Y chắp hai tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía sau người nọ, quát: “Lang
quân nhà ngươi đã dự liệu như thế, tại sao còn chưa thấy đâu?”
Thanh niên kẻ sĩ ngẩng đầu nhìn y, há mồm định giải thích, lúc này, một giọng nói thanh nhuận, ôn hòa thấm vào bầu trời đêm: “Tướng quân sao không đi vào nói chuyện?” Người kia nhẹ giọng cười: “Rượu đã ủ, thịt đã thơm
hương. Chỉ đợi anh hùng đạp nguyệt mà đến.”
Giọng nói này thản nhiên tự tại, ngữ khí bình thản phong nhã, dù Nhiễm Mẫn đang tức tối, lúc này cũng không thể phát tác.
Nhiễm Mẫn quay đầu.
Y liếc nhìn Trần Dung trốn phía sau một cái.
Vừa thấy thần sắc của y, Trần Dung hiểu rằng lúc này y muốn mình cùng đi vào…… Trần Dung cắn môi, rốt cục cũng cất bước.
Nhiễm Mẫn duỗi bàn tay nắm cổ tay nàng, nhấc chân đi vào bên trong.
Ngoài phòng, có hai đồng tử diện mạo thanh tú đứng hầu ở bên cạnh, nhìn thấy
Nhiễm Mẫn đi tới, bọn họ xoay người thi lễ, bày ra tư thế ‘Mời’.
Nhiễm Mẫn nhanh bước vào.
Trần Dung bị y nắm chặt tay, thân bất do kỷ đi theo.
Trong phòng trúc, mùi đàn hương thơm ngát, xen lẫn với hương hoa không biết
tên, bất tri bất giác làm cho thần kinh đang căng thẳng của Trần Dung
được thả lỏng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chính giữa
phòng trúc là một mĩ thiếu niên ngồi đó. Khác với bình thường là, buổi
tối hôm nay mĩ thiếu niên không hề giản dị. Chàng khoác ngoại bào màu
tím nhạt, thêu phượng hoàng màu lam, tóc dài rối tung trên vai. Trên
tháp của chàng có bày cầm, ngón tay thon dài trắng trẻo đang đặt lên
cầm.
Thời điểm nào nhìn thấy chàng, thiếu niên tuấn mỹ này luôn
có tư thế thản nhiên cao thượng. Có điều giờ này khắc này, năm ngọn nến
phía sau làm nền, trong sự cao thượng lộ thêm một phần uy nghiêm cùng
quý giá.
Chàng cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng khí độ, sự tao nhã vượt xa mọi người! Trần Dung hoảng hốt nghĩ rằng: Chỉ sợ vương tôn
thái tử Tư Mã thị nhìn thấy Vương Hoằng như thế, cũng sẽ tự cảm thấy hổ
thẹn chăng?
Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Vương Hoằng, bước đến gần, lanh lảnh cười nói: “Vương Thất lang thật nhàn nhã!”
Vương Hoằng cười.
Chàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt chàng ngẩng đầu kia, Trần Dung theo phản xạ co rụt lại, suýt trốn ở sau lưng Nhiễm Mẫn.
Ánh mắt của chàng, trong yên tĩnh lộ ra một ý tứ nào đó khó mà nói rõ.
Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, từ từ nói: “Thất lang nghênh đón khách quý như
vậy sao?”
Lời vừa dứt, tay phải Vương Hoằng khẽ gẩy, sau khi
khiến cho cầm phát ra một loạt tiếng nhạc thanh duyệt, chàng nhíu mày,
chậm rì rì nói: “Tướng quân đang đêm mà đến, là muốn cùng Vương Hoằng
thực hiện một giao dịch đúng không? Giao dịch tức thời, chỉ sợ không thể nói là khách quý!”
Trong giọng nói thanh nhuận rất có khí thế.
Trần Dung ngẩng phắt đầu, nhìn về phía Vương Hoằng.
Dưới ánh nến, trên gương mặt thiếu niên tuấn mỹ cao xa mang theo tươi cười
nhợt nhạt, nhưng nhìn kỹ, mới phát hiện đôi mắt chàng vốn trong suốt lại có gợn sóng.
Nhiễm Mẫn cũng ngẩn ra.
Y nhìn chằm chằm Vương Hoằng.
Nhìn mãi, Nhiễm Mẫn cất tiếng cười to.
Vừa cười, y vừa bước đi. Sau khi ngồi xuống tháp đối diện với Vương Hoằng, y thoáng nhìn Trần Dung, quát khẽ: “Rót rượu!”
Trần Dung đang thất thần, nghe thấy mệnh lệnh như thế, nhất thời rùng mình.
Nàng cúi đầu, bước đến trước tháp Nhiễm Mẫn, nhẹ nhàng quỳ xuống.
Từ lúc Nhiễm Mẫn ngồi xuống, tỳ nữ có tư thái mạn diệu hầu ở bên cạnh đã
đi tới, chuẩn bị rót rượu. Hiện tại nhìn thấy Nhiễm Mẫn sai sử Trần Dung vốn cũng là khách nhân, các nàng ngẩn ngơ, nhìn thoáng qua nhau rồi
cuối cùng thi lễ với hai người, xoay người lui về phía sau.
Lúc
này, Vương Hoằng vẫn cười yếu ớt, đôi mắt cũng không thèm nâng lên, càng không hề liếc nhìn Trần Dung. Tựa hồ, ở trong mắt chàng, Trần Dung chỉ
là một cơ thiếp Nhiễm Mẫn tùy tiện mang đến, tựa hồ chỉ là một người qua đường mà chàng chưa bao giờ từng gặp qua, cũng chưa từng quen biết……
Trần Dung cố gắng bình ổn tâm trí, tay trái nâng ống tay áo, bắt đầu rót rượu cho Nhiễm Mẫn.
Tiếng rượu rót vào chén vang lên trong phòng trúc im lặng.
Đảo mắt, một chén rượu đã được rót đầy.
Nhiễm Mẫn liếc nhìn Trần Dung, bưng chén rượu lên, từ từ nói: “Rót một chén rượu cho Vương Hoằng.”
Đây là mệnh lệnh.
Trần Dung thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Vâng.” Xoay người, cầm theo bầu rượu đi về phía Vương Hoằng.
Nàng cúi đầu, đi đến trước mặt Vương Hoằng.
Sau khi thi lễ với chàng, Trần Dung hơi hạ thấp người, cầm bầu rượu, rót rượu cho Vương Hoằng.
Rượu chảy vào trong chén.
Trên gương mặt tuấn dật của Vương Hoằng vẫn mang theo tươi cười nhợt nhạt.
Ánh mắt kia an hòa như thế, tươi cười thản nhiên như thế, thật sự không
thấy chút dị thường.
Nhiễm Mẫn liếc nhìn Vương Hoằng vân đạm
phong khinh, cao xa tự tại, đột nhiên, y cảm thấy chán ghét hành vi của
mình. Lập tức, y trầm giọng ra lệnh: “Lui ra!”
“Vâng.”
Trần Dung lên tiếng, cúi đầu, chậm rãi lui ra.
Chỉ chốc lát, nàng đã thối lui ra sau lưng Nhiễm Mẫn, dáng người yểu điệu duyên dáng dần dần biến mất trong một góc tối.
Nhiễm Mẫn thu hồi lực chú ý từ trên người Trần Dung. Y nhìn chằm chằm Vương
Hoằng, đột nhiên cười nói: “Nhiễm mỗ thật sự không rõ, làm sao Thất lang biết tối nay ta sẽ đến? Lại làm sao mà biết, ta muốn thực hiện giao
dịch với ngươi?”
Trước câu hỏi của y, Vương Hoằng vươn ngón tay thon dài.
Chàng chậm rãi bưng lên chén rượu Trần Dung vừa rót, nhấp một ngụm, nói với
giọng cực kỳ tùy ý: “Tướng quân chí hướng cao xa, tính toán quá nhiều,
cơ hội tốt để làm giao dịch như thế cùng Lang Gia Vương thị, hẳn sẽ
không dễ dàng buông tha.”
Khi chàng nói ra những lời ‘Chí hướng
cao xa, tính toán quá nhiều’, hai mắt Nhiễm Mẫn âm trầm, khí tức xơ xác
tiêu điều bao phủ quanh phòng.
Nhiễm Mẫn là Thiên Vương, y luôn coi mạng người là việc vặt, vừa có tâm ra oai, khí thế thật sự kinh người.
Bất tri bất giác, nhóm tỳ nữ đứng hai bên đã lạnh run.
Khóe miệng Vương Hoằng vẫn mỉm cười, cử chỉ đều rất lịch sự tao nhã.
Nhiễm Mẫn chậm rãi nghiêng người, đôi mắt y như chim ứng, không hề chớp khóa
chặt trên mặt Vương Hoằng, ngữ khí lại mang theo ý cười: “Thất lang sao
biết ta có chí hướng cao xa, tính toán quá nhiều?”
Vương Hoằng ngẩng đầu lên.
Chàng nhìn lại Nhiễm Mẫn, mỉm cười, chàng lắc chén rượu trong tay, nói:
“Mời!” Rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chàng còn nâng chén đảo
ngược, lắc lắc về phía Nhiễm Mẫn, ý tứ thực sáng tỏ, là muốn y uống rượu xong rồi nói sau.
Gương mặt Nhiễm Mẫn bình tĩnh, ánh mắt như
sói đi săn khóa chặt trên người chàng. Cho tới bây giờ, dưới khí thế của y, không có ai không khuất phục. Ngay cả mấy chủ tử Thạch gia cũng là
im miệng không nói, khúm na khúm núm.
Có điều nói đi nói lại, nếu Vương Hoằng cũng có cử chỉ thất thố, vậy chàng thật đúng là tốt mã dẻ cùi.
Khi đó, khí tức vừa rồi dần dần biến mất. Chúng tỳ nữ đồng thời thở dài một hơi, Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng nhìn Nhiễm Mẫn quả thực giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Nàng biết lần này Vương Hoằng đã thắng một
nước.
Chờ Nhiễm Mẫn uống xong rượu, vài tỳ nữ nhăn mày nhăn mặt đi lên trước, rót rượu cho hai người.
Vương Hoằng không lấy chén rượu, tay phải chàng đặt lên cầm, tùy ý gẩy hai
cái, sau khi phát ra vài âm phù dễ nghe, làm cho không khí trầm ngưng
trong phòng trúc trở thành hư không, chàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn
Nhiễm Mẫn rồi nói: “Này vừa đứng, tướng quân chuẩn bị giúp ta thế nào?”
Chàng lại hỏi ra vấn đề như thế!
Chàng lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ mà chắc chắn hỏi ra vấn đề như thế!
Trần Dung ngẩng ngay đầu lên……
Nhiễm Mẫn cũng nâng đầu. Y nhìn thẳng Vương Hoằng, đột nhiên, y bật cười
khanh khách: “Vì sao ta phải trợ giúp Vương Hoằng ngươi?”
Trong tiếng chất vấn của y, Vương Hoằng khoanh hai tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn y.
Dưới ánh mắt của chàng, Nhiễm Mẫn chậm rãi nhíu mày.
“Cộp” một tiếng, Nhiễm Mẫn đặt chén rượu trong tay xuống, quát khẽ: “Mẹ nó
chứ! Nói chuyện với những người như các ngươi thật đúng là hao tâm tốn
sức. Được rồi, Vương Thất lang, chúng ta nói thẳng ra đi. Lúc này ta
giúp ngươi đối phó Mộ Dung Khác, ngày khác nếu Nhiễm Mẫn có yêu cầu thì
cần ngươi giúp đỡ một chút trong Tấn thất.”
Sau khi y nói ra yêu cầu của mình, mắt đen như sói nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, chờ câu trả lời của chàng.
Dưới ánh mắt của y, Vương Hoằng mỉm cười.
Chàng chậm rãi đứng lên.
Khi chàng đứng lên, vách tường phía sau chàng hiện ra một bóng người.
Vương Hoằng nhìn chằm chằm Nhiễm Mẫn, chậm rãi, hắn nở nụ cười, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh nến tản ra hàn quang.
Mỉm cười, giọng nói của Vương Hoằng trước sau như một nhã nhặn, ôn nhu mà
lạnh nhạt: “Đối phó với Mộ Dung Khác chỉ là việc nhỏ, thuận lợi cho
tướng quân mà thôi, mua bán này không có lời.”
Nhiễm Mẫn không kiên nhẫn, y đứng phắt dậy.
Hai tay vỗ một cái, y nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, nói với vẻ tức
giận: “Vương Thất lang, ngươi cũng đừng quên, nếu không có ta, tính mệnh của ngươi đã khó bảo toàn! Ngay cả Lang Gia Vương gia cũng sẽ gạt bỏ uy vọng. Dưới tình huống như vậy, ngươi còn dám nói mua bán không có lời!”
Y thấp giọng rít gào đến đây, vung tay áo dài, quay đầu rời đi.
Trần Dung giật mình, nhìn thoáng qua Vương Hoằng, thấy chàng mỉm cười, bình
thản nhìn theo bóng dáng của Nhiễm Mẫn, nàng ngập ngừng một chút rồi cúi đầu chạy ra khỏi phòng trúc.
Chúng thân vệ đang chờ, nhìn thấy Nhiễm Mẫn đi ra vội vàng bước lên đón.
Bọn họ đang muốn mở miệng hỏi, thấy y nghiêm mặt, biểu tình tối tăm thì không dám thốt ra một tiếng.
Đoàn người xoay người đi ra bên ngoài.
Dưới sự dẫn dắt của Nhiễm Mẫn mang theo gương mặt âm trầm, mọi người không nói được một lời, cúi đầu hành tẩu.
Vừa mới bước ra ngã tư đường, một thân vệ liền kêu lên: “Làm sao mà cháy vậy?”
Mọi người đồng thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên bầu trời phía tây, ánh lửa tận trời, khói đen bốc lên tận
mây. Cùng khói đen cuồn cuộn kia là tiếng la hét ầm ĩ, kêu nháo của
người thành Nam Dương.
Mọi người nhìn ngó, đột nhiên, một thân vệ kêu lên: “Tướng quân, không tốt! Ngài nhìn phương hướng kia đi!”