Mị Tướng Quân

Chương 134: Thì ra mình hiểu lầm

Ta cảm thấy hắn hôn lên môi ta, hôn dọc theo cổ xuống phía dưới, bàn tay xoa trước ngực… Đang lúc tuyệt vọng thì cảm thấy một luồng nhiệt dội vào từ huyệt vị trên ngực, đột ngột tản khắp tứ chi. Cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn không định làm vậy.

Ta chỉ hiểu lầm mà thôi.

“Xin lỗi, trước kia đã muốn xoa bóp toàn thân cho nàng, nhưng sợ nàng không muốn, chỉ có thể điểm vài huyệt vị sau lưng. Hôm nay nàng đã là thê tử của ta, chắc không cần ngần ngại gì nhỉ?”

Tuy ta nằm bẹp dí trên giường, không thể động đậy, nhưng da thịt toàn thân vẫn rất nhạy cảm. Ống tay áo của hắn rũ xuống, lướt nhẹ trên người khiến ta cảm thấy tê dại ngưa ngứa. Bàn tay mang theo vết chai mơn trớn thân thể cực kì ấm áp. Chóp mũi thậm chí có thể ngửi thấy mùi huân hương trên người hắn, phảng phất như sương ngọt buổi sớm. Bên tai nghe tiếng hắn thao thao bất tuyệt, bất chợt cảm thấy hơi hoảng hốt. Cứ như đang ở giữa màn sương lúc ban mai, bên cạnh có hai vị đại nương nhà bên khuyên bảo: Ngọc à, con phải mặc váy vào! Đại nương làm một cái cho con này, thêu hình hoa dâm bụt đó. Đại nương biết con thích hoa này nhất mà…

Ngẩn ngơ một hồi, giật mình thảng thốt. Lúc này mới nhớ nhắc nhở bản thân, tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy? Bởi vì hắn trị liệu cho mình ư?

Hắn thì thào lẩm bẩm, nhưng ngón tay không ngừng truyền nội lực vào những huyệt đạo ở dưới. Cảm giác thoải mái lại quen thuộc ấy lại len lỏi khắp thân thể. Nếu là lúc bình thường, có lẽ ta nhất định sẽ rên rỉ thành tiếng, nhưng hôm nay ta thoái mái mà động đậy không đặng. Haiz… Thật ra có đôi khi, thoải mái cũng là một nỗi khổ.

Hắn sờ soạng khắp người ta, phải nói là bấm huyệt khắp người ta… Có nhiều chỗ ta còn không dám nghĩ…

Haiz…

Vẫn không thể động đậy, bằng không chắc toàn thân ta đã đỏ như tôm nướng rồi.

Sau đó, hắn giúp ta mặc quần áo, vừa mới xỏ được một ống tay áo, đột nhiên có người quát ầm lên: “Súc sinh, ngươi làm gì thế?”

Tất cả mọi người đều đoán được người có thể gọi Hạ Hầu Thương là súc sinh là ai đúng không?

Vĩnh Lạc đế có tư cách này, nhưng không thể nào hung hãn như thế.

Người này đương nhiên là Hoàng thái hậu không thể lệch đi đâu.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng quải trượng đập bôm bốp lên da thịt, cứ như tiếng gậy gộc đánh phải con heo. Dĩ nhiên hắn không hề né tránh, mãi một lúc sau lão Thái hậu mới thở hổn hển nói: “Đạo đức bại hoại, thói đời bạc bẽo, nàng đã thành ra như vậy, ngươi còn làm thế? Ngươi không thể đợi nàng khỏe rồi mới…”

Cảm động quá đi mất!

Lão nhân gia đúng là con người giàu đạo đức.

Thật biết thương người.

Thể loại đó đúng là đáng đánh!

Chắc hẳn Hạ Hầu Thương quỳ dưới đất, bởi vì giọng hắn truyền tới từ bên dưới, nghe rất oan ức: “Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn không làm gì cả…”

“Cái gì, thế này mà gọi là không làm gì? Thế phải làm sao mới gọi là có làm…” Lão nhân gia tức đến độ ho sù sụ.

Hạ Hầu Thương vội lê gối lên trước, chắc đỡ lấy lão nhân gia, “Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn thật sự không làm gì cả. Hoàng tôn đang truyền nội lực cho nàng ấy thôi, mười ngày truyền một lần, nàng sẽ mau tỉnh lại.”

“Thật ư? Ôi chao… Cháu ngoan mau đứng lên đi. Ai gia cũng biết con là đứa bé lương thiện mà. Nhưng làm vậy có ảnh hưởng gì tới con không?”

“Không ạ.”

“Haiz, đêm đó phụ hoàng con không biết rõ ngọn nguồn đã hạ thánh chỉ, cho phép Ninh gia đuổi bắt. Nó không hiểu rõ cho lắm…”

Thì ra lão nhân gia cũng biết sự tình sao? Bà đã biết thân phận của ta rồi? Cũng như Hạ Hầu Thương ư? Chuyện cưới chính phi này cũng do hai người kia đã bàn bạc từ trước? Như vậy, kế ly gián của ta mất trắng sao? May mắn, may mắn, ta vẫn chưa chết, vẫn còn cơ hội.

Sự mềm lòng vừa rồi thoáng cái biến mất, ta thậm chí còn hơi hận mình. Bởi vì hắn chữa thương cho mình nên ngả lòng theo hắn ư?

Ta cũng chẳng còn tâm trạng để xem kịch vui, trong lòng chợt tràn ngập nỗi hận… Giờ đây, ta có phần hi vọng thời gian sẽ dừng lại, tiết mục bà hiền cháu thảo tầm thường mà hai người diễn ấy hoàn toàn không liên quan gì đến ta, thù hận máu tanh chỉ là kiếp trước, trên vai ta không còn trách nhiệm.

Ta tưởng họ sẽ để lộ thêm chút đầu mối nhưng họ lại không nói gì nữa. Ngược lại Hoàng thái hậu hỏi han Hạ Hầu Thương luôn lời, hỏi hắn mấy ngày gần đây có ăn cơm không, rồi lại khuyên hắn quan tâm tới sức khỏe, mọi chuyện đã vậy cũng đành chịu, ngày sau từ từ tìm đại phu chữa trị.

Hạ Hầu Thương thì an ủi Hoàng thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn biết nàng cần Hoàng tôn. Hoàng tổ mẫu yên tâm, ngự y nói cơ thể nàng vẫn hoạt động, chỉ cần Hoàng tôn cố gắng thêm chút nữa, cuối cùng nàng sẽ khỏe lại thôi.”

Thái hậu nghe thế thì thổn thức không thôi, chống quải trượng đi tới đi lui trong phòng: “Thương nhi, nếu cuối cùng nàng ấy không tỉnh lại, con phải chuẩn bị tâm lí đấy.”

Hạ Hầu Thương trầm lặng hồi lâu, không trả lời mà đáp: “Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay Hoàng tôn thường nhớ tới hồi ở Tây Cương. Có lẽ những ngày sống cùng họ là thời gian Hoàng tôn vui vẻ nhất. Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn khiến người lo lắng, nhưng có lẽ Hoàng tôn… không thích hợp với hoàng cung…”

Tất nhiên ta hiểu ý của hắn, nghe giọng điệu này, hắn không còn tha thiết gì ngôi vị Hoàng đế kia nữa sao? Nếu ta quả thật không tỉnh, hắn quyết định rời đi hả?

Giọng của Hoàng thái hậu vừa bi thương vừa thất vọng: “Thương nhi, ai gia chỉ có một đứa con trai là phụ hoàng con. Tính cách của phụ hoàng con cũng biết rồi đấy, nó không thích hợp làm Hoàng đế, nhưng nó đã làm Hoàng đế nhiều năm như vậy rồi. Trong ba đứa cháu, hi vọng duy nhất của ai gia chính là con. Con sẽ dẫn dắt triều đại trở nên phồn thịnh, con vì nàng ấy mà không thèm quan tâm tới nước nhà sao?”

Nghe đến đây, ta thoáng giật mình, hắn thật sự muốn vậy ư?

“Xin lỗi, Hoàng tổ mẫu, Tam đệ có Hoàng tổ mẫu theo sát, chắc chắn sẽ trở thành một Hoàng đế tốt. Nếu nàng đi rồi, Hoàng tôn quả thật như mất đi một nửa tính mạng, một nửa còn lại chỉ mong làm bạn với kiếp sống tịch mịch nơi cửa Phật…”

“Được lắm, ai gia trù tính cả đời, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy sao? Tiên hoàng à, ai gia ân hận quá, vì sao năm đó không xuống đất cùng với ông…”

Ta nghe thấy tiếng khóc lóc kinh thiên động địa, thật sự làm ta sợ hết hồn. Thầm nghĩ: Hoàng thái hậu bình thường đoan trang uy nghiêm, nhưng bản lĩnh khóc lóc ăn vạ quả thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lúc đầu Hạ Hầu Thương còn cứng miệng, về sau đành phải dỗ dành Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu nhân cơ hội đưa ra điều kiện, muốn hắn bỏ lời thề ấy đi. Hạ Hầu Thương không còn cách nào khác, đành phải ậm ừ đồng ý.

Hoàng thái hậu lại nói với Hạ Hầu Thương, đã hạ ý chỉ mời danh y khắp nơi tới kinh để thăm khám cho ta, tìm phương án trị liệu.

Tại sao họ đối xử với ta tốt như vậy? Sau khi biết ta là Quân Triển Ngọc ư?

Lòng ta bất giác trào dâng nỗi băn khoăn.

Khi tướng lĩnh Quân gia đã trở thành quá khứ, người Quân gia cũng không còn nắm giữ quyền lực ở Tây Cương, họ không cần thiết phải lấy lòng ta như vậy.

Có lẽ Hạ Hầu Thương có tình cảm với ta, nhưng tại sao Hoàng thái hậu cũng ủng hộ hắn?

Mây đen không lúc nào là không bao phủ trong lòng ta, nhưng không biết vì sao, nghe lời đối thoại của hai người, nỗi hận trong lòng ta phai nhạt phần nào.

Những ngày kế tiếp, đại phu tới khám liên tục không ngớt, tay của ta bị cầm lên rồi đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, nhưng không ai nói rõ rốt cuộc ta bị làm sao, trúng độc gì. Bởi vì chén rượu độc trong hôn lễ đã hòa với độc tố trong cơ thể ta, thêm vào công hiệu của Đại Hoàn đan, không ai biết rốt cuộc ta có thể tỉnh lại hay không.

Hạ Hầu Thương từ hi vọng đến thất vọng, thất vọng rồi lại hi vọng, giọng hắn truyền vào tai ta, nghe mà xót lòng.

Thậm chí về sau, hắn còn mời tôn sư của các môn phái lớn trên giang hồ, xem có thể dùng phương pháp nào giúp ta hay không. Đáng tiếc, cho dù cao thủ như vân cũng không có hiệu quả.

Mỗi ngày ta nằm trên giường, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, không biết thời gian, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không biết đã trôi qua bao lâu. Chỉ cảm thấy Hạ Hầu Thương truyền nội lực cho ta ba lần, sau mỗi một lần hắn đều thở hổn hển, còn có vài thứ tiếng không hay cho lắm. Ví dụ như tiếng rên rỉ của hắn, tiếng quần áo đụng chạm, cái loại vô cùng thoải mái đó…… cái loại khiến người ta mặt đỏ bừng tim đập loạn đó…… Hơn nữa những cung nữ thường ngày hầu hạ ta thay quần áo nhỏ giọng thảo luận: Ngươi nói xem, mỗi lần Vương gia rời khỏi đây đều thay đồ… Ngươi nói xem, có phải Vương gia? Đừng nói nhảm, Vương phi đã như vậy rồi, Vương gia còn có thể làm gì được nữa, có niềm vui thú nào đâu…?

Đầu ta sưng lên, tiếc rằng không lên tiếng được. Đầu óc hoạt động nhanh chóng, bất giác nhớ lại lần bọn ta… uống thuốc… đó.

Thật ra nếu lâu dài không có hành động củng cố thì nỗi hận trong lòng cũng tiêu tan phần nào. Hôm nay ta cũng có thể tìm niềm vui giữa đau khổ mà phân tích cuộc trò chuyện của mọi người, từ đó lại nghe được vài chuyện vui. Nhưng những cung nữ này nói về Ninh vương quá nhiều, lặp đi lặp lại, loanh quanh mấy chuyện như: “Hôm nay Vương gia liếc mắt nhìn mình, liệu Vương gia có thích món trang sức mình mới đeo không?” Hay là: “Hôm nay có nên kéo cổ áo xuống thấp hay không?” Những điều này đều là lời lẩm bẩm nói một mình khi họ xoa bóp cho ta. Chắc họ không dám nói lời này với người khác đâu!

Ngày ngày trôi qua rất buồn chán, đôi khi ta thật sự hi vọng mình cứ nằm vậy mãi. Thế thì ta không cần phải suốt ngày nhức đầu nghĩ cách báo thù nữa.

Tướng lĩnh Quân gia càng ngày càng cách xa ta, xa đến mức cứ như kiếp trước của ta vậy.

Thật tốt.

Đôi khi cũng xảy ra vài chuyện không hay. Ví dụ như, ngày nào đó có người muốn dùng trường châm đâm ta, may là bị phát hiện. Thì ra kẻ đó do Ninh Khải Dao phái tới, nàng ta không tin ta không tỉnh, cho rằng ta trốn biệt trong cung, định sống tiếp như vậy… Bảo ta là không muốn đi vệ sinh cứ giữ khư khư lấy cái nhà xí, chiếm tước vị Vương phi còn viện cớ bệnh tật không cho vợ bé vào cửa.

Đám cung nữ bàn tán: Kể từ khi Vương phi như vậy, làm thế nào Vương gia cũng nhất quyết không chịu cưới trắc phi, tranh cãi ầm ĩ với lão Thái hậu ở trong điện, nói rằng các nàng thích thế nào thì thế đó, chết không nhận nợ thì có thể ép Vương gia được sao?

Có điều những cung nữ này không biết tin tức về sau, nên không nhắc đến chuyện này nữa.