Mị Tướng Quân

Chương 138: Cứu người vốn là chuyện bình thường

Hiểu chưa?

Ta vô cùng nhạy cảm, da thịt hắn phập phồng, mồ hôi hột cuồn cuộn nhỏ xuống, cố chấp đè nén hơi thở hổn hển. Chỗ kia của hắn cọ sát với nơi đó của ta, một lát sau lại phun cháo nóng... Rốt cuộc ta đã hiểu đó là thứ gì rồi, có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là cháo nấu bên ngoài, mà nấu trên người hắn!

Hắn cực lực đè nén, da thịt khẽ run rẩy, thậm chí cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Đôi khi hắn không thể khống chế ngón tay, siết ta quá chặt, nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ, nhìn vết tím thẫm trên người ta, áy náy nói: “Xin lỗi, do ta không tốt, tím rồi...”

Lúc hắn động tình không thể khống chế thì không đụng vào ta nữa, chỉ giữ chặt lấy cái ghế bên cạnh... Bất ngờ, ta nghe tiếng ghế gỗ lim gãy nát.

Đến cuối cùng, hắn sợ thương tổn ta... Đừng hỏi làm sao ta biết, dù sao ta cũng biết. Hắn không dùng chỗ đó chạm vào ta nữa, mà đổi thành miệng...

Ta được dẫn vào đám mây từng lần từng lần một, nhưng vẫn không thể động đậy. Lúc này, thật ra ta rất muốn cử động, muốn mở mắt ra nhìn hắn, nhìn gương mặt đỏ ửng, nhìn vẻ trân trọng ta của hắn, và cả thân thể cường tráng ấy, cái thứ căng trướng ấy, dáng vẻ không dám đụng vào ta ấy.

Ta nghĩ, trừ phụ soái ra, phải chăng ta đã có được sự quan tâm duy nhất của người này? Ta lại bắt đầu nghi ngờ tất cả những thứ ta thấy, tất cả những lời của Hạ Hầu Uyên, liệu chúng có phải là thật không? Hắn là người giả nhân giả nghĩa như vậy ư? Hay là bởi vì những thứ nhìn thấy trong mắt hắn đều là tội lỗi?

Cuối cùng, hắn mệt mỏi ôm ta nằm xuống, không một manh quần áo. Hắn rủ rỉ bên tai ta: “Ta muốn hòa làm một với nàng, muốn da thịt chạm vào nhau, như vậy, ta mới có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng, không lạnh như vậy, trái tim không đập chậm như vậy, chậm đến mức ta gần như không cảm giác được nàng vẫn ở bên ta. Đã lâu như vậy rồi, chỉ còn một tháng nữa là hết nửa năm, ta rất sợ, sợ những lời Hoàng huynh nói đều là sự thật. Ta hận Hoàng huynh, từ nhỏ đã hận, người phụ hoàng quan tâm là huynh ấy, thích vẻ hoạt bát nhõng nhẽo của huynh ấy...

Huống chi ta biết, nếu không có sự che chở của tổ mẫu, ta và mẫu phi không biết đã chết bao nhiêu lần. Tổ mẫu lớn tuổi rồi, không thể cứng rắn ra quyết định giết chóc như trước kia. Ta biết tổ mẫu khó xử, cũng là cháu ruột của mình mà, tổ mẫu chỉ có thể dốc sức bảo toàn... Cho nên, ta không thừa nhận nàng, mặc dù ta đã nhận ra nàng từ lâu, trước khi đến Thân Độc đã nhận ra nàng rồi. Lúc Ô Mộc Tề vào kinh, ta đã biết vị mưu sĩ bên cạnh hắn thật ra là Thất hiệu úy. Nếu hắn đã tới, chắc nàng không cách ta bao xa.

Ta không ngờ rằng, người hắn tìm đến lại là nàng, thị thiếp của ta, một thị thiếp không có tiếng tăm gì... Nàng không biết lúc nhận được tin này ta mừng vui đến mức nào đâu? Ta không thể ngờ, nàng còn xuất hiện trước mặt ta, lại còn là một cô gái... Ta phải kiềm chế lắm mới không vạch trần thân phận của nàng, cố gắng hết sức tỏ vẻ thờ ơ như trước, dùng tất cả sức lực mới có thể khiến mình không để lộ đầu mối. Ngồi ở bên cạnh nàng, nhưng phải lạnh lùng tỏ vẻ chủ tử, chỉ vì không muốn làm nàng sợ...

Nhưng ta vẫn không đừng được, vẫn muốn cho nàng xem ta cũng biết kiện vũ(*), cũng biết đàn hát, cũng có thể khiến nàng nhìn bằng con mắt khác như Thất Tinh... Ta biết nàng trở nên yếu như vậy cũng bởi vì chén rượu năm đó. Nếu là như vậy... là như vậy... ta nguyện uống chén rượu kia... Ta giải tán những người điều tra nguyên nhân nàng tới, phối hợp với nàng hết thảy. Dù nàng muốn làm gì, ta cũng ủng hộ nàng. Mặc dù thực ra ta không biết nàng muốn làm gì, nhưng có sao đâu, chỉ cần nàng ở bên ta, ta sẽ có cơ hội biết...”

(*) Kiện vũ là điệu nhảy của Hán tộc thời Đường Trung Quốc, lưu hành rộng khắp. Tiến tấu thanh thoát, thoăn thoắt khỏe mạnh.

Hắn lảm lảm lải nhải mãi. Ta nghĩ: Tên tiểu nhân này, tên tiểu nhân này, đã biết ta là ai từ đời nào rồi còn giả vờ không biết. Ngươi có ý gì, có ý gì?

Nhưng sao lòng ta lại chua xót như thế, chua xót như ngâm trong dấm vậy?

Thậm chí ta còn muốn tha thứ cho việc hắn ban rượu độc cho ta. Năm đó, hắn từng bước có được lòng tin của tướng sĩ, nhưng cũng từng bước có được lòng tin của ta, cho nên, ta mới tin tưởng hắn như vậy, cho rằng hắn là một quân tử lỗi lạc, thậm chí cho rằng do tên tiểu nhân Hạ Hầu Uyên hạ độc.

Hắn đột nhiên cười ha ha, không biết cười cái gì, như thằng ngốc...

“Nàng biết núi Đỗ Ngọc, chính là ngọn núi bên cạnh núi Đỗ Thanh không? Ta đặt tên là núi Đỗ Ngọc, bởi vì tên nàng có một chữ ngọc. Ta muốn nhắc nhở mình rằng núi Đỗ Ngọc chính là nơi nàng cứu ta...”

Ta nghĩ thầm: Có gì to tát đâu, đã là chiến hữu, ngươi bị kẻ địch vây quanh, không phải cứu ngươi là chuyện đương nhiên sao? Chẳng lẽ bắn một mũi tên từ sau lưng, ngươi mới cảm thấy đây mới chuyện đương nhiên, thuận theo thói thường?

Ta rất muốn bĩu môi, đáng tiếc là không bĩu nổi.

“Ta dẫn năm nghìn tinh binh tập kích doanh trại quân địch. Nàng từng khuyên ta, nói rằng ngọn núi đó rất kì lạ, nếu quân địch mai phục ở đó thì không thể nào do thám được. Nhưng khi đó ta một lòng muốn lập uy, lần trước Bát Tuấn mất mặt, lần này nhất định phải làm cho nàng kính trọng phần nào. Hạ Hầu Thương không chỉ là một Hoàng tử, mà còn là một chiến tướng...

Nhưng bọn ta lại bị hai vạn kỵ quân bao vây, quân địch lao đến từ bốn phương tám hương, hoặc từ lối nhỏ, hoặc từ sơn động, hoặc từ đống rơm chồng chất dưới chân. Bọn ta khó lòng phòng bị, người Tây Di quả nhiên là chiến sĩ lướt đến phi đi như gió. Bấy giờ ta mới biết, kiến thức chiến trường trên lý luận mà so với chiến trường thực tế thì thật buồn cười biết bao. Còn người võ công cao cường như ta, dưới màn mưa tên cũng chỉ có thể đỡ trái hở phải, lực lượng cá nhân trên chiến trường như bọt sóng trong nước, thoáng chốc đã vụn vỡ rã rời. Bọn ta lâm vào trận chiến khổ cực, Bát Tuấn hoặc thương nhẹ hoặc thương nặng, ta cũng bị đâm trúng bụng. Tám nghìn thiết kỵ, nhìn đâu cũng thấy thi thể.

Khi đó ta nghĩ: Rốt cuộc ta cũng phải chết ở đây, trở thành Hoàng tử đầu tiên chết trận, không biết phụ hoàng có thay đổi cái nhìn về ta không? Liệu có thôi không tính toán chuyện cái chết của bà vú nữa không? Liệu mẫu hậu có quan tâm đến ta hơn chút không? Còn Hoàng tổ mẫu, tổ mẫu bảo vệ ta như gà mẹ, tuy ta không phải là người duy nhất trong lòng tổ mẫu... Còn nàng nữa, liệu nàng có cười nhạo ta hay không? Xem đi, không nghe lời người già nói, thiệt chưa con...

Nhưng vào lúc này, tiếng kèn lệnh âm vang ngất trời, nàng mặc bộ ngân giáp tinh tươm leo lên đỉnh núi, tuấn mã màu trắng, giương cao lá cờ, trong tay vẫn cầm chiếc mãng tiên đó, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, thẳng tay ra lệnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống núi. Ta nghe loáng thoáng tiếng ra lệnh của nàng: Tả doanh dàn trận, hữu doanh xông lên, không để lại tên nào... Mặc dù không nghe thấy, ta nhìn thấy nàng nói, đích xác là vậy.

Thất Tinh dẫn người lao xuống như gió lốc, xông vào quân địch như xắt cải trắng. Ta nhìn thấy trên gương mặt của những chiến sĩ Tây Di dũng mãnh lộ vẻ khủng hoảng, thậm chí vừa rồi còn tàn nhẫn sắc bén như sói, giết vô số tướng sĩ, nhuốm máu khắp người. Ánh mắt loài sói ấy như gặp phải hổ, hổ là chúa sơn lâm, lúc ấy ta mới biết nàng mới là vua của Tây Cương... Trận chiến ấy, đương nhiên phe ta thắng, không quá một canh giờ, người Tây Di rút lui như thủy triều, bỏ lại vô số thi thể.

Ta muốn tạ ơn nàng, nhưng vừa mới đến chỗ nàng, lại nghe nàng sai bảo: Về thôi, chắc lợn rừng Tiểu Ngũ săn hồi sáng chín rồi, vừa hay có thể dùng nhắm rượu. Cứ như vừa đi săn xong vậy... Thấy ta đứng trước thì nàng cúi người hành lễ, thái độ không thể bắt bẻ, nhưng ta thấy rõ vẻ khinh khỉnh trong mắt nàng. Lúc đứng dậy, mãng tiên gõ lên lớp giáp mỏng, xung quanh ồn ào huyên náo, nhưng ta vẫn nghe rõ tiếng gõ ấy... Khi đó, ta hơi hận nàng, cũng hận mình, tại sao lại để mất thể diện trước mặt nàng một lần nữa? Mà nàng, vì sao lại nhìn ta mất thể diện một lần nữa?”

Ta nghĩ mãi mới nhớ ra hôm đó xảy ra chuyện gì. Đang săn mấy con lợn rừng, lúc bắc nồi thì phụ soái tới nói rằng tên Hoàng tử không biết trời cao đất rộng đó có lẽ đã gặp nạn. Cho nên, bó tay bất đắc dĩ, đành phải vội vàng dẫn người đi cứu. Mãi mới hoàn thành nhiệm vụ, bụng cũng quắt lại. Có thực mới vực được đạo, đương nhiên phải mau mau chạy về ăn uống no say, chẳng lẽ còn chờ đói bụng đến mức không chịu nổi nữa sao? Ta khinh khỉnh thế bởi vì đói bụng có được không? Ai cố ý nhắm vào ngươi đâu? Ngươi mẫn cảm như vậy làm gì?

Lại còn nhắc tới chiếc mãng tiên trong tay ta mãi. Thảo nguyên lắm muỗi, ta không cầm roi đuổi, chẳng lẽ phe phẩy quạt lá? Hay là cầm quạt lông giống Gia Cát Lượng? Người ta rõ ràng là quan văn mà, ta đường đường là võ tướng đấy!

Không thể nào thông não cho tên này được, lòng ta cuống hết cả lên! Quả muốn nhảy dựng, nhưng ta vẫn không thể nhúc nhích.