Mị Thiên Giai

Chương 7

Khi nàng thức dậy thì trời đã chiều.Vặn vẹo thân thể một chút,Ừm...cơ thể đã khỏe hơn nhiều,nàng đứng dậy bước ra ngoài.

"Sax,đây là lãnh cung sao?"

Chỉ thấy trước sân là một mảnh hoang tàn,trong sân là một cây cổ thụ già nua,dưới là cái bàn đá có mấy cái cốc sứt mẻ,lá cây rụng xơ xác,phía đối diện là một cái cổng mái vòm nhưng rất cũ kĩ,có vẻ chỉ cần đá 1 cái là ....đổ.

Ánh nắng chiều heo hắt lên ngọn cây,trải dài xuống phía sân,không khí im ắng,có thể nghe tiếng lá cây xào xạc,thỉnh thoảng còn có tiếng dế mèn kêu,không khí quả thật quỷ dị.

Bỗng có 2 tiếng nói khúc khích,đó chính là 2 tỳ nữ đến đây để "chăm sóc hầu hạ" công chúa.Nàng nheo mắt nhìn,cần dạy dỗ bài học ạ.

"Trời a,quỷ,có quỷ....."

2 ả nô tỳ sợ hãi,chẳng phải kia là tam công chúa sao,hôm qua bị đánh vẫn chưa chết"

Nàng vẫn nheo mắt nhìn.

"Ngươi,vẫn chưa chết,cái đồ phế vật nhà ngươi,sống làm xấu hổ....."

Chưa nói hết câu,bỗng một đạo ánh mắt sát khí làm ả phải im bặt,cảm thấy run sợ,ngạc nhiên nhìn Lam Tuyết,từ khi nào công chúa có ánh mắt đáng sợ như vậy.

(từ giờ ta sẽ gọi Thiên Giai sẽ là Lam Tuyết nhé)

Ả nô tỳ bên cạnh chưa nhận ra cái chết đến gần,tiến gần đến Lam Tuyết,hùng hổ:

"Ngươi dám trợn mắt với ta,ta đánh chế.....t....Áaaaaaaaa".

Chỉ thấy Lam Tuyết vung tay lên,cổ tên nô tỳ bị cứa một cái,chết ngay lập tức,quá trình đó chưa đến 3 giây.

Từ khi nào mình trở thành quả hồng mềm cho người bắt nạt.Mặc dù thân thể này không ngưng tụ được thần khí,nhưng bản năng sát thủ của nàng vẫn còn,lúc trước lục trong nhà có 1 con dao,giết loại người như vậy nàng vẫn dễ dàng.

Ả nô tỳ kia quá sợ hãi,định chạy trốn,nhanh như cắt,nàng vọt lên trước nàng ta,cầm con dao còn nhỏ máu đưa lên cổ ả:

"Ngươi có tin,con dao này sẽ lập tức giết chết ngươi không?"

Ả ta quá sợ hãi,không thể tin được,từ khi nào công chúa đáng sợ như vậy.

"Hử!"

Âm thanh như tu ma địa ngục vang lên,ả liên tiếp dập đầu xuống đất cầu xin:

"Xin công chúa tha mạng cho nô tỳ,nô tỳ biết sai rồi,từ nay trở đi nô tỳ sẽ nghe theo lệnh người,xin công chú tha mạng cho nô tỳ".

Trán đã rỉ máu,lúc này nàng mới mở giọng:

"Tha mạng cho ngươi sao,vậy ngươi giải quyết cái xác kia như thế nào?"

Giờ nàng cần tạm cái mạng của nàng ta,còn rất nhiều việc.

"Nô tỳ sẽ báo cáo với tổng quản rằng Như Hoa muốn chạy trốn khỏi lãnh cung,bị nô tỳ bắt được,cô ta dùng dao uy hiếp nô tỳ,nhưng quy định là quy định,cung nữ không được tùy ý chạy trốn,vì thế nô tỳ đã ra tay ngăn cản,nhưng trong lúc giằng co,đã lỡ tay giết hại,xin tổng quản trừng phạt ạ".

A,thông minh,đôi mắt hiện lên tia tán thưởng.

"Ngươi tên gì?"

"Nô tỳ tên Như Ngọc"

"Được,đem xác xuống trình bày với tổng quản như vậy,sau đó chuẩn bị cơm và thuốc trị thương cho ta,không kể chuyện này với bất kì kẻ nào,bằng không......."

"Nô tỳ hiểu thưa công chúa"

Nhưng sau đó,nàng lấy trong tay áo một viên thuốc bỏ vào miệng nàng ta,ả ta ho sặc sụa,sợ hãi ngẩng đầu lên.

"Đây là thuốc độc ta tự chế,ai cũng không giải được,10 ngày ta sẽ cho thuốc giải 1 lần,nếu không ngươi sẽ từ từ đau tim mà chết,ngươi biết chứ"?

"Nô tỳ dù có chết sẽ nghe theo lời công chúa".

"Mau làm việc đi"

"Nô tỳ cáo lui"

Ngay sau khi nô tỳ kia vừa ra khỏi cửa,nàng liền khụy xuống đất,sự việc này làm mất nhiều khí lực của nàng.Việc lưu lại cái mạng cho ả ta là tạm thời nhưng chưa chắc ả đã nghe lời,không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn,đành phải dùng cách này.

"Cuộc sống sau này sẽ rấy thú vị đây,ta thật mong chờ"

Rồi nàng xoay vào trong nhà ,ngồi trên giường điều chỉnh thân thể.