Chín cái đuôi nhung trắng như tuyết lần lượt đảo qua quầng trăng mờ nhạt, tạo ra ngàn vạn tao nhã, bóng dáng mê hoặc đung đưa.
Nàng đang nhìn -
Trong Tô phủ, một nam nhân dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đang ngồi
cạnh bàn gỗ tử đàn, mà bên cạnh nam nhân, theo sát là một thiếu nữ vóc
người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú.
Không biết hai người đang
thương nghị cái gì, toàn thân nữ tử phát run, lệ rơi đầy mặt, một bộ
trang phục bằng lụa mỏng trắng như tuyết giống như hoa quỳnh tàn lụi
trong bầu trời đêm, run run rẩy rẩy, lảo đảo muốn ngã.
Nhìn lại
người nam nhân bên cạnh nàng, ngũ quan lạnh nhạt hoàn mỹ như dao khắc,
gò má u ám không có chút biểu cảm gì, mày kiếm cứng nhắc bởi vì không
vui mà nhíu lại, mặt mũi lạnh lùng không chút kẽ hở nào.
Nam nhân là Chiến thần của Đại Chu, Trấn Quốc Tướng quân Lâm Hạo Hiên, nữ nhân
còn lại là vị hôn thê đã xác định từ nhỏ của hắn, trưởng nữ Tô Thừa
tướng.
Lâm Hạo Hiên đến phủ Thừa tướng là vì từ hôn, nguyên nhân
không có gì, trong lúc hắn ra ngoài chinh chiến làm quen với trưởng Công chúa nước Lương – Lương Hồng Xu, hai người vừa gặp đã yêu, vừa thấy đã
chung tình, chung đụng ba tháng lập tức tự định cả đời.
Lâm Hạo
Hiên cho Hoàng thất Đại Lương lời thề son sắt, không phải trưởng Công
chúa Lương Hồng Xu không cưới. Chính vì thế, hắn mới vừa thu quân về
triều, đã lập tức tới phủ Thừa tướng từ hôn.
Hồ tiểu yêu lắc lắc chín cái đuôi nhung hồ ly, lười biếng treo trên nhánh cây ngáp một cái.
Nàng đang đợi Tô Hồng Tụ mất mạng.
Hồ tiểu yêu có thể nhập vào thân thể con người, nhưng không phải thân thể
nào cũng có thể bị nàng chiếm lấy, nàng tìm kiếm mấy chục năm trong nhân thế, tìm được thân thể thích hợp duy nhất là Tô Hồng Tụ này.
Chỉ cần Tô Hồng Tụ vừa chết, hồ tiểu yêu có thể nhân cơ hội chiếm cứ thân
thể của nàng ấy, hồ tiểu yêu tu luyện năm trăm năm, đã vượt qua bảy mươi hai lần thiên kiếp. Chỉ cần lấy hình người lần nữa chịu đựng xong chín
lần thiên kiếp nữa, là có thể thoát khỏi thân thể, thoát xác thành tiên.
“Lâm ca ca, đừng, đừng như vậy, van cầu huynh... Đừng từ hôn với muội... Đừng...”
Tô Hồng Tụ nước mắt ràn rụa, buồn bã đau xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lớn cỡ lòng bàn tay đau xót gần chết.
Lâm Hạo Hiên không hề cử động, vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, “Phạch” một tiếng ném thư từ hôn trong tay lên bàn.
“Ý ta đã quyết, vì vậy cáo từ!”
Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thân thể đã đứng dậy, sát khí lạnh thấu xương cả
người đúng là chấn động đến tôi tớ xung quanh cùng nhau lui lại.
Tô Thừa tướng sao có thể cam tâm? Hành động lần này của Lâm Hạo Hiên tương đương với tát một bạt tai mạnh mẽ lên mặt hắn trước cả đám người làm.
“Từ đã! Đường đường là phủ Thừa tướng, há để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Tô Thừa tướng lớn tiếng gầm thét, mặt già nua xanh mét bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng.
Vậy mà Lâm Hạo Hiên chỉ khẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao nhọn đảo
qua, chắc trong lòng Tô Thừa tướng giật mình, liên tiếp lui lại phía sau ba bước.
Chính ở trong phủ Thừa tướng, lại cũng có người dám cản hắn. Khóe môi của Lâm Hạo Hiên nhếch lên một đường cong duyên dáng lộ
ra nụ cười tàn nhẫn.
“Tô lão muốn lưu ta?”
Lâm Hạo Hiên
vừa dứt lời, thương bạc sau lưng đã phát ra tiếng gào thét sắc nhọn rào
rào. Hổ khiếu long ngâm, khí phách ngất trời.
“Ngươi...”
Tức lấp đầy ngực Tô Thừa tướng, thở không ngừng, cuối cùng lui đến góc tường, không lên tiếng.
Lâm Hạo Hiên rốt cuộc rời đi, không hề lưu luyến, lưu lại Tô Hồng Tụ sắc
mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, giống như búp bê vải rách nát hoàn toàn
mất trái tim, bước chân lảo đảo, xụi lơ trên mặt đất.
Không, không thể.
Sao có thể, sao lại như vậy?
Tô Hồng Tụ lệ rơi đầy mặt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Nàng nhớ lại ba ngày trước mình nhìn thấy Lâm Hạo Hiên ở trước cửa phủ Tướng quân, bên cạnh Lâm Hạo Hiên có một thiếu nữ tóc mây trâm phượng, mặt
mày như vẽ. Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, dáng người đong đưa, mặc dù dung mạo không coi là tuyệt mỹ, nhưng một cái nhăn mày một nụ cười cũng đủ
làm cho người ta như tắm gió xuân, người bên cạnh Tô Hồng Tụ cũng chỉ
vào thiếu nữ kia nói, đó chính là người trong lòng Lâm Hạo Hiên.
Nàng còn không tin, lúc ấy nàng còn không dám tin tưởng!
Sao có thể?
Nàng mới là thanh mai trúc mã của Lâm Hạo Hiên, nàng mới là người trong lòng Lâm Hạo Hiên!
Nữ tử kia – là trưởng công chúa Đại Lương – Lương Hồng Xu, nàng ta hơn
nàng chỗ nào? Nàng ta mới chỉ biết Lâm Hạo Hiên ba tháng ngắn ngủi!
Đã nhiều năm như vậy, mỹ nữ trong kinh thành nhiều như mây, các quốc gia
tiến dâng, ngoại bang lánh nạn chạy tới, thật sự như cá diếc sang sông
*, vô số!
(*) Sau khi thành lập vương triều Đông Tấn ở Giang Nam, sĩ tộc phương Bắc dồn dập đi tới Giang Nam, lúc ấy có người nói, “danh
sĩ qua sông nhiều như cá diếc.” Ý chỉ hành động hợp thời có rất nhiều.
Sau để hình dung người chạy theo trào lưu rất nhiều, nhưng mà theo hàm ý mù quáng và có tâm địa bất chính. (Nguồn: nunhihong.net)
Nếu ý chí Lâm Hạo Hiên không kiên định, đã sớm thay lòng!
Nhưng mà sự thật lại khiến nàng không thể không tin.
Lâm Hạo Hiên quả thật đã thay lòng, sáng nay Tô Hồng Tụ mang theo điểm tâm
mình tự làm đến phủ Tướng quân thăm Lâm Hạo Hiên, chính mắt thấy hắn và
Lương Hồng Xu đang hôn mãnh liệt trên hành lang.
Tô Hồng Tụ biết Lâm Hạo Hiên mười năm, chưa từng thấy trên mặt Lâm Hạo Hiên xuất hiện biểu cảm như vậy.
Kịch liệt, điên cuồng như vậy, mang theo hủy diệt tất cả, chiếm đoạt và khao khát, bất chấp tất cả, kịch liệt đòi lấy, dường như muốn toàn bộ tình
cảm triệt để vùi vào trong hôn hít kéo dài nóng cháy ác liệt.
Cuối cùng nàng thua, thua. Thua thất bại thảm hại, thua vạn tên xuyên tim.
Buồn cười nhất chính là, nàng lại không biết mình thua ở điểm nào.
Dung mạo? Tướng mạo Lương Hồng Xu kém xa nàng.
Thời gian? Nàng ở bên cạnh Lâm Hạo Hiên suốt sáu năm.
Tình cảm? Trong sáu năm, nàng tâm tâm niệm niệm, lòng tràn đầy mặt tràn đầy chỉ có Lâm Hạo Hiên.
Nam nhân nàng toàn tâm toàn ý tin cậy, toàn tâm toàn ý yêu say đắm, lại phản bội nàng.
Không đúng, có lẽ từ đầu đến cuối hắn chưa từng yêu nàng.
Đúng, nghĩ kỹ lại, Lâm Hạo Hiên chưa từng dùng ánh mắt nhìn Lương Hồng Xu để nhìn nàng.
Vạn ý nghĩ của Tô Hồng Tụ đều lụi tàn, tâm như tro tàn, một mình yên tĩnh
ngồi giữa sảnh chính, không ai ý thức được sinh mạng của nàng như ánh
nến sắp phiêu diêu, sắp tàn lụi.
Nhanh nhanh, số mệnh của Tô Hồng Tụ chỉ còn lại nửa canh giờ thôi.
Hồ tiểu yêu nghĩ tới đây, hưng phấn không thôi, chín cái đuôi hồ ly trắng
như tuyết lại bắt đầu lung lay, không tự chủ phất qua gò má vô cùng xinh đẹp của mình.
Hồ tiểu yêu vừa mới tu luyện ra hình dáng giống
người, nàng cũng không biết hồ tộc từ xưa đến nay chính là tuyệt sắc
khuynh thành, thân mang mùi thơm lạ lùng, cho tới giờ nàng chỉ dám ở
trong bóng tối len lén mơ tưởng thân thể Tô Hồng Tụ, hôm nay cảm nhận
được Tô Hồng Tụ không còn sống lâu được nữa, hồn sắp chầu trời, hồ tiểu
yêu khó tránh khỏi hưng phấn, vô tình tiến gần hơn bên cạnh Tô Hồng Tụ.
Cái tiến gần này, mùi thơm lạ lùng trên người hồ tiểu yêu lập tức xông vào mũi Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ nhất thời chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, toàn thân rã rời,
giống như đặt mình vào trong đám mây, lại giống như bay lên cõi tiên,
cảm giác quyến rũ mất hồn này, còn có một làn khói nhẹ chậm rãi đưa mình đến gần nữ tử tuyệt mỹ kia -
Trong nháy mắt, Tô Hồng Tụ cho rằng mình đã chết, nàng tận mắt thấy tiên tử trên bầu trời.
Hồ tiểu yêu tiếp tục đi về phía trước, eo nhỏ không đầy nắm tay, lấy dáng vẻ câu hồn quyến rũ nhẹ nhàng đung đưa.
Bên trong sảnh chính lập tức không có âm thanh gì, chỉ còn lại tiếng thở
dốc dồn dập không ngừng tăng nhanh của Tô Hồng Tụ, không ngừng tăng
nhanh...
Tô Hồng Tụ thân là nữ tử, cũng bị dáng vẻ quyến rũ động
lòng người của hồ tiểu yêu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hai má ửng
hồng, trong lồng ngực càng thịch thịch thịch đập loạn lên.
“Ngươi, còn muốn gặp ai, còn có tâm nguyện gì chưa xong?”
Hồ tiểu yêu dừng bước trước mặt Tô Hồng Tụ, chân mày lẳng lơ, dáng người
thướt tha uyển chuyển, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, mỗi ngóc ngách
tuyệt mỹ trên thân thể, đều phát sáng rạng rỡ dưới ánh trăng tươi đẹp,
mê hoặc lòng người, câu hồn đoạt phách.
“Tâm... Nguyện...?”
Chuyện gì xảy ra? Vì sao thân thể của nàng đau như vậy? Vì sao trong lòng nàng đau như vậy?
Tô Hồng Tụ chậm rãi cúi đầu, cuối cùng phát hiện, bụng nàng máu thịt be bét, đột nhiên mở toang một miệng máu to bằng đáy chén.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, tóe ra, chỉ trong chốc lát, đã nhiễm đỏ đệm cói vàng sáng dưới thân.
Đúng vậy, Tô Hồng Tụ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nàng tự đâm mình một
đao, khi hồ tiểu yêu chậm rãi đến gần nàng, bởi vì nàng không không kiềm chế đau đớn tê tâm liệt phế trong lòng, rút chủy thủ ra, đâm mạnh một
đao vào bụng mình.
Nàng đây là muốn chết sao?
Mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt nàng chính là đầu trâu mặt ngựa mà địa phủ phái tới câu hồn phách nàng sao?
Không ngờ, đầu trâu mặt ngựa lại tuyệt mỹ đến thế -
“Nếu như có thể, ngươi có thể giết Lâm Hạo Hiên giúp ta không?”
Tô Hồng Tụ đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp viết đầy
oán độc, bởi vì phẫn hận cực độ, răng thậm chí cắn ken két vang dội.
Giống như nàng cắn xé thịt Lâm Hạo Hiên trong miệng, giống như nàng đang cắn xé từng miếng thịt của Lâm Hạo Hiên.
“Sợ rằng không được, hồ yêu chúng ta chỉ biết ma thuật, không giết được người. Ngươi còn nguyện vọng nào khác không? Đổi một.”
Hồ tiểu yêu tiếc hận nhìn Tô Hồng Tụ, nữ nhân này nhiều năm như vậy bỏ ra
bao nhiêu vì Lâm Hạo Hiên, người khác còn có thể không biết, nàng lại
nhìn từng thứ từng cảnh vào trong mắt.
Tô Hồng Tụ hoảng sợ nhìn
hồ tiểu yêu chằm chằm, nàng kinh hãi phát hiện, một tay phải của hồ tiểu yêu đã dung nhập vào tay phải mình từ lúc nào.
Nàng ta không phải đầu trâu mặt ngựa địa phủ phái tới!