Mị Cốt Thiên Thành

Chương 82: Bán đứng nàng

Chuẩn bị xong tất cả rồi, Tô Hồng Tụ vô cùng theo sát Sở Hiên ra cửa.

Nàng đứng ở ngưỡng cửa, xa xa nhìn thấy đúng là Sở Hiên dặn dò gì đó với thủ hạ, những người kia cung kính cúi thấp đầu đứng bên cạnh nghe.

Dù sao chuyện cũng không liên quan đến nàng, Tô Hồng Tụ tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với chuyện Sở Hiên dặn dò người dưới của hắn.

Toàn bộ chú ý của nàng đều bị hấp dẫn về hai con tuấn mã màu đen rung đùi đắc ý được mang yên tốt nhất.

Không, chỉ có một con trong đó được xưng là tuấn mã, một con còn lại sao thấp bé vậy? Chỉ tới bụng nàng.

Nhìn nó được xứng với rung đùi đắc ý, không ngừng vung đuôi nhiệt tình nóng bỏng, không giống ngựa, chỉ thấy giống chó nhỏ lâu không thấy chủ nhân, không ngừng nịnh nọt tâng bốc chủ nhân.

Con ngựa lập tức “Phì” một tiếng, từ trong lỗ mũi phun ra hơi nóng ươn ướt, chớp đôi mắt ngập nước tròn xoe, cúi đầu bu về phía lòng bàn tay mềm mại của Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ càng nhìn càng yêu, chịu hết nổi ôm lấy cổ con ngựa nhỏ, hai cánh tay không ngừng vuốt ve lông tơ xõa tung từ trên xuống dưới, trên cổ con ngựa nhỏ.

Không lâu, Sở Hiên đã nói xong với bọn thủ hạ của hắn, chất mấy bao đồ cực ớn lên lưng con ngựa tương đối cao, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Tô Hồng Tụ.

“Lên ngựa.” Sở Hiên lạnh nhạt nói, vừa dứt lời, đã giục ngựa đi trước, chỉ chốc lát sau đã kéo dài khoảng cách với Tô Hồng Tụ ra vài chục bước.

Tô Hồng Tụ kinh ngạc không thôi, Sở Hiên muốn nàng cưỡi con ngựa lùn này sao?

Nhưng con ngựa chỉ tới eo nàng, nhìn nó có vẻ không gánh vác được bất kỳ sức nặng gì, nếu nàng thật sự cưỡi lên nó, nó nhất định sẽ lập tức gục xuống, bảo đảm bị nàng đè chết.

Tô Hồng Tụ nói nhỏ, phàn nàn đằng sau Sở Hiên: “Cái kia không thể cưỡi! Nó nhỏ. Nhỏ như con chó. Ngươi có thể đổi cho ta một con ngựa cao hơn để ta cưỡi không?”

Sở Hiên hoàn toàn không để ý đến Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ ở phía sau không ngừng dài dòng, hắn thì ở phía trước giục ngựa đi, mắt thấy sắp vào rừng rậm, nhìn không thấy tăm hơi rồi.

“Không có ngựa cao hơn, không cưỡi thì sử dụng chân đi.”

Rất xa, Tô Hồng Tụ nghe thấy Sở Hiên từ trong rừng cây không mặn không nhạt nói.

Nàng mím mím môi, không nói lời nào mà xoay người lên lập tức.

Con ngựa dưới Tô Hồng Tụ nhìn có vẻ không dùng được, không ngờ lúc chạy trên đường lại rất nhanh, móng ngựa lộc cộc, không bao lâu, Tô Hồng Tụ giục ngựa vượt qua Sở Hiên.

Nàng nhìn chung quanh, chứng kiến cảnh vật ven đường thì than thở không thôi.

“Wow! Mau nhìn kìa! Cây này thật cao! Còn cao hơn Hoàng cung của ngươi!”

“Hả, đây là trái gì, dáng dấp giống như anh đào, có thể ăn sao?”

“Mau nhìn! Mau nhìn! Cái đuôi dfienddn lieqiudoon con chim bên kia giống như khổng tước xòe đuôi!”

Tô Hồng Tụ như già Lưu vào đại quan viên *, nhìn chung quanh, tràn đầy ngạc nhiên với tất cả.

(*) Đại Quan Viên của già Lưu: Già Lưu là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn. 

‘Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con gái được cách biệt với thế giới bên ngoài’ (lời tác giả Tào Tuyết Cần), hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu dao vô ưu vô sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà thành giữ gìn cho các cô. Ý của câu này tương tự câu “Nhà quê lên tỉnh”.

Không chỉ có như thế, nàng gần như mở ra kèn đồng nhỏ, lập tức oa oa nói chuyện không ngừng.

Sở Hiên một chữ cũng không trả lời nàng.

Một mình Tô Hồng Tụ lầm bầm lầu bầu, nói thật lâu, miệng hơi khô rồi, con ngựa nhỏ dưới người dường như có thể lực không tốt, thở hổn hển hồng hộc hồng hộc từng hơi ngắn.

Sắc trời bắt đầu dần đen, từng cụm mây đen lớn che phủ trời xanh, xem ra, giống như trời muốn mưa.

Sở Hiên tung người xuống ngựa, tìm một hang núi có thể nương thân, chất đầy cỏ khô vào bên trong, mang theo Tô Hồng Tụ đi vào.

Hang núi rất nhỏ, một mình Tô Hồng Tụ ngồi vào, hơn nữa thêm đống lửa cháy hừng hực, gần như không còn chỗ dư, Sở Hiên ngồi luôn ngoài cửa hang.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm đánh đùng đùng, mưa nhỏ tí tách rơi, không biết Sở Hiên nướng gì trong đống lửa.

Hắn nướng chín một cái, lấy ra, ném một cục đen thùi lùi cho Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ ngửi rất thơm, giống như mùi hồ đào, lại giống như mùi quả trường thọ.

Chắc là quả vỏ cứng nào đó.

Tô Hồng Tụ dốc hết sức, kìm nén đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, như thế nào cũng không cắn được vỏ quả ra.

Sở Hiên lạnh lùng liếc nàng, cầm lấy quả vỏ cứng lớn bằng quả dưa hấu trong tay nàng, hai tay bóp mạnh, rắc một tiếng, không cần tốn nhiều sức đã mở được quả ra.

Tô Hồng Tụ đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng cám ơn Sở Hiên.

Sắc trời đen hơn, không lâu lắm, bên ngoài sấm sét vang dội, rầm rầm rơi xuống bắt đầu mưa như trút nước.

Sở Hiên vẫn ngồi ngoài cửa hang, sau lưng cao lớn của hắn giống như một tấm lá chắn khổng lồ bền chắc không thể gãy, chặn gió rét gào thét bên ngoài, xen lẫn với gió lạnh đến, nước mưa lạnh như băng thấu xương.

Nếu như không có hắn, bão táp bên ngoài đã sớm tạt vào hang, ướt đống lửa, làm Tô Hồng Tụ chết rét.

Tô Hồng Tụ liếc nhìn Sở Hiên chắn ngoài cửa hang, lại dùng khóe mắt len lén đánh giá hắn, không hiểu tại sao, khuôn mặt di1enda4nle3qu21ydo0n nhỏ trắng mềm lại lặng lẽ đỏ lên, giốn như trái cà chua mới chín, tươi đẹp ướt át.

“Ngươi... Ngươi có thể ngồi vào trong một chút, có thẻ tìm tảng đá chặn cửa hang.”

Tô Hồng Tụ ấp úng, ngực thình thịch thình thịch đập loạn lên, khuôn mặt nhỏ cũng càng kiều diễm, đỏ đến nóng lên.

“Ta không tìm được tảng đá.”

Sở Hiên không nhịn được nói, bẻ gãy cành khô trong tay, ném nó vào trong đống lửa cháy rừng rực.

Lúc nửa đêm Tô Hồng Tụ vẫn được Sở Hiên bao lấy như một trái cầu tròn vo, lăn trong hang.

Nàng nhanh chóng ngủ mất rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên nàng ngủ nơi hoang dã không có người ở, nguy cơ bốn phía, thỉnh thoảng bên ngoài cũng sẽ phát ra tiếng bước chân quỷ dị, sói hoang gào thét, còn có tiếng nức nở nghẹn ngào và tiếng thở dốc của thú hoang không biết tên.

Thân hình cao lớn của Sở Hiên nửa tựa ngoài cửa hang, con mắt hắn sắc bén, mặt không chút thay đổi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không gian đen kịt ngoài rừng rậm.

Thỉnh thoảng có thú hoang đi qua bên cạnh hắn, đôi mắt xanh lè chớp nhoáng trong rừng rậm, nhìn chằm chằm vào hai mắt trong hang núi, đột nhiên lui ra, nức nức nở nở phát ra hàng loạt rên rỉ không rõ hàm nghĩa.

Suốt đường đi lại ngừng, Tô Hồng Tụ không biết Sở Hiên đây là muốn mang nàng đi đâu, nàng muốn biết mục đích của bọn họ ở chỗ nào, nhưng mỗi khi Tô Hồng Tụ hỏi, Sở Hiên không phải đưa lưng về phía nàng, một lời không nói, thì trực tiếp dùng một câu không kiên nhẫn “Câm miệng” chặn miệng đến phiền của Tô Hồng Tụ.

Đi như thế năm ngày năm đêm, con đường càng ngày càng hẹp, con ngựa đã sớm không thể đi về phía trước, Sở Hiên thả chúng đi, cõng Tô Hồng Tụ đi xuyên qua khe núi chật hẹp.

Sáng ngày thứ sáu, con đường rộng mở thông thoáng, ngay trước khe núi xuất hiện một thôn trang nhỏ khói bếp lượn lờ.

Bốn phương thôn trang nhỏ thông thoáng, từ các phương hướng đều có con đường mòn ruột dê thông đến, nó giống như một trạm trung chuyển, là nơi người buôn bán vãng lai và người đi đường cần qua nghỉ ngơi.

Sở Hiên hỏi người trong thôn muốn một căn nhà tranh sạch sẽ, hắn để lại Tô Hồng Tụ không biết đi đâu, chắc đi thu xếp đồ ăn và vật dụng.

Một mình Tô Hồng Tụ cô độc ở trong phòng, chán đến chết, nàng đi dạo lung tung, nhà tranh rất đơn sơ, bên trong không có gì cả, ngay cả bếp lò cơ bản nhất cũng không có.

Tô Hồng Tụ muốn nấu nước uống cũng không tìm được chỗ nhóm lửa.

Nàng chỉ có thể làm việc duy nhất là dọn phòng, chuẩn bị xong giường chiếu, như vậy Sở Hiên vừa về là có thể nghỉ ngơi luôn, không cần phải lo chiếu cố thu xếp cho nàng mà bận không ngừng.

Làm xong tất cả, Tô Hồng Tụ giống như thói quen tự nhiên, bất tri bất giác lôi áo bông của Sở Hiên trong bọc đồ ra, tìm chỗ rách phía trên đó, cầm cây kim bằng xương cá giản dị bắt đầu vá áo cho Sở Hiên.

Hơn một tháng qua, quần áo rách trên người Sở Hiên đều do Tô Hồng Tụ may vá, Tô Hồng Tụ cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, nàng vừa nhìn thấy trên quần áo của Sở Hiên có vết rách thì toàn thân không thoải mái.

Đợi khi nàng kịp  phản ứng, nàng đã sớm cầm lấy kim tự nguyện bắt đầu may vá cho hắn.

Ví dụ như hiện tại, Tô Hồng Tụ cẩn thận từng ly từng tí, vá từng mũi kim, thật ra nàng không có năng khiếu may vá, nàng là hồ ly, không phải người, vốn không cần mặc quần áo.

Bởi vì mỗi khi nàng đâm năm ba kim, nhất định sẽ có một kim đâm vào ngón tay mình.

Chỉ khâu hơn nửa giờ, không biết đầu ngón tay Tô Hồng Tụ đã bị đâm bao nhiêu, đau đến nước mắt nàng sắp rơi xuống rồi.

Nhưng mà nàng vẫn trề môi, giống như bị cái gì uất ức, lại giống như hờn dỗi quần áo trên tay mình, vá từng mũi.

Lúc Sở Hiên trở lại, mặt trời đã lặn về tây, từng nhà đều đốt sáng đèn lên.

Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, trời đất to lớn, bầu trời đầy sao sáng ngời, ngọn đèn dầu chập chờn trên mặt đất.

Khi cửa phòng “Kẹt” một tiếng mở ra, bóng dáng cao lớn của Sở Hiên xuất hiện ngoài cửa ra vào, Tô Hồng Tụ run lên, đôi mắt tròn xoe đen thui tỏa sáng trong nháy mắt, như con mèo nhỏ cực khổ lắm mới đợi được chủ nhân về, bước nhỏ lon ton tới nghênh đón.

“Ngươi đã trở lại? Sao ngươi về muộn vậy? Ngươi không gặp nguy hiểm gì bên ngoài chứ? Ta nói với ngươi, nơi này hơi kỳ quái, không phải là nơi gì tốt. Vừa rồi ngươi không ở đây, ta nhìn thấy vài người lén la lén lút ngồi chồm hổm ngoài cửa sổ, giống như muốn vào trộm đồ, khuya nay chúng ta khóa chặt cửa phòng một chút...”

Tô Hồng Tụ cũng không quan tâm Sở Hiên có nghe hay không, nói một loạt, đợi không dễ gì nàng mới nói hết lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện Sở Hiên vốn không về một mình, bên cạnh hắn còn có người khác.

Một nam nhân mặc trường bào, tóc dài che mặt.

Nhìn có vẻ hơi quen mắt.

Nam nhân này vừa nhìn thấy Tô Hồng Tụ, hai mắt sáng ngời trong nháy mắt, hắn bước ra từ sau lưng Sở Hiên, trước sau phải trái tỉ mỉ đánh giá Tô Hồng Tụ.

“Rất giống, rất giống, quả thật rất giống.”

Nam nhân không ngừng lẩm bẩm trong miệng, nhếch khóe môi vuốt râu.

Giống như cảm giác được nguy hiểm, Tô Hồng Tụ càng rụt rè hơn, lon ton đến gần Sở Hiên, cẩn thận trốn sau lưng hắn.

Chuyện xảy đến tiếp theo làm cho nàng chấn động, nàng nghe thấy Sở Hiên và nam nhân đó đang nhỏ giọng bàn bạc: “Hai trăm lượng, đổi nàng, không thể ít hơn nữa.

“Nhiều quá, một trăm lượng.”

“Một trăm tám mươi!”

“Một trăm lẻ năm?”

“Đồng ý!”

Tô Hồng Tụ mắt chữ A mồm chữ O, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Sở Hiên, nam nhân lạ lẫm đưa một tấm ngân phiếu cho Sở Hiên, đi lên kéo cánh tay Tô Hồng Tụ, định dẫn nàng đi.

“Ta không muốn!”

Tô Hồng Tụ hét lên một tiếng, như con thú nhỏ bị kinh hãi, sau đó “Vèo” một tiếng trốn sau lưng Sở Hiên.