Mị Ảnh

Chương 83: Ông vua không ngai


Nghệ Phong lại chậm rãi đi tới bên người Đại trưởng lão, lấy tay xoa xoa mặt ghế dính bụi vì trận đấu vừa rồi, bình thản ngồi xuống, dáng vẻ bất cần đó làm cho ai nhìn thấy cũng sửng sốt.
- Đại trưởng lão, trận mở màn xong rồi, chuẩn bị nghi thức hạ sơn thôi.
Nghệ Phong ung dung nói, cũng không thèm nhìn Lưu Phong trong tay Đại trưởng lão, phảng phất xem Lưu Phong như vật chết vậy.
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Lưu Phong đã bị thương nặng, hừ một tiếng, vung tay kêu hai trưởng lão phụng dưỡng dẫn Lưu Phong đi trị liệu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Phong, lúc này mới đi tới trước đài, nhìn xuống dưới nói:
- Ta cũng không nói nhiều, nội dung nghi thức hạ sơn các ngươi đều đã biết. Vị trí thiếu tông chủ có thể thuộc về một người trong số các ngươi.
Nói xong, Đại trưởng lão không nói thêm câu nào nữa. Hắn quay lại ghế ngồi, khiến tứ đại trưởng lão còn lại nhìn hắn sửng sốt: Từ lúc nào, đại ca lại nói ngắn gọn như vậy, trong nghi thức hạ sơn ngày trước, hắn không nói trên một canh giờ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ánh mắt của các đệ tử trong nháy mắt rực cháy. Danh hiệu Thiếu tông chủ là thứ mà tất cả mọi người đều ao ước. Mặc dù rất nhiều người biết rõ mình đến cũng vô dụng, thế nhưng danh hiệu này vẫn khiến bọn họ điên cuồng.
Chỉ là, khi bọn hắn nhìn thấy Lưu Phong đang bên cạnh chữa trị, trong lòng bọn họ bất giác cũng dần dần nguội lạnh, tranh cướp danh hiệu này với Nghệ Phong, chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?
Làm sao bọn họ có thể chịu được một quyền của hắn?
Nghĩ vậy, tất cả đệ tử vốn đang rục rịch lại dần dần bình ổn lại, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn Nghệ Phong đang buồn chán ngồi trên khán đài nghịch móng tay.
Danh hiệu Thiếu tông chủ tuy rằng mê hoặc, thế nhưng sinh mệnh còn đáng quý hơn.
Nghệ Phong đang nghịch móng tay, cảm giác được ánh mắt của mọi người đang chăm chú nhìn mình, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
- Mặc dù bản thiếu biết mình rất tuấn tú, thế nhưng ta không thích nam nhân nhìn ta.
- Khốn kiếp...
Mọi người giơ ngón giữa về phía Nghệ Phong, trong lòng thầm mắng: lão tử cũng không thích nam nhân.
Đại trưởng lão thấy không có ai lên đài, hắn không khỏi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, thì ra tất cả mọi người đều bị trận đấu vừa rồi của Nghệ Phong làm cho chấn động. Chuyện này cũng khó trách, dựa vào tốc độ quỷ mị của tiểu tử này, thực lực Sư Cấp, lại phối hợp với công pháp Nhật giai, trong mười mấy tên đệ tử, còn có ai dám chống lại phong mang.
Nghĩ vậy, năm đại trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Với thân phận đệ tử Thánh địa của Nghệ Phong, bọn họ hoàn toàn không hy vọng Nghệ Phong sẽ cướp đoạt được danh hiệu thiếu tông chủ. Danh hiệu này, ngoại trừ mang đến một chút hư vinh, cũng không có chỗ tốt nào, thậm chí còn có nguy hiểm phủ xuống.
Thế nhưng, ánh mắt kính nể của đám đệ tử khiến Đại trưởng lão cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Hiện tại Nghệ Phong, thật giống như ông vua không ngai.
- Nghệ Phong, ngươi muốn danh hiệu Thiếu tông chủ này sao?
Đại trưởng lão sờ đầu, bất đắc dĩ nhìn Nghệ Phong nói.
- Cái gì?
Nghệ Phong bỗng nhiên đứng dậy, hét lớn:
- Mẹ kiếp, có quỷ mới danh hiệu thiếu tông chủ đó, vừa không phát tiền lương cho ta, vừa không cho ta vui chơi với mỹ nữ, ta cần danh hiệu chó má đó làm gì.
Những lời này khiến sắc mặt của mấy Đại trưởng lão đều đỏ bừng. Cả đám cắn răng, trừng mắt nhìn Nghệ Phong: Khốn kiếp, thứ người khác liều mạng cướp đoạt, đến miệng ngươi lại trở thành rác rưởi.
Thi Đại Nhi đứng dưới đài, bàn tay mềm mại che cái miệng nhỏ nhắn, khanh khách cười không ngừng: Phong ca ca quả nhiên vẫn vô sỉ hỗn đản như trước đây.
Nghệ Phong được Đại trưởng lão nhắc nhở, lúc này mới hiểu được vì sao nhãn thần của mọi người tập trung trên người mình, hắn đành phải mở miệng nói:
- Vị trí Thiếu tông chủ đó, các ngươi cứ lấy đi. Nếu các ngươi mời ta làm tông chủ, ta còn có thể suy nghĩ, chứ danh hiệu rác rưởi thiếu tông chủ này, bản thiếu không có hứng thú.
Câu nói tùy tiện này của Nghệ Phong khiến Đại trưởng lão vô cùng tức giận, sắc mặt tái xanh nhìn Nghệ Phong, bàn tay nắm chặt, thật sự rất muốn dùng một quyền đập chết Nghệ Phong.
Danh hiệu thiếu tông chủ của Thánh địa, thật sự rác rưởi như vậy sao? Cho dù tiểu tử này không biết hắn là truyền nhân của Thánh địa, cũng không thể vũ nhục như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghĩ vậy, Đại trưởng lão hừ lạnh, quay sang nói với mọi người:
- Hôm nay phá lệ một lần, nếu như các ngươi nhìn Nghệ Phong không vui, có thể vây công đánh hắn. Chỉ cần hắn thất bại, danh hiệu thiếu tông chủ cũng không có phần hắn.
- Ặc...
Nghệ Phong suýt chút nữa té ngã xuống đất, nhìn mười mấy người ở phía dưới, trong lòng bất giác ớn lạnh: Khốn kiếp, hơn mười người vây công ta, ta làm sao chống lại được? Lão già này, ngươi dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy sao?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão, tàn bạo nhìn hắn, phảng phất như muốn ăn thịt Đại trưởng lão.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nghệ Phong, Đại trưởng lão ngược lại rất vui vẻ, hắn có chút hả hê nhìn Nghệ Phong, chỉ hận không thể kêu mọi người đánh Nghệ Phong thương tích đầy mình.
Nghệ Phong lại quay đầu nhìn Ngũ trưởng lão sủng ái hắn nhất, đã thấy hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, hiển nhiên không chuẩn bị giúp đỡ Nghệ Phong.
Nhìn thấy tình huống này, Nghệ Phong không khỏi rụt cổ, có chút yếu ớt nhìn xuống dưới đài. Quả nhiên, thấy trong mắt đám đệ tử toát ra quang mang nóng cháy, cước bộ rục rịch.
Trong lòng Nghệ Phong thoáng chốc nổi lên một suy nghĩ: Chạy, phải chạy cho nhanh. Bằng không, đám đệ tử bị mình đánh trước kia, không báo thù được mình nhất định sẽ không yên.
Thế nhưng, ngay khi Nghệ Phong vận chuyển đấu khí trong cơ thể tới cực hạn, chuẩn bị vận chuyển công pháp Mị Ảnh, lại phát hiện, mặc dù có một số người rục rịch bước chân, nhưng không có ai dám bước ra đầu tiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghệ Phong không khỏi phá lên cười: Hắc hắc, thì ra bọn họ vẫn cố kỵ mình, không ai dám làm kẻ đầu đàn.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong bước lên một bước, cười nói:
- Ta biết, nếu các ngươi đồng loạt xông lên, ta khẳng định sẽ bị các ngươi đánh rất thê thảm, chỉ là ta nói trước, ta không thể đối phó được hết tất cả các ngươi, nhưng xử lý mấy tên đầu đàn cũng không thành vấn đề.
Lời nói của Nghệ Phong, nhất thời khiến người vừa mới chuẩn bị bước ra vội vàng thu hồi cước bộ. Với thực lực Nghệ Phong vừa mới triển lộ, toàn lực đối phó với mấy kẻ đầu đàn, thật sự không phải vấn đề quá lớn.
Đại trưởng lão nhìn thấy mọi người bị câu nói của Nghệ Phong đánh phủ đầu, không dám hành động. Hắn hơi ngẩn người, quả thật bản thân đã đánh giá thấp lực uy hiếp của Nghệ Phong đối lòng người.
Ánh mắt của Nghệ Phong lại chuyển động nhìn đám đệ tử bên dưới, khi hắn bắt gặp nụ cười xinh đẹp của Thi Đại Nhi, hắn liền mỉm cười nháy mắt với Thi Đại Nhi.
Thi Đại Nhi đương nhiên biết rõ ý tứ trong đó, nàng trợn mắt nhìn Nghệ Phong, nhưng vẫn lướt lên khán đài, thanh âm ngọt ngào của nàng vang lên bên tai mọi người.
- Đại Nhi khiêu chiến Nghệ Phong sư huynh.
Nghệ Phong thở dài, mặc dù hiện tại đoàn người này không dám tiến lên. Nhưng nếu có mấy người liều lĩnh, mình vẫn có nguy cơ gặp xui xẻo. Lúc này Nghệ Phong mới ra hiệu cho Thi Đại Nhi bước lên. Tiểu ny tử này, đã để ý danh hiệu thiếu tông chủ từ rất lâu.
- Được. Ta tiếp nhận, nàng động thủ đi!
Nghệ Phong cười nói, tiến lên phía trước mấy bước.
Mọi người thấy Thi Đại Nhi tiến lên khiêu chiến Nghệ Phong, tâm tư ngược lại bình ổn hơn nhiều, ánh mắt chăm chú quan sát hai người. Tuy rằng cho tới bây giờ Thi Đại Nhi vẫn chưa từng xuất thủ chính thức, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, nàng không hề kém hơn Lưu Phong, mà chỉ mạnh hơn thôi.
Thi Đại Nhi nhìn thoáng qua Nghệ Phong, nàng nheo đôi mắt đầy yêu mị của mình:
- Vậy Đại Nhi động thủ đây.
Nói xong, Thi Đại Nhi khẽ giơ tay lên, đánh về phía Nghệ Phong.
- Ai da...
Khi tay của Thi Đại Nhi còn cách Nghệ Phong hơn một thước, đã thấy Nghệ Phong kêu lên đau đớn, thân thể bỗng nhiên đập trên mặt đất. Dáng vẻ cực kỳ thống khổ.
- Ai da….Ai da….
Nghệ Phong đau đớn không ngừng kêu lên:
- Đại Nhi, nàng mạnh quá, mới dùng một chiêu đã khiến ta bị trọng thương. Ai da... Đây lẽ nào chính là Cách Sơn Đả Ngưu trong truyền thuyết?
Thi Đại Nhi sững sờ, đứng yên tại chỗ, nhìn Nghệ Phong lăn lộn trên mặt đất, trong lòng không biết nói gì: Ngươi làm vậy không phải quá giả dối hay sao, tay ta còn cách ngươi rất xa. Tuy rằng ta biết ngươi sẽ nhường ta, thế nhưng ngươi cũng không cần làm quá lên như vậy chứ.