Mặt trăng máu xuất hiện,máu nhiễm trần gian,âm dương hợp thể.
Tối nay,Hoàng cung Bắc Thành quốc hỗn loạn.
Từ cổng thành tới đại điện,xác người nằm ngổn ngang.
Tiếng la hét thất thanh,tiếng binh khí va đập,mùi máu tươi nồng nặc mũi.
Trong sân là các quan đại thần đang quỳ,hứng chịu từng phát roi.
Trong đại điện là Hoàng Thượng Bắc Thành quốc,mặt mày xanh mét,hoàng bào bị rách tơi tả,tóc tai hỗn độn,không còn đâu là uy nghi của một vị vua .
Phía trên cao,ngồi trên ngai vàng,chính là Hoàng thượng Nguyệt quốc vừa lên ngôi-Lãnh Hàn.
Phía dưới bên cạnh là Nhị hoàng tử-Lãnh Hoàng.
Một lúc sau,tiếng binh khí ngưng lại,tiếng la hét im bặt,mọi chuyện đã được giải quyết.
Một giọng uy nghi lạnh băng vang lên,làm ai cũng run sợ:
"Ngươi cư nhiên muốn tạo phản,huấn luyện quân đội riêng,âm thầm liên lạc với Thủy quốc,có biết tội không?"
"Hừ,ngươi nên biết, 2 nước đã kí kết giao hữu trong vòng 5 năm,ngươi không sợ ngai vàng chưa vững đã phản lại di chúc của Tiên Hoàng.Với lại nước ta chính là điểm chí mạng của ngươi,Thủy quốc đã nhận được tin mật báo của ta,nhanh thôi,ta không tin không diệt được Nguyệt quốc "
"Ha ha,ta đang hi vọng giải quyết êm đẹp với nước ngươi,nhưng ngươi đã giúp ta,địa điểm huấn luyện thật quá tốt"
"Ngươi,ngươi biết tất cả"
Hoàng Thượng Bắc Thành quốc sợ hãi,mình đã chuẩn bị rất kĩ càng.
"Bái kiến Hoàng thượng"
"Tướng quân Trấn Lâm,cư nhiên là ngươi,hôm đó ta nên giết ngươi"
Hoàng Thượng Bắc thành giận dữ la hét.
"Ta cho ngươi một đại hỉ"
Dứt lời,một người bước vào đại điện,chỉ thấy Hoàng Thượng Bắc thành quốc vừa nhìn thấy lập tức phun ra máu tươi,khuôn mặt vặn vẹo,đôi mắt tức giận đỏ ngầu:
"Là ngươi,tể tướng,ngươi dám phản bội ta"
"Ha ha,không ngờ bao kế hoạch cả đời của ta lại đổ xuống sông xuống bể,giết ta đi,giết ta đi" Hắn điên cuồng la to,như người mất trí.
"Phụ thân,Hoàng Thượng..."Các phi tần và 2 công chúa bị bắt giữ khóc lóc gào thét,nhào về Hoàng Thượng.
Lãnh Hàn nheo đôi mắt rét lạnh,chậm chậm bước về phía cửa,cả người tản ra khí phách sắc bén,khiến công chúa và các phi tần im bặt,run run sợ hãi.
Tất cả đều bị lôi ra ngoài.
Lãnh Hàn tay cầm kiếm,chậm chậm vang lên từng câu như tu la địa ngục:
"Các ngươi nên biết,kẻ nào dám chống lại Nguyệt quốc,giết chết"
Dứt lời,kiếm đâm thẳng vào tim Hoàng Thượng Bắc Thành quốc.
"Xin tha mạng cho chúng tôi,cầu xin Hoàng thượng,"Các phi tần gào thét quỳ xuống cầu xin.
"Hừ,lũ bại hoại"
"Xoẹt xoẹt.."
Tất cả phi tần đều trúng nhát kiếm vào cổ,chết.
Ngay lúc sắp đâm vào Đại công chúa,ả ta liền túm Nhị công chúa che đỡ thân thể.
Lãnh Hàn hứng thú nhìn ả ta.
"Hoàng Thượng,Nếu ngài giết hết,sẽ chỉ cho Người vang tiếng xấu là một vị vua tàn ác.Xin hãy giữ mạng của nô tỳ,nô tỳ can tâm tình nguyện hầu hạ Người."
Lãnh Hàn đôi mắt rét lạnh nheo lại ,sau đó quay người,từng chữ sát khí:"Giết hết".
Ả đại công chúa Lãnh Hồng chưa chịu từ bỏ:"Hoàng Thượng,nô tỳ biết một bí mật ,chỉ có người trong Hoàng thất mới được vào,xin hãy tha cho cho nô tỳ"
"Là Ngọc ly"
(Ngọc ly-viên ngọc giúp tăng tu vi,rất quý hiếm,trên thế gian có 2 viên).
Trong đại điện,Lãnh Hoàng vẫn ngồi đó,tất cả mọi thứ đều không ảnh hưởng,tay trái chống cằm,tay kia vuốt ve sợi tóc:
"Hôm nay là mặt trăng máu"
--- ------ ------ ----Là ta phân cách tuyến---- ------ ------ ---
"ÁAAAAAAAAAAA.... ...... ...... ...... ......."
Đau,toàn thân đều đau,như hàng ngàn vết cắn,hàng ngàn vết chém,như linh hồn bị hút khỏi thân xác.
Thân thể nàng đang bị Quang, Ám điên cuồng tấn công.
Ánh sáng màu trắng,màu đen lơ lửng trong không trung,chống phá lẫn nhau.
Đó là 2 linh hồn của Quang và Ám.
Mỗi lần 2 luồng khí này va chạm,tim nàng lại nhói lên,như 1 mũi tên xuyên thủng qua,đã trả qua 2 ngày nay,nàng vẫn còn sống đến bây giờ đã là kì tích.
Nhìn 2 luồng khí trên không trung đang tấn công nhau,từ khi nào tính mạng mình cho người khác sắp đặt.
Mình phải là người quyết định số phận của bọn chúng.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAa.... ...... ......."
Tim giống bị bóp chặt đến nghẹt thở.
2 luồng khí điên cuồng hơn.
"Các ngươi không nghe lời ta?"
Mắt nàng sắc lạnh,đôi mắt như dã thú hung bạo,nàng giờ đã không còn là con người
"Hừ,các ngươi sống trong thân thể ta thì phải nghe lời ta,không nghe,CHẾT"