Một giọng nói trầm thấp, nghe thật là êm tai vang lên từ phía bên kia của điện thoại.
Ý sao cô nghe cái giọng này quen quen thế nhỉ? Hình như cô đã gặp qua người này ở đấu đó rồi thì phải???
- Xin cho hỏi ấy bên kia là ai vậy?_ cô đáp
Ba bé quạ nhỏ nhắn lại xuất hiện trên cái đầu của anh...
Quạt... quạt... quạt...
(T/g: Kaka. Hết bay trên đầu "Tiểu Tấn" nhà ta rồi chúng nó còn dám bay trên đầu "Phong ca" nhà ta! Thật, sắp tới số đến nơi rồi!:])
Được, được lắm!
Cô dám quên giọng nói của anh? Hừ...lần này cô gái nhỏ à, em tới số rồi!!!
[- Em thật sự không nhớ tôi là ai hay sao?]
Bên trong giọng nói ấy là một sự tức giận đang được kiềm chế lại, người nghe được có thể cảm nhận được người nói đang tức giận tới mức nào! Nhưng rất tiếc rằng cô bây giờ đang ngu ngơ nên không nhận ra được nên đã tỉnh bơ mà trả lời một chữ:
- Không!
(T/g: Ôi! Bé mèo ngây thơ nhà Kết, em sắp tàn đời giống ba bé quạ kia rồi...:])
Bùm!!!
Cơn tức giận đã nổ tung rồi! Bây giờ anh có thể giết chết người nào trong phạm vi 500m xung quanh đây.
(T/g: cầm dép vọt lẹ liền!!!:>)
Thời gian cứ trôi qua, sự im lặng này cứ tiếp tục tiếp diễn...
Cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi!
Từ nãy đến bây giờ đã là 10 phút 21 giây rồi đó nhé. Cô thật không chịu đựng nổi cái sự im lặng chết chóc này nữa đâu huhu.
Mà cô cứ thắc mắc, tại sao từ khi cô trả lời người bên kia bằng chữ "Không" thì tại sao ấy bên kia hình như rất tức giận thì phải???
(T/g: Ổ? Bé mèo khôn hơn một chút rồi đấy ạ:>)
Và cuối cùng, sau 17 phút 38 giây thì anh cuối cùng cũng lên tiếng:
[- Em chờ đó! Tôi qua đón em, để xem em có nhớ đươc tôi là ai hay không?]
Sau khi vừa dứt lời thì anh liền cúp máy ngay lập tức chả nói thêm câu gì cả...
Ủa ủa, vụ này là sao vậy? Qua nhà đón cô là sao?
À mà khoan đã! Cô cảm thấy hình như mình sắp gặp nạn rồi thì phải? Xung quanh đây hình như có mùi hơn mờ ám à nha!