Vừa mới xông lên quan đạo, y theo bản năng quay đầu, liếc về phía bóng người vấy máu kia.
Nhưng y nhìn thấy cũng chỉ là một đoàn xe chậm rãi di chuyển.
Trong đoàn xe này, mấy chiếc xe ngựa đi đàng trước có ấn ký của Trần phủ, chúng đang chạy về phía Trần Dung.
Trên thực tế, lúc này toàn bộ người trên quan đạo đều bị đoàn xe kia hấp dẫn lực chú ý, bọn họ đều quay đầu nhìn lại.
Trần Dung đang cúi đầu, một đêm một ngày này, tuy rằng mới trôi qua hơn mười canh giờ ngắn ngủi, nhưng đối với nàng mà nói, đã là nhiều lần sinh tử.
Giờ phút này, nàng xoay người, tìm kiếm con ngựa của mình, con ngựa này, là nàng lấy ra từ trong thôn trang của Vương Hoằng, mà roi ngựa nàng dùng
để giết địch chỉ là một roi ngựa bình thường, không dùng quen tay.
Nàng cúi đầu, lẳng lặng đi đến ngựa của mình, cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được một ít dị thường.
Đầu óc Trần Dung hoảng hốt dần dần phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, nàng đối diện với một đội ngũ do hơn mười chiếc xe ngựa tạo thành.
Một chiếc xe ngựa đi đầu tiên có dấu hiệu của Trần phủ. Trần phủ ư?
Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu.
Một người thấy nàng, lập tức, một tiếng huýt sáo truyền đến, trong nháy mắt, chúng xe ngựa ngừng lại.
Dẫn đầu không kịp chờ dừng lại đã nhảy xuống là Trần Nguyên, nhìn thấy Trần Nguyên, khóe miệng Trần Dung cong lên, mỉm cười, mà trong tay nàng roi
ngựa nắm thật chặt.
Đúng lúc này, cũng có một người nhảy ra từ trong xe ngựa đi trước Trần Nguyên, chính là Trần Công Nhương.
Người nhảy xuống tiếp đó là Dũ Chí và Hoàn Cửu lang.
Nhìn đến đây, Trần Dung mới hiểu ra, trách không được nhiều người nhìn chằm
chằm như thế, hóa ra ngồi trong hơn mười chiếc xe ngựa này đều là một ít sĩ phu.
Trần Nguyên liếc mắt một cái liền trông thấy Trần Dung, trên gương mặt đoan chính của hắn lộ ra một chút vui mừng, vừa mới cất
bước tiến lên, chỉ thấy Trần Công Nhương ở phía sau hắn quát nhẹ một
tiếng.
Trần Nguyên lên tiếng trả lời dừng lại, cúi đầu thối lui sang một bên.
Trần Công Nhương lướt qua hắn, đi tới Trần Dung.
Trần Công Nhương đi đến gần Trần Dung, nhìn người nàng nhuốm đầy máu. Hắn
tiến lên hai bước, tới trước người Trần Dung mới dừng lại. Hắn cúi đầu
nhìn nàng, ôn hòa nói: “Hài tử, con bị sợ hãi rồi!”
Giọng nói vô cùng hiền lành!
Trần Dung ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Trần Công Nhương.
Trần Công Nhương đối mặt với Trần Dung như thế, bất tri bất giác, hốc mắt đỏ lên, hắn nói với giọng từ ái: “A Dung, đến đây, cùng đại bá phụ trở về
đi.”
Trần Dung vẫn thấy khó hiểu, nàng nghiêng đầu nhìn Trần Công Nhương.
Nhìn nàng đang ngẩn ngơ, Trần Công Nhương vươn tay áo dài, hắn nhẹ nhàng
phất phất máu dính trên vai nàng, khàn giọng nói: “Hài tử, con quên rồi
sao, con họ Trần mà. Đến đây, cùng bá phụ về nhà.”
“Về nhà?” Trần Dung trừng mắt nhìn, thì thào nói: “Ta có nhà sao?”
Lời này vừa thốt ra, Trần Công Nhương thở dài một tiếng.
Trần Công Nhương bất đắc dĩ, đành phải quay đầu lại.
Lúc này, Dũ Chí đã nhảy xuống xe ngựa, hắn đi nhanh về phía Trần Dung, vừa
đi, vừa lớn tiếng nói: “Trượng phu toàn thành, không có một ai là nam
nhi thật sự! Nữ lang như A Dung, thật sự là khiến cho ta cảm thấy không
bằng!”
Đi bên cạnh hắn là Hoàn Cửu lang gầy yếu thanh tú, hắn
nhìn Trần Dung, giọng nói sắc sảo: “Nữ lang, theo bá phụ nàng trở về đi. Một lần trước, biết rõ thành Mạc Dương bị người Hồ vây quanh, nàng còn
thể không sợ hãi tiến đến. Lúc này, trượng phu toàn thành đều bị nữ lang nàng khiến cho lu mờ hết rồi. Nữ lang, theo bá phụ nàng trở về đi. Đợi
cho đến Kiến Khang, chúng ta sẽ hướng triều đình thỉnh phong cho nàng.”
Hoàn Cửu lang từ trong đám người đi ra.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Trần Dung.
Nhìn thấy hắn đến gần, Dũ Chí và Trần Công Nhương rời khỏi vài bước, nghiêng đầu thấp giọng đàm tiếu.
Hoàn Cửu lang dựa sát vào Trần Dung, nhìn nàng, khẽ nói: “A Dung, ta không
biết vì sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở trên chiến trường, cũng không biết vì sao sau khi đại thắng nàng lại không quan tâm mà du đãng ở bên
ngoài. Chúng ta đến, là để đón nàng trở về.”
Hắn nhìn về phía
Trần Dung trong ánh mắt có thương tiếc, cũng có kính phục, hắn nhẹ nhàng nói: “Qua hai ngày nữa, chúng ta sẽ đến Kiến Khang. Nàng giúp tăng quân uy của Nam Dương, tuy là một nữ lang nhưng so với trượng phu càng thêm
có huyết khí, hành vi này dù là Trần phủ hay là triều đình đều rất coi
trọng. Đi thôi, đây là một cơ hội của nàng.”
Tuổi hắn còn trẻ,
vậy mà trong ánh mắt trong trẻo đã mang theo một loại thấu rõ. Hoàn Cửu
lang gầy yếu thanh tú này luôn luôn sâu sắc bén nhọn.
Trần Dung nhìn hắn.
Đôi môi khô nứt của nàng nhẹ nhàng giật giật, giọng thấp mà khàn: “Đây là cơ hội của ta.”
Chậm rãi, nàng nặng nề lặp lại: “Đây là cơ hội của ta.”
Sau khi lặp lại mấy lần, đôi mắt nàng khôi phục vẻ sáng ngời. Lẳng lặng
nhìn Hoàn Cửu lang, nàng thi lễ, sau đó cất bước đi về phía Trần Công
Nhương.
Trần Công Nhương nhìn thấy nàng đi tới, vội vàng tiến lên đón, hắn hiền lành nói: “Hài tử, con chịu ủy khuất rồi.”
Trần Dung cúi mắt, lại thi lễ rồi thấp giọng nói: “Khiến Đại bá lo lắng.”
Trần Công Nhương vừa lắc đầu vừa liên tục nói: “Không không không, là lỗi
của Đại bá. Hài tử, con không cần phải sợ, từ nay về sau, con sẽ quy về
danh nghĩa của ta, một nhà Trần Nguyên sẽ không còn liên quan gì tới con nữa. Ngay cả đến Kiến Khang, nếu con không muốn đi theo phụ huynh, thì
cứ đi theo Đại bá ta.”
Trần Dung cúi đầu, nàng lại thi lễ, nói với Trần Công Nhương: “Đa tạ Đại bá.”
“Được, được rồi, hài tử, lên xe ngựa đi.”
“Vâng.”
Trần Dung quay đầu, chậm rãi đi tới chiếc xe ngựa.
Nhưng mới đi một bước, hai chân nàng đã mềm nhũn, cả người lao về phía trước. Khi sắp ngã quỵ, nàng vội vàng dùng roi ngựa chống xuống mặt đất.
Rõ ràng đã chống được thân mình, nhưng cả người Trần Dung tựa hồ là xụi
lơ, cố gắng vài lần, nhưng dù thế nào cũng không thể đứng dậy.
Trần Công Nhương vội vàng kêu: “Mau, đỡ lấy nữ lang.”
“Vâng.”
Hai tỳ nữ nhảy xuống từ trong xe ngựa, vội vàng chạy về phía Trần Dung, chia ra trái phải đỡ lấy nàng.
Các nàng đỡ Trần Dung bước lên xe ngựa.
Trần Dung vừa lên xe, chúng sĩ phu cũng đều lên xe ngựa, trong tiếng thét to, đoàn xe chuyển hướng về thành Nam Dương.
Nhiễm Mẫn chỉ liếc nhìn đoàn xe kia một cái rồi quay ngựa về phía Nam Dương.
Chỉ chốc lát, y như một cơn cuồng phong lao vào từ cửa thành phía bắc. Vừa
vào cửa thành, y vung trường kích, nặng nề quát: “Vương Hoằng ở đâu?”
Mũi kích này, một tiếng kêu này, thật sự sát khí mười phần!
Thủ binh ở cửa thành phía bắc làm sao đã từng thấy qua Nhiễm Mẫn như thế?
Lập tức một đám mang theo sắc mặt tái nhợt. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, trong đó một người đi ra, nhìn Nhiễm Mẫn chắp tay trước ngực nói: “Lang quân nhà ta đã theo cửa phía tây trở về Kiến Khang rồi.”
“Cửa tây?”
Nhiễm Mẫn cười lạnh một tiếng, giục ngựa quay đầu, lại điên cuồng phóng đi,
trong nháy mắt, trong trời đất chỉ có một chút cát bụi còn sót lại.
Nhìn bóng dáng y phóng tới phía tây, một hộ vệ Vương gia hỏi với giọng bất
an: “Nhiễm tướng quân này, chẳng lẽ muốn làm điều gì bất lợi với lang
quân sao?”
Hộ vệ kia thấp giọng nói: “Nhìn y đằng đằng sát khí
như vậy, khẳng định là muốn gây bất lợi với lang quân. Ngươi mau mau
tiến đến, bảo đoàn người buộc lang quân mau chóng ra đi. Nhớ kỹ, không
thể đi cửa tây.”
“Vâng.”
Hộ vệ kia lên tiếng, nhanh rời đi.
Xe ngựa chở Trần Dung vững vàng chạy về Trần phủ.
Xe ngựa cũng không tiến vào sân viện của nàng, mà là hướng tới một sân viện hoa lệ khác ở phía đông.
Trần Dung vừa bước xuống, chúng phó đã vây quanh. Thượng tẩu lại bổ nhào tới trước mặt Trần Dung, khóc òa lên.
Thượng tẩu còn đang khóc, nhưng một người khác vội vàng đáp: “Nữ lang quên rồi sao? Ẩu lần trước theo người rời đi rồi.”
Bình ẩu chưa trở về, nhưng mà, nếu bà còn ở chỗ Nhiễm Mẫn thì sinh mệnh hay
an toàn không có vấn đề gì…… Cho dù gặp nguy hiểm, cũng chỉ bị chết là
cùng mà thôi.
Nói thật, có lẽ chết so với còn sống càng thoải mái hơn, nàng có gì phải lo lắng?
Trần Dung cất bước đi vào trong sân.
Nàng cũng không có tâm tư đánh giá hoa viện mới tinh xảo hoa lệ này, dưới sự dẫn đường của hạ nhân đi tới tẩm phòng của mình. Trong phòng đã sớm
chuẩn bị tốt nước nóng.
Trần Dung được thị tỳ hầu hạ, chậm rãi
gian nan cởi y phục nhuốm máu. Xiêm y này, chỗ vấy máu cũng dính vào
trên làn da của nàng, cởi ra thực không dễ dàng.
Cởi xong, Trần Dung đã chôn mặt vào trong nước ấm.
Nửa ngày sau, nàng hướng tới hai tỳ nữ ở một bên liếc mắt một cái, khẽ nói: “Đổi xiêm y thành màu trắng.”
Hai tỳ nữ sửng sốt.
Trần Dung cũng không ngẩng đầu lên, lại ra lệnh: “Toàn bộ đổi thành màu trắng …… Từ nay về sau, ta chỉ mặc bạch y thôi.”
Hai tỳ nữ phản ứng lại, vội vàng đáp: “Vâng.”
Sau khi tắm rửa xong, Trần Dung ngã nằm xuống tháp.
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng khóc truyền vào trong đầu óc mơ hồ của nàng.
Trần Dung mở mắt ra.
Hóa ra, Bình ẩu đã trở lại, bà đang nằm bên mép giường Trần Dung, nức nở không ngớt.
Trần Dung nghiêng đầu, nhìn Bình ẩu, chỉ cười nói: “Ẩu, đừng khóc.”
Bình ẩu nghe thấy nàng mở miệng, vội vàng ngẩng đầu. Nhìn thấy khuôn mặt
Trần Dung sáng ngời, vẻ mặt tươi cười, làm sao có nửa phần ảm đạm tang
thương trong tưởng tượng của bà? Rõ ràng so với ngày xưa còn xinh đẹp
hơn vài phần, đàng hoàng hơn vài phần.
Bình ẩu giật mình, lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Nữ lang, người, người có khỏe không?”
“Ta ư?” Trần Dung cười thản nhiên, nàng đi chân trần bước trên thềm gỗ,
chuyển mắt nhìn mình trong gương đồng: “Ta tốt lắm, vô cùng tốt.”
Nàng mở ra hai tay.
Bình ẩu vội vàng tiến lên, bà vội vàng cầm lấy xiêm y mặc vào cho Trần Dung. Bình ẩu lại cầm lược, vừa giúp Trần Dung chải tóc vừa đánh giá nàng
trong gương đồng mặc quần áo màu trắng, Bình ẩu nói: “Nữ lang, người
thay đổi rồi.”
Bình ẩu nhìn gương mặt trong gương đồng sáng
ngời, xinh đẹp lạnh lùng, nhìn tươi cười rạng rỡ kia, không khỏi nói:
“Nữ lang, người trở nên đẹp quá.”
Quả thật, mấy ngày không thấy
nữ lang, giờ đã là hai người khác nhau. Giờ phút này nàng tựa như hoa
hồng nở rộ, bên ngoài vẻ tao mị ra có thêm một vẻ xinh đẹp lạnh lùng.
Lúc này nàng không hề giống như một tiểu thứ nữ trời sinh hèn mọn, lại có
một sự lạnh nhạt siêu thoát sau khi khám phá thế sự tang thương.
Lúc này gương mặt Trần Dung đúng là khiến người ta lóa mắt.