Trần Vi rời đi chưa được bao lâu, Bình ẩu đã trở lại, nhưng mà bà không
mang đại phu về. Nhìn Trần Dung thong thả đi qua đi lại trong phòng,
Bình ẩu bẩm: “Lang chủ tặng cho nữ lang một cây nhân sâm, giao cho lão
nô bảo chiếu cố nữ lang cho tốt. Ngài ấy còn nói…” Giọng nói Bình ẩu có
chút thấp xuống: “Ngài ấy nói thân thể nữ lang vốn khỏe mạnh, sẽ không
phải bệnh nặng gì. Dù cho có bệnh, đã nhiều ngày qua cũng chống đỡ được. Ngài ấy còn nói, yến tiệc đêm mai, có nhiều đệ tử hoa phục, nữ lang
cũng nên ra gặp.”
Nói tới đây, Bình ẩu trông mong nhìn Trần Dung, vẻ mặt kia là một ngàn lần một vạn lần mong nàng đồng ý.
Nhìn thấy biểu tình này của Bình ẩu, Trần Dung đau đầu thầm nghĩ: Trách
không được tộc bá không tin, xem bộ dáng này của Bình ẩu, làm sao ta có
thể bị bệnh nặng được?
Trần Dung suy nghĩ một hồi, buông rủ hai
mắt, nói: “Không cần nói nữa, từ giờ trở đi, ngươi phải giả bộ lo âu.
Nếu ngày mai lang chủ phái người đến, ngươi nhất định phải nói với bọn
họ, bệnh của ta thật sự nghiêm trọng, nằm trên giường không dậy nổi.”
Trần Dung nhìn về phía Bình ẩu, quyết định giải thích với bà: “Ẩu, ngươi
ngẫm lại xem, yến tiệc đêm mai có đệ tử hoa phục, lấy thân phận của ta,
chỉ sợ chỉ có thể làm thiếp đúng không?” Dừng một chút, trong ánh mắt
đen láy của Trần Dung lộ ra một chút giảo hoạt: “Ẩu, ngươi không biết
đâu, khi còn ở Bình thành, ta có nghe thấy Ngô thúc nói qua phụ thân ta
đã làm chuyện tốt, thanh danh tốt, nhận được sự tán thưởng của một vị
đại nhân vật, còn thăng quan gì đó.”
Nàng mới nói đến đây, Bình ẩu vội vui mừng kêu lên: “Thật sao? Nữ lang, là thật sao?”
Trần Dung gật đầu, nói tiếp: “Ngô thúc là nói như thế, cũng không biết có thật hay không.”
“Thật tốt quá!”
Hai mắt Bình ẩu sáng lên, bởi vì hưng phấn, hai mắt nhỏ của bà đều híp
thành một đường. Bình ẩu vươn tay che miệng, trong mắt lấp lánh lệ
quang: “Thật tốt quá, nữ lang, nếu thật sự là như thế, vậy thật tốt
quá.” Bà vội vàng xoay người, một bên đi ra ngoài cửa một bên lải nhải:
“Nữ lang nói đúng, hiện tại đối tượng lang chủ chỉ hôn cho nữ lang tất
nhiên không được tốt. Hiện tại ta sẽ nói với chúng phó, nữ lang bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi.”
Ngay lúc Bình ẩu đẩy cửa phòng
ra, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động. Trong tiếng ồn ào, Trần
Dung tinh tường nghe thấy một giọng nói nữ tử ôn hòa vang lên: “Nữ lang
nhà ngươi ở đâu?”
“Nữ lang ở trong tẩm phòng.”
“Thân thể không khoẻ sao?”
“Điều này nô tỳ cũng không biết.”
Tiếng hai người đối thoại vừa truyền đến, Trần Dung bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước tháp, cởi hài, chui vào trong chăn.
Sau khi màn bị kéo xuống, một giọng nói vang dội của một hán tử từ bên
ngoài truyền đến: “A Dung có ở đây không? Bá mẫu của người dẫn đại phu
đến thăm người.”
Những người này tới quá đột ngột, Bình ẩu căn
bản không kịp phản ứng, nghe thấy tiếng kêu bên ngoài, bà ngốc lăng quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Đến khi nhìn thấy tấm màn phất phơ không
thôi, bà mới vội vàng quay đầu đáp: “Nữ lang nhà ta đã ngủ, trưởng giả,
thỉnh đi vào.”
Dứt lời, bà chậm chạp mở cửa tẩm phòng.
Một phụ nhân mặc hoa phục tầm 27, 28 tuổi, dẫn theo một đại phu khoảng năm mươi tuổi đi đến.
Theo bước chân càng ngày càng gần, tim Trần Dung đập loạn.
Nàng thật không ngờ, bá mẫu thật sự mời đại phu tới cho nàng. Phải biết
rằng, lần này người di chuyển về phía nam phần lớn thân kiều thịt quý,
vừa được thả lỏng như thế, không biết có bao nhiêu người bị sinh bệnh.
Đại phu chỉ có vài người, bệnh nhân lại nhiều như thế, với thân phận của nàng, dù thế nào cũng sẽ không nhanh như vậy đã được đến lượt khám?
Xem ra, trong cảm nhận của gia tộc, nàng có giá trị lợi dụng rất cao đây.
Trong tiếng bước chân, một làn gió thơm thổi tới. Phụ nhân mặc hoa phục kia
bước đến trước tháp, nàng ta cũng không ngừng lại, vươn tay định vén màn của Trần Dung lên, trong miệng cười nói: “Nghe nói A Dung thích dùng
roi, có sự dũng mãnh của trượng phu. Nghĩ đến cũng không phải người
thích ra vẻ ngượng ngùng giống như phụ nhân.”
Đang nói còn chưa
xong, nàng ta đã vén màn lên. Theo một tia nắng chiếu vào, Trần Dung nằm ở trong góc tháp, tóc vẫn chưa tháo búi, chưa từng cởi bỏ đồ xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Phụ nhân hoa phục liếc mắt nhìn nàng một
cái, lui về phía sau một bước, chuyển sang đại phu khách khí nói: “Cùng
lão, mời lão khám xem.”
Đại phu gật đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh tháp của Trần Dung. Trên tháp, do dự một hồi, Trần Dung mới thong thả vươn cổ tay.
Làn da cổ tay trơn bóng. Trước khi đưa ra, Trần Dung còn nhớ rõ mình chưa
cởi bỏ áo ngoài, liền xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo để đại phu bắt mạch.
Ba ngón tay lạnh lẽo của đại phu đặt lên mạch trên cổ tay, chỉ chốc lát, hắn đã buông tay, gật đầu, đứng dậy.
Mắt phụ nhân hoa phục lóe sáng, hỏi: “Cùng lão, bệnh tình của tiểu bối như thế nào?”
Cùng lão lắc đầu, nói: “Khí huyết tràn đầy, bị váng đầu hoa mắt, cũng không đáng ngại. Không cần đơn thuốc.”
“Đưa Cùng lão ra phủ.”
“Vâng.”
Đến khi bước chân của đại phu dần dần đi xa, phụ nhân hoa phục mới chuyển
sang nhìn đám người Trần Dung. Nàng ta liếc mắt nhìn Trần Dung còn chui
vào trong chăn, đưa lưng về phía mình, nhắm hai mắt vẫn không nhúc
nhích, cười nói: “A Dung, con cũng đừng giỡn nữa. Tộc bá con đã nói,
thân thể của con thật sự khỏe mạnh, ngay cả vài lang quân trong tộc cũng ít ai có thể sánh bằng, làm sao có thể nói bệnh liền bệnh?”
Nàng ta cũng không chờ Trần Dung trả lời, quay đầu lớn tiếng quát đám người
Bình ẩu: “Nữ lang còn nhỏ, lần sau nếu các ngươi còn chiều theo ý của
nàng mà hồ nháo thì sẽ bị trục xuất khỏi phủ! Hừ, hiện tại trong phủ
cũng khá nhiều người, vừa vặn không cần nhiều kẻ ăn không ngồi rồi như
thế.”
Dứt lời, nàng ta vung tay áo, lắc mông đi ra ngoài.
Đến khi cửa phòng “Kẹt” một tiếng được đóng lại, tiếng bước chân rốt cuộc
không còn nghe thấy, Bình ẩu mặt trắng bệch mới lấy lại tinh thần, bà
ngây ngốc đi tới, hỏi: “Nữ lang, làm thế nào cho phải?”
Trần Dung chậm rãi kéo chăn ra.
Nàng ngồi dậy, tùy ý vuốt tóc tán loạn che ở trước mắt. Tay phải nhéo một
cái trên đệm chăn, lại vội vàng thả lỏng: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Vào lúc ban đêm, hoa phục dành cho yến hội hôm sau được đưa đến sân viện của Trần Dung.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.
Trần Dung ngồi trong sân, ở trong đêm dài, lắng nghe tiếng cười vui truyền đến từ các phòng.