Trần Dung đi lại, nhìn như nhàn nhã, trên thực tế đi rất nhanh. Khi Bình ẩu và Thượng tẩu đuổi theo ra ngoài, nàng đã đi tới chỗ chủ điện.
Người ở đây đi đi lại lại, ngựa xe như nước. Bình ẩu và Thượng tẩu nào dám
kêu la? Bọn họ chỉ có thể nhanh chân hơn, muốn âm thầm khuyên can Trần
Dung.
Lúc này, yến hội đã cử hành được hai canh giờ, trăng sáng
treo trên cao, chiếu sáng rộng khắp, gió đêm thổi tới khí lạnh ùa vào
người. Nghĩ đến tiếp qua nửa canh giờ nữa, yến tiệc sẽ tan.
Trần Dung cúi đầu, khi đi ra, nàng cố ý thoa chút phấn ở trên mặt, khiến cho sắc mặt có chút tái nhợt. Diễm sắc hơi giảm, lại thêm phần động lòng
người.
Trần Dung đi đến bên ngoài chủ viện. Nhìn thấy hai người
Bình ẩu tới gần, nàng cũng không quay đầu lại ra lệnh nói: “Chuẩn bị cho ta một cái tháp.”
“Nữ lang!”
“Nhanh đi!”
“Nhưng mà nữ lang –”
Nghe thấy hai người phía sau chưa từ bỏ ý định khuyên bảo, Trần Dung thầm
than một tiếng, nhịn không được giải thích: “Ẩu, tẩu, hôm nay lúc ta ở
chỗ thúc phụ đã nghe nói qua, tộc tưởng muốn đem ta đưa cho Nam Dương
vương làm thiếp.”
Lời này của nàng vừa thốt ra, hai người đồng thời bịt miệng, phát ra một tiếng hô nhỏ.
May mắn ba người đứng ở chỗ nhiều bóng cây, không khiến người ta chú ý.
Trần Dung cười khổ nói: “Hẳn các ngươi cũng đã nghe nói qua, hậu viện của
Nam Dương vương có đến trăm mỹ nhân đủ loại đủ kiểu, hơn nữa, mỗi ngày
lão còn bổ sung thêm! Vào hậu viện của lão, cả đời của ta xem như xong
rồi.” Nàng thở dài một tiếng, quát: “Lui ra đi, hết thảy ta đều có chủ
trương.”
“Nhưng, nhưng mà.”
“Đừng nói nữa, các ngươi ngẫm lại xem, trong mấy tháng qua, ta đã có quyết định sai lầm nào chưa?”
Lời này đúng là rất có lý, hai người nhìn thoáng qua nhau, thối lui về phía sau.
Chỉ chốc lát, Bình ẩu đã đem tới một cái tháp đặt dưới gốc đại thụ.
Trần Dung ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn đại điện đèn đuốc sáng trưng, nơi đó
tiếng cười từng đợt, ca múa mừng cảnh thái bình, những người ở đó, người người đều như thần tiên, tựa hồ vĩnh viễn không có phiền não, vĩnh viễn cũng sẽ không phiền não giống như nàng.
Sau đó, một chuỗi tiếng đàn lưu loát như mây bay nước chảy xen lẫn trong từng đợt gió thu mà vang lên.
Tiếng đàn sâu kín phiêu đãng, giống như xuân sầu, nhẹ ùa đến, khẽ lướt qua,
ngoại trừ để lại trong nội tâm người ta một chút ngứa ngáy, cũng không
có gì khác.
Dần dần, tiếng đàn chuyển thành sâu lắng, như bay
trong mưa gió, lướt qua tầng tầng mây trắng, lướt qua thương hải tang
điền, đột nhiên, một bóng hình tiến vào trong mắt, từ nay về sau, thần
hồn vô y, cuộc đời này cuối cùng tâm đã già……
Trần Dung tấu,
chính là khúc Phượng Cầu Hoàng năm đó Tư Mã Tương Như dùng để chọc ghẹo
Trác Văn Quân, có điều bởi vì tâm trạng khác biệt, trong tiếng đàn của
nàng thêm bảy phần phiền muộn vì mong muốn không thể thành, thêm ba phần ngậm ngùi vì ngắm nhìn từ xa, cũng có lúc lâm vào khủng hoảng.
(Tư Mã Tương Như vốn là con người phóng lãng hào hoa rất mực, ông mua được
một chức quan nhỏ, làm quan trong ít lâu, chán, cáo bịnh, qua chơi nước
Lương, rồi trở về nước Thục. Đến đâu, Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để giao thiệp bằng hữu. Trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn
sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời
Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trạc Vương Tôn, vốn là viên ngoại trong
huyện. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn
yêu cầu đánh cho một bài. Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên
Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như
được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng cầu
hoàng” (Chim phượng trống tìm chim phượng mái)).
Phiền muộn cùng
khủng hoảng như thế, khiến khúc này xuân ý kéo dài, mang theo ba phần
nỗi buồn ly biệt, ba phần hận, cảm giác giống như vũng bùn ngước nhìn
lên mây trắng.
Ngay lúc tiếng đàn của Trần Dung vang lên, trong
đại điện vẫn ồn ào như trước, dần dần, từng tiếng đàn chậm rãi rót vào
trong tiếng cười đùa kia, dần dần, trở thành âm điệu chính.
Sau đó, một hai người đi ra, bọn họ theo tiếng đàn nhìn lại.
Từ từ, người đi ra đại điện càng ngày càng nhiều, tiếng cười và tiếng nghị luận đè thấp, bắt đầu hòa hợp trong tiếng đàn phiêu đãng.
Hết thảy, Trần Dung đều không có cảm giác.
Nàng chỉ chuyên chú cúi đầu, bàn tay trắng nõn chuyển động trên huyền cầm,
mặt mày mang theo xuân sầu. Trong ánh trăng bàng bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tinh xảo thanh diễm, lại có chút tái nhợt, mà loại tái nhợt
này, ở trên một thân quần áo sắc vàng nhạt và sắc tím giao thoa, bộc lộ
vài phần thanh xuân đáng thương.
Dưới ánh trăng, lá cây tiêu điều, che bớt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng tranh tối tranh sáng.
Trần Vi mở to hai mắt, không dám tin nhìn người đánh đàn dưới tàng cây kia,
rồi nàng ta cũng giống như các nữ lang bên cạnh, bật cười ra tiếng.
“Trời ạ, đây không phải là A Dung ở Bình thành sao? Sau nàng ta lại tấu khúc Phượng cầu hoàng chứ?”
“Hì hì, thật đúng là thú vị mà.”
“Không biết nàng ta vì ai mà tấu?”
“Cũng đúng, không biết nàng ta nhìn trúng vị lang quân nào?”
“Cho dù là vị lang quân nào, với thân phận của nàng ta, cũng chỉ có thể phiền muộn ký thác tình ý như thế mà thôi.”
Tiếng chê cười ồn ào, tiếng nghị luận thay thế mọi tiếng sanh nhạc, ca múa.
Càng ngày càng có nhiều người đứng trong đình viện, càng ngày càng có nhiều
thiếu niên đệ tử đi ra, đánh giá bóng dáng cô linh tấu đàn dưới tàng
cây.
Bất tri bất giác, tiếng cười kia càng ngày càng nhỏ dần.
Có lẽ, là vì người tấu đàn này quá mức tịch mịch chăng? Đó là một loại
tịch mịch vĩnh viễn không nhận được yêu thương, là một sự vĩnh viễn
người và bóng giao nhau, chỉ dám tránh ở một góc rất xa, lén lút ngắm
nhìn người trong lòng.
Trên đời này, có sự đau xót nào sánh bằng sự khát vọng nào mà không thể đạt được, có lòng mà không dám gần như thế?
Nghe bên ngoài càng lúc càng lớn ồn ào, Nam Dương vương mập mạp quay đầu lại, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một phụ tá tầm 50 tuổi đi đến bên cạnh lão, cười nói: “Là một tiểu cô mỹ
mạo của Trần thị, cũng không biết nhìn trúng binh sĩ nhà ai mà lại tấu
khúc Phượng Cầu Hoàng.”
Nam Dương vương ha ha cười, vui vẻ nói:
“Lại có việc này sao? Đây chính là một việc đẹp đẽ phong nhã! Đi ra đi,
chúng ta cũng nhìn xem.” Lão quay đầu lại, kêu lên: “Thất lang, cùng đi
thôi.” Mới gọi một tiếng, lão đã cười gượng: “Hóa ra Thất lang đã sớm ra ngoài rồi.”
Người bên cạnh cười nói: “Đúng vậy, Thất lang cũng
chỉ là thiếu niên, gặp phải loại chuyện phong nhã này, sao lại không
hiếu kỳ chứ?”
“Chớ có nói nữa, đi xem thôi.”
“Vâng, vâng.”
Được phụ tá nâng đỡ, Nam Dương vương chậm rãi thong thả đi ra. Trong lúc mọi người tránh đường, lão đi tới phía sau Vương Hoằng, thấy chàng cũng
không dời mắt nhìn trong đình viện, Nam Dương vương ha ha vui vẻ, nói:
“Là mỹ nhân gì mà khiến Thất lang ngắm ngây ngốc đến thế?”
Dứt lời, lão cũng quay đầu, theo tiếng đàn nhìn lại.
Vừa nhìn, Nam Dương vương ngẩn ngơ, lão cũng không hề chớp mắt nhìn Trần
Dung chăm chú, nói với phụ tá đang đỡ hắn: “Nữ lang này rất hoa mỹ, là
tiểu cô Trần thị sao?”
Phụ tá gầy gò này cũng là quỷ háo sắc,
tất nhiên hiểu được tâm tư của lão. Nghe vậy hắn vươn người qua, thấp
giọng nói: “Nàng chẳng những là tiểu cô Trần thị, mà còn là tiểu cô
Vương Thất lang vừa hỏi qua trong yến tiệc kia!”
“Quả thực vậy sao?”
“Không dám lừa gạt vương gia.”
“Tốt tốt tốt.” Nam Dương vương ha ha cười, quay đầu lại, nghiêm túc đánh giá Trần Dung. Càng đánh giá, ánh mắt của lão càng phát sáng.
Người phụ tá thấy thế, vuốt chòm râu thưa thớt ở cằm cười nói: “Tiểu cô này,
so với ca kỹ vừa rồi ở trong yến tiệc kia còn hơn ba phần, vương gia
thật là có diễm phúc.” Hắn lại dựa sát vào Nam Dương vương, thấp giọng
nói: “Vừa rồi ở yến tiệc, Trần Nguyên đã nhắc tới tiểu cô này với thuộc
hạ. Hắn còn nói, nếu vương gia vừa ý, lúc nào cũng có thể đem người đi.”
Lời này Nam Dương vương thích nghe nhất, lập tức lão vỗ mạnh đùi một cái, vui vẻ nói: “Rất khá, rất khá, Trần Nguyên rất khá!”