Lâm Vi Vi cho tới bây giờ vẫn không có cảm giác là mình có thể quá
may mắn như vậy, thời điểm cô gật đầu đồng ý cùng Lâm Mục hẹn hò, Lâm
Mục đã hưng phấn đem cô bế lên xoay quanh mấy vòng. Lâm Vi Vi lúng túng nhìn người bán hàng của quán cà phê đang che miệng cười trộm, cái này
đã biến thành cặp tình nhân ngu ngốc rồi. Lâm Vi Vi có chút bất đắc dĩ
ôm cổ Lâm Mục “Anh không thể làm em té.”. Ngày nghỉ còn dư lại, mỗi
một ngày đều là hạnh phúc ngọt ngào. Lâm Mục mỗi ngày đều đúng giờ đến gõ cửa nhà Lâm Vi Vi đưa cô đi ăn đậu hủ hoa mà cô thích. Lâm Vi Vi
cũng sẽ mỗi ngày sau khi ăn xong bữa ăn tối, liền nắm tay Lâm Mục đi
vườn hoa trong chung cư tản bộ. Bọn họ không cần tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ cần bình thản lâu dài là đủ..
Một tháng sau Lâm Mục đưa Vi Vi trở lại đại học cô đang học, gặp cha mẹ của Vi Vi.
Ở trước cuộc gặp mặt này, Lâm Mục không tự tin lắm hỏi Lâm Vi Vi, “Chúng ta vội vàng gặp cha mẹ như vậy có tốt không?”
“Vậy anh có đồng ý dẫn em đi gặp cha mẹ của anh không?” Lâm Vi Vi hỏi ngược lại.
Lâm Mục gật đầu, “Anh chỉ sợ em không muốn thôi.”
“Em đồng ý. Cho nên anh cũng đồng ý đúng không?”
“Vi Vi......” Lâm Mục ôm lấy Vi Vi, anh hiểu được. Giữa hai người đã không cần quá nhiều lời nói.
Cô dùng thời gian một năm để hoàn thành chương trình học cuối cùng
trong đại học, hắn dùng thời gian một năm đem chuyện của hai người viết
thành một quyển sách. Cô ở trên bức tranh Violet còn không có hoàn, đã
tăng thêm Lâm Mục cùng Lucy. Lâm Mục đi dự buổi lễ tốt nghiệp của Vi Vi, trên người mặc một bộ đồ lễ phục màu trắng tỏa sáng, dựa vào thân phận
Giang Hiểu mà cô thích, cũng dựa vào thân phận Lâm Mục ban trai của cô,
anh cầu hôn cô. Lâm Mục đang cầm một chiếc nhẫn tứ diệp thảo quỳ một
chân trên đất, “Gả cho anh đi, Vi Vi. Anh sẽ cho em hạnh phúc.”
Thậm chí rất nhiều năm sau, mỗi lần bạn học ở đại học họp mặt, cái
đoạn tình sử lãng mạn của Lâm Vi Vi và Lâm Mục vẫn được mọi người kể lại say sưa. Nửa năm sau bọn họ kết hôn, Lâm Mục cũng xuất bản quyển sách
này.
Sách có tên 《 Mèo lầu trên, hoa lầu dưới. 》.
Lâm Vi Vi ngồi trên xích đu ở dưới giàn hoa trong vườn hoa của mình.
Lật quyển sách Mèo và hoa ra, suy nghĩ của cô giống như trở lại thời
gian học cấp ba. Hội trưởng hội học sinh thần bí sắp rời khỏi trường.
“Cô một người xoắn tay áo, giơ chai xăng khó ngửi liều mạng đem nước
sơn trên bảng lau sạch, vừa lau vừa khóc. Lúc này, Chàng trai ở bên cửa
sổ nhìn cô chăm chú thật lâu, rồi đi ra phía trước, ‘ Đừng khóc, có việc gọi tôi không phải là xong sao? ’.” Lâm Vi Vi vừa đọc đến nội dung trên sách. Cô liền ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai đang trêu chọc đùa giỡn cùng Lucy.
Tên lường gạt, anh ta từ đầu đến cuối không hề giúp mình. Lâm Vi Vi bĩu môi nhưng vẫn là không tự chủ được đi về phía Lâm Mục.
Là anh sai mèo nhà anh đến nhà tôi quấy phá đúng không? Cô bé hỏi.
Đúng vậy a, bởi vì tôi muốn cùng cô có một lần gặp gỡ khó quên. Chàng trai trả lời.