thoang thoảng trong sân
thật sự khiến cho mai ghen cúc thẹn. Nghe nói phụ thân của nàng cũng chỉ là tri huyện tên Mai Tại Chu ở phủ Điền Nam, cũng không phải nữ nhi nhà giàu có. Có điều xét tình hình này, mặc dù không thể trở thành chính
phi, nhưng vị trí trắc phi chỉ còn chờ Hạ Hầu Thương tổ chức đại hôn.
Đợi nàng hành lễ với Ninh vương xong, ta
liền hành lễ với nàng, gọi một tiếng phu nhân, đoạn nàng cười yếu ớt
nói: “Muốn đến thăm muội từ trước, nhưng thân thể của ta lúc khỏe lúc
bệnh, sợ lây cho muội...” Vừa cười với Hạ Hầu Thương, “Vương gia mệt
rồi sao?”
Nói xong bèn cầm khăn tay, lau mồ hôi
không tồn tại trên trán y. Hạ Hầu Thương bắt lấy tay nàng, thấy sợi tóc
sau tai nàng bị gió thổi vương trên trán, đoạn đưa tay vén sợi tóc này
ra sau tai cho nàng.
Hai người vô cùng ăn ý, có vẻ thầm lặng
không tên. Trong mắt Hạ Hầu Thương không còn vẻ nguội lạnh thường ngày
nữa mà thêm nét dịu dàng. Hai người được thị tỳ hầu hạ đi vào nhà, tay
Hạ Hầu Thương dìu bên hông nàng, chiếc nhẫn bạch ngọc tôn lên sợi tơ nga hoàng. Trong mắt ta như thể ánh mặt trời ấm áp ngày xuân.
Ta nghĩ, có phải đây mới là phu thê hòa hợp chăng?
Nhưng trái tim nam nhân vốn rộng mở, có
một người rồi vẫn có thể có thêm vô số người nữa. Có được nữ nhân rồi
còn muốn có cả nam nhân.
Ta bất giác lắc đầu. Nhưng không ngờ Ninh vương quay đầu lại nhìn thấy, cau mày nói: “Nàng còn đứng ngây ra đó
làm gì? Còn không vào hầu hạ?”
Trừ những lúc nhắc tới Quân Triển Ngọc, y chưa bao giờ nói lời nào ra hồn với ta, thuộc loại qua cầu rút ván điển hình. Ta chịu những nỗi uất ức nghẹn họng, khẩn khoản tiến tới gần y:
“Vâng, vương gia.”
Sắc mặt Mai phu nhân hơi kỳ lạ, nhìn lại
quay về phía Hạ Hầu Thương: “Vương gia, thiếp đã chuẩn bị rượu nhạt,
biết vương gia thích đao bản hương (*), thiếp đã chưng thịt muối từ năm
ngoái, để vương gia nhắm rượu.”
* Đao bản hương như một kiểu thịt xông khói
Hạ Hầu Thương khẽ nói: “Như thế rất tốt.”
Nàng vừa tỉ tê việc nhà với Hạ Hầu
Thương, vừa sai người cởi bộ giáp bạc trên người y xuống, lại vừa chuẩn
bị nước nóng. Đích thân nàng vắt khăn lông cho y lau mặt. Khiến ta cảm
thấy mình như bước vào căn nhà dân bình thường, trước mắt ta chỉ là một
đôi phu thê hòa thuận.
Mai phu nhân vô cùng chu đáo, thấy ta
đứng một bên lặng yên không lên tiếng, sợ ta buồn nên cởi giáp bạc đưa
tới: “Muội xem áo giáp bạc này có tổn hại gì không?”
Thị tỳ Đàn Hương đứng cạnh nhận lấy áo
giáp bạc, ta phủ tay lên áo giáp, cẩn thận lật qua lật lại, nói với
nàng: “Không sao, cũng không có tổn hại gì cả.”
Nàng liền ngẩng đầu nói với Ninh vương:
“Mấy ngày nay muội muội cũng đốc thúc chế áo giáp, hao tâm tốn sức, tiếc rằng thiếp không giúp được gì.”
Ánh mặt trời từ hắt qua song cửa sổ, tạo
bóng hoa trên thân hình hai người, tựa như tấm áo ngủ bằng gấm mỏng thêu hoa bao phủ cả hai. Tay nàng đặt trên cổ áo dựng đứng của Hạ Hầu
Thương, cẩn thận chỉnh lại mép áo. Khi nói vậy, trong giọng mang vẻ bất
đắc dĩ thoáng qua.
“Ngày nào cũng uống, nhưng thân thể thiếp e rằng vẫn vậy thôi.” Nói xong, liền ho nhẹ hai tiếng, định đi đến bàn
trà bên cạnh cầm chén trà uống.
Ta vội vàng tiến lên, đưa chén trà cho
nàng. Nàng gật đầu nói lời tạ ơn với ta, khẽ mấp máy môi, rồi lấy quả
quất ngọt mặn trong chiếc hộp gỗ vàng bên cạnh, thả vào miệng, khẽ nhai
rồi nuốt vào. Lúc này mới dứt được cơn ho vẫn nén trong cổ họng.
Khi đưa chén trà cho nàng, ngón tay nàng
lơ đãng đụng phải ta. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ta đã cảm thấy đầu ngón
tay thấm lạnh. Cơ thể ta vốn hàn mà nàng còn lạnh hơn ta nên không khỏi
ngẩng đầu nhìn nàng. Nhìn gần mới phát hiện chỗ thái dương của nàng có
vết mực nhàn nhạt, rõ ràng đã dùng y thuật để xóa đi, thoa thêm son
phấn, nên cũng không thấy rõ. Nhưng lại khiến lòng ta hoảng hốt, muốn
cẩn thận nhìn rõ hơn chút, nhưng dường như nàng biết được, nghiêng đầu
nói với Ninh vương: “Vương gia, chắc đồ ăn đã chuẩn bị xong, hôm nay có
muội muội đi theo, phải uống cho thỏa thích.”
Ta phát hiện ra một điểm kỳ lạ khác. Khi
nhìn những nữ nhân khác của Hạ Hầu Thương, ánh mắt của Mai phu nhân vẫn
bình thản, trong mắt cũng không có vẻ ghen ghét đố kỵ giống các nàng.
Nhận thấy vậy, ta bỗng có thiện cảm với Mai phu nhân.
Lại nói thêm, tuy ta không ham ăn bằng
trước, ăn đồ dầu mỡ thì cảm thấy vị chua sộc thẳng lên từ dạ dày, nhưng
vẫn có hứng thú vô hạn với đao bản hương như trước. Ăn không được, ngửi
cũng tốt.
Đao bản hương là đặc sản Huy Phủ. Dùng
thịt muối nhà nông và dùng ván cây nhãn hương chưng lên. Sau khi chín,
thịt thơm mùi nhãn, béo mà không ngấy… Nhớ năm đó… Nướng một con dê non
bép mập đầy mỡ, uống một chén bích la xuân trong veo, gõ vỏ gươm hòa
cùng tiếng ngâm nga thê lương của đàn đầu ngựa, thưởng thức bảy tráng sĩ đạp ca múa võ… Cảnh tượng ấy phảng phất như vẫn còn ở trước mắt.
Ôi, ta lại nhớ tới cảnh tượng ăn miếng thịt to uống chén rượu lớn năm đó rồi.
Đao bản hương của Mai phu nhân không cắt
miếng lớn, miếng thịt béo ngậy trong suốt được cắt mỏng, đựng trong bát
sứ, dùng đũa khảm chỉ bạc gắp vào miệng, khiến món thịt dân dã lại tăng
thêm vẻ phú quý.
Ta gắp miếng ngó sen ở bên cạnh cho vào
miệng, khiến Mai phu nhân che miệng cười: “Muội sợ ăn món này ảnh hưởng
tới dáng múa sao?”
Mỹ nhân trong phủ đều chú trọng đến khâu
ăn uống, không muốn ăn những món dầu mỡ béo ngậy này, ta đang định mỉm
cười đáp lại thì Hạ Hầu Thương ở bên đã đặt cạch đũa xuống: “Rót rượu
cho Bổn vương.”
Lại không biết chọc phải y chỗ nào, ta
đành đứng dậy, đi tới bên tay phải của y, tay cầm bình rượu sứ men xanh
rót cho y. Còn Mai phu nhân vội gắp đao bản hương chấm chút dấm, bỏ vào
bát của y.
Y lẳng lặng uống cạn chén rượu kia, nhìn ta rồi nói: “Uống cùng Bổn vương hai chén.”
Ta lại ngồi xuống bên cạnh y, nâng chén rượu, khẽ nhấp môi, thế nhưng y lại bất mãn, nói: “Không phải nàng uống giỏi lắm sao?”
Ta ngẩn ra, xem ra hôm đó nâng chén đổ
rượu lên đầu y đã gây nên tai vạ, vội cười ngượng rồi nói: “Vương gia,
thiếp sợ lại thất thố, mạo phạm vương gia.”
Sau đó, y chẳng nói chẳng rằng, chỉ nốc rượu giá ngàn vàng như nước lã.
Tất nhiên ta biết đáy lòng y đang nghĩ gì, chỉ vờ như không biết, rồi đứng dậy, rót chén rượu cho y.
Mai phu nhân lại khuyên nhủ: “Vương gia, uống nhiều rượu hại người, tối nay chàng còn phải vào cung đấy.”
Cuối cùng y cũng buông rượu xuống, hứng thú nói: “Vào cung làm gì?”
Ta kinh ngạc, Hạ Hầu Thương đối xử với
Mai phu nhân khác hẳn mọi người. Trước mặt nàng không hề cố kỵ, ngay cả
lời như vậy cũng nói ra được. Ánh mắt Mai phu nhân lướt qua mặt ta, ta
vội hướng miệng bình xuống rót chút rượu, vờ như không nghe thấy.
Tuy nói vậy nhưng rốt cuộc Hạ Hầu Thương cũng buông chén rượu trong tay xuống, Mai phu nhân hầu hạ y chuẩn bị.
Ta cũng nhân cơ hội cáo từ, sai người đặt áo giáp bạc hàn tằm vào kho, lúc này mới dẫn Oanh Nhi, Mị Nguyệt về phòng.
Vào cửa, ta mới hỏi: “Oanh Nhi, quận chúa đó là ai?”
“Chủ tử không biết sao?” Nàng ngạc nhiên, nói: “Quận chúa họ Tần…”