Mèo Hoang

Chương 20: Sau khi tự do

Du Mặc Niên sa sầm nét mặt, đang định nói thì thư ký Tạ đã mở miệng trước: “Ngài Thị trưởng, đây là mệnh lệnh chính thức của Tổng thống, mong ngài đừng làm khó tôi. Bên ngoài đã bố trí xe chuyên dụng, đưa ngài tới sân bay, Tổng thống đang đợi ngài ở thành phố Thiên Không.”

Sắc mặt Du Mặc Niên hoàn toàn căng cứng. Thư ký Tạ không nhìn anh ta nữa mà nhìn sang Tô Di, hỏi: “Vị này là?”

Du Mặc Niên lạnh lùng nói: “Cô ấy là bạn tôi, không liên quan gì tới chuyện này, để cô ấy đi.”

“Vâng!”

Có vẻ như thư ký Tạ thực lòng không muốn đắc tội với Du Mặc Niên, đám cảnh vệ cũng không làm khó Tô Di, vì thế, cô dễ dàng thoát khỏi phủ Thị trưởng một cách an toàn. Cô lần nữa ngẩng đầu, nhìn trận địa uy hiếp trên bầu trời. Liếc mắt thấy những chiếc chiến thuyền rõ ràng lớn hơn ban nãy, chứng tỏ sự uy hiếp đang càng lúc càng gần.

Cô suy nghĩ về các phương thức vượt ngục của Mạnh Hi Tông, có thể anh ta sẽ trong ứng ngoài hợp, hối lộ mua chuộc, thậm chí cũng có thể là trực tiếp phái một đội Lính đánh thuê xâm nhập vào thành phố cứu người. Nhưng hóa ra, sự việc lại không như cô nghĩ. Không hề có sự thỏa hiệp, càng không có khái niệm “chạy trốn”, mà là trong nháy mắt bao vây tứ phía. Nghe giọng điệu của Du Mặc Niên thì đến phút cuối cùng, đội Lính đánh thuê còn bắt bí được của Liên minh một khoản.

Cô thậm chí còn hoài nghi, thực ra Du Mặc Niên không hề hiểu rõ lợi thế và bất lợi trong việc bắt Mạnh Hi Tông làm tù binh, mà là đội quân Lính đánh thuê vẫn luôn tìm trăm phương ngàn kế để giễu võ giương oai, trêu chọc đội quân Liên minh.

Vậy mục đích của bọn họ là gì?

Nghĩ tới đây, cô dựng thẳng cổ áo khoác, hòa vào dòng người trên phố rời đi.

Bên trong phủ Thị trưởng.

Thư ký Tạ là thư ký đầu tiên và cũng là duy nhất của Tổng thống Liên minh đương nhiệm, cung cách làm việc của ông ta rất chuẩn mực. Sau khi đưa thiếu gia lên xe chuyên dụng rời đi, ông ta liền bí mật đột nhập nhà giam ngầm của Du gia.

Tuy đã nghe qua đại danh của Mạnh Hi Tông từ lâu, nhưng hôm nay mới được gặp mặt, ông ta vẫn thoáng giật mình. Giữa gian phòng chật hẹp, tối tăm, hai người đàn ông ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt điềm tĩnh như đang ở nơi nghỉ dưỡng. Có thể dễ dàng nhận ra người đàn ông cao lớn, phong độ hơn hẳn kia chính là Mạnh Hi Tông, hoàn toàn không hề hung hãn, thô lỗ như trong tưởng tượng mà trái lại, anh ta có một gương mặt lạnh lùng, phong thái cao quý không ai bì kịp. Thảo nào anh ta có thể giả mạo Thương Chủy lâu như vậy mà không bị phát hiện.

Đột nhiên, thư ký Tạ toát mồ hôi lạnh, ông ta đã hiểu, thực ra binh lực hùng hậu trên bầu trời kia không chỉ đến để cứu Mạnh Hi Tông, rốt cuộc tại sao Lính đánh thuê lại xuất hiện ở nơi này?

Thư ký Tạ khéo léo giới thiệu bản thân nhưng đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt. Thậm chí, ông ta còn ngỏ lời xin lỗi vì đã “không cẩn thận” bắt nhầm Sĩ quan chỉ huy của đội quân Lính đánh thuê. Lúc này, người trợ lý trẻ tuổi đứng phía sau Mạnh Hi Tông mới mở miệng ra điều kiện.

“Chúng tôi dự định sẽ ở lại tinh hệ Vĩnh Hằng này.” Ngữ khí của cậu ta tựa như đang bàn bạc ngã giá mua một chiếc bánh bao rẻ tiền. “Vì thế, hãy giao thành phố Tự Do cho chúng tôi.”

“Cái này…”

“Các người có thể tiếp tục duy trì sự thống trị của Liên minh, luật pháp của Liên minh và quân đội thường trú.” Cậu ta nói. “Vẫn là lãnh thổ của Liên minh, chỉ cần không gây trở ngại gì cho chúng tôi là được.”

“Tôi cần báo cáo với Tổng thống trước đã.”

“Xin cứ tự nhiên.”

“Ngoài ra, tôi có thể hỏi các ngài một câu không? Tại sao các ngài lại chọn tinh hệ Vĩnh Hằng? Và tại sao lại là thành phố Tự Do?” Thư ký Tạ thực sự không hiểu, nghe nói Lính đánh thuê thường xâm chiếm những tinh cầu có nguồn tài nguyên dồi dào, vì sao bây giờ bọn họ lại chọn tinh cầu này?

Sĩ quan chỉ huy đội quân Lính đánh thuê nãy giờ vẫn trầm mặc, lúc này đột nhiên lên tiếng.

“Tôi thích tinh hệ này!” Mạnh Hi Tông thản nhiên nói. “Trong vòng một trăm năm ánh sáng, tinh cầu Tự Do là nơi chứa đựng số mỏ molypden[1] lớn nhất.”

[1] Một nguyên tố hóa học thuộc nhóm 6 với ký hiệu Mo và số nguyên tử 42. Nó có điểm nóng chảy cao hàng thứ 6 trong số các nguyên tố đã biết và vì thế thường được sử dụng trong các loại hợp kim thép có sức bền cao.

“Nhưng nếu giao mỏ molypden cho các người thì máy bay của quân đội Liên minh sẽ tiếp nhiên liệu bằng cách nào?” Thư ký Tạ nghiến răng nói, hóa ra bọn chúng đến đây là vì khoáng thạch. Ông ta quên mất rằng, tài nguyên khoáng sản đối với Mạnh Hi Tông chỉ xếp thứ hai.

“Các người có thể mua lại của chúng tôi” Mạnh Hi Tông nói. “Trên thực tế, thành phố Tự Do đã nằm trong tầm khống chế của chúng tôi, nhưng chúng tôi không thích dùng vũ lực để chiếm đoạt mà thôi!”

Đây rõ ràng là uy hiếp chiếm đoạt rồi còn gì!

Thư ký Tạ giận dữ rời khỏi nhà giam, ông ta bất giác cảm thấy mình mới chính là người bị giam trong ngục. Khi ông ta báo cáo mọi chuyện lại cho Tổng thống, người đứng đầu Liên minh ở đầu dây bên kia bỗng trầm mặc.

“Anh ta nói anh ta thích tinh hệ Vĩnh Hằng ư?” Du Lân Cử lạnh lùng nói. “Bọn thổ phỉ này, đây chẳng phải là bọn chúng muốn ăn cướp một cách trắng trợn à? Nói cho chúng biết, tôi không chấp nhận bất cứ điều kiện nào, nếu bọn chúng không rút lui, chúng ta sẽ giết Mạnh Hi Tông.”

Với thái độ quyết liệt, thư ký Tạ không đến tìm Mạnh Hi Tông mà trực tiếp liên lạc với đội quân Lính đánh thuê đang giương oai giễu võ trên bầu trời kia, bí mật truyền đạt lại lời đe dọa của Tổng thống. Ngay sau đó, người chỉ huy đội quân Lính đánh thuê rất nhanh đã truyền đến câu trả lời, nội dung vẫn đầy uy hiếp như phong cách của Mạnh Hi Tông.

“Giết đi!” Bọn họ nói. “Các người giết Sĩ quan chỉ huy, mỗi người chúng ta ở đây sẽ được thăng thêm một cấp, tốt quá, tốt quá! Có điều, từ trước đến nay, Lính đánh thuê không chấp nhận bất cứ sự uy hiếp nào, chỉ cần Sĩ quan chỉ huy của chúng ta có mảy may thương tích, chúng ta cũng sẽ dùng đạn hạt nhân phá hủy toàn bộ tinh cầu Hy Vọng này. Cái gì? Các người có nhiều đạn hạt nhân hơn chúng ta à? Không sao, chúng ta chỉ cần cho nổ tung tinh cầu Hy Vọng này là đủ rồi!”

Nửa giờ sau, ngài Tổng thống rốt cuộc cũng phải thở dài, chỉ thị mới nhất cho thư ký Tạ: “Giao thành phố Tự Do cho anh ta, anh ta được quyền đóng quân tại đó. Nhưng nếu Trùng tộc phát động chiến tranh, tôi muốn bọn họ ưu tiên giúp chúng ta đối phó. Mặt khác, ở trước mặt công chúng, bọn họ phải thừa nhận Lính đánh thuê trung thành với nhân loại.”

Thư ký Tạ gặp lại Mạnh Hi Tông nãy giờ vẫn ngồi chờ tin tức, phát hiện anh ta không hề hoảng loạn, còn nhíu mày nói: “Tổng thống của các người thông minh đấy! Thành phố đã giao cho bọn tôi rồi, tôi cho các người ba tháng để di dời dân thường, hết thời hạn, Lính đánh thuê sẽ tiếp nhận tinh cầu.”

Thư ký Tạ cung kính tiễn tù nhân đáng sợ nhất từ trước tới nay ra khỏi nhà giam. Nhìn Mạnh Hi Tông ngồi lên Báo Săn bay lên không trung, cùng tám chiếc chiến thuyền của pháo đài vũ trụ đồng thời biến mất trên bầu trời, thư ký Tạ mới thở phào nhẹ nhõm, quay về bên Tổng thống chờ lệnh.

Đêm đó, tại điểm cách tinh hệ Vĩnh Hằng mười lăm năm ánh sáng.

Tám chiếc chiến thuyền của pháo đài vũ trụ xếp thành hình rẻ quạt, lẳng lặng lơ lửng trên không. Bên trong mỗi chiến thuyền, đội Lính đánh thuê trong trang phục màu đen tuyền xúm lại, nhóm đánh bạc, nhóm chơi game, hết sức ồn ào. Số ít Lính đánh thuê là phụ nữ lúc này đã đóng chặt cửa phòng, cùng những người đàn ông cường tráng, anh tuấn nhất trong đội “vui vầy cá nước”.

Trong khoang tàu của Sĩ quan chỉ huy, Mạnh Hi Tông đang ngồi nghỉ ngơi, uống trà nóng. Trước mặt là Hạm trưởng của các chiến hạm, người nào người nấy đều tỏ ra hết sức vui mừng. Một người trong số đó nói: “Vẫn là Ngài chỉ huy mưu trí hơn người, mai phục nửa năm, không mất một người nào mà sắp tới còn có được hẳn một tinh cầu.”

Mạnh Hi Tông đặt ly trà xuống, thản nhiên nói: “Tôi đến đó làm Cục trưởng cục An ninh cũng không hẳn là vì ngày hôm nay. Hơn nữa, các người tưởng lần này chúng ta chiếm được một món hời sao?”

Mọi người đều không hiểu, Mạnh Hi Tông cũng không giải thích mà quay sang hỏi Mộ Tây Đình: “Liên Đạc đâu?”

Mộ Tây Đình mỉm cười, nói: “Sau khi hắn ta cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy bị chúng ta gài bẫy nên đang nhốt mình trong phòng, không chịu ra kia kìa.”

Mạnh Hi Tông cũng cười, nói: “Đợi khi nào anh ta hết giận thì tặng cho anh ta một chiến hạm đi, chơi lâu như vậy, anh ta cũng nên có quân đội riêng rồi!”

Sau đó, mọi người bàn bạc về kế hoạch đóng quân trên tinh cầu Tự Do một lúc rồi giải tán. Ai nấy đều lái xe rời đi, chỉ còn lại Mạnh Hi Tông vẫn ngồi đó ngẫm nghĩ.

Ba tháng kế tiếp là quãng thời gian bọn họ mặc sức thư thái vui chơi.

Hôm đó, Mộ Tây Đình chạy vào báo cáo: “Lý Tích Trung đã trở lại!”

“Ừ!” Mạnh Hi Tông cũng không ngẩng đầu, nói: “Tối nay, đưa Mèo Con tới chỗ tôi!”

Mộ Tây Đình nghe anh ta nói vậy thì thoáng giật mình. Đi theo Mạnh Hi Tông đã nhiều năm, Mộ Tây Đình biết bên cạnh anh ta chưa bao giờ có phụ nữ. Cho dù lúc đầu, anh ta có hơi tàn nhẫn với Tô Di nhưng Mộ Tây Đình cũng hiểu, đó chẳng qua chỉ là hình phạt nghiêm khắc mà thôi. Nghe đồn, Mạnh Hi Tông năm xưa cũng chỉ là một Lính đánh thuê bình thường, trải qua bao tháng ngày vất vả, lăn lộn mới lên đến chức Tổng tư lệnh, thu nạp tất cả những binh sĩ lưu vong trong phạm vi ba nghìn năm ánh sáng vào đội quân dưới trướng mình. Có thể tưởng tượng được quá trình đó gian nan ra sao. Mà thỉnh thoảng anh ta lại nhắc tới câu: “Tô Di cũng giống tôi năm đó” cũng đủ để Mộ Tây Đình hiểu được lý do khiến sếp của anh ta ưu ái cô gái tên Tô Di này đến thế nào!

Nhưng hôm nay, sếp lại mở miệng yêu cầu đưa Mèo Con tới cho mình.

“Cô ấy chưa theo Lý Tích Trung trở về.” Mộ Tây Đình nói.

Rốt cuộc, Mạnh Hi Tông cũng ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Có cần phải đi tìm cô ấy không?”

Mạnh Hi Tông lẳng lặng nói: “Không cần. Nếu cô ấy thích tự do thì cứ để cô ấy tự do vài tháng đi”

“Vậy ngài có cần tôi đưa tới mấy người phụ nữ khác không?”

“Không cần!”

Trong thời gian đội quân Lính đánh thuê mặc sức ăn chơi, lãnh thổ của loài người vẫn hòa bình, yên ắng như cũ. Từ ngày đạt được thỏa thuận, bản đồ của Liên minh loài người vẫn chưa thay đổi. Năm hành tinh lớn vẫn thống nhất như cũ, đội phòng ngự vũ trụ vẫn được bố trí ổn định, vững vàng.

Chỉ là một tháng sau, có một tin tức được truyền đến khiến toàn nhân loại cảm thấy phấn chấn. Đội quân Lính đánh thuê trước nay hung hãn giờ đã đầu hàng Liên minh. Tổng thống Liên minh vui vẻ thừa nhận tin tức này, còn bố trí thành phố Tự Do làm điểm tập kết cho đội quân Lính đánh thuê. Có quân lực của Lính đánh thuê thì thực lực của Liên minh loài người càng trở nên hùng mạnh hơn nữa.

Thế là vào một buổi sáng đẹp trời, chính phủ và quân đội quân Liên minh lặng yên không một tiếng động rút khỏi tinh cầu Tự Do. Những người dân giàu có chi trả phí tổn rồi theo quân đội rời đi, còn những dân thường khác đều phải ở lại thành phố. Cục trưởng cục An ninh tinh cầu Hy Vọng - Thương Chủy được thăng chức lên làm Thị trưởng tinh cầu Tự Do. Đội quân cảnh dưới trướng anh ta trước đây cũng được chuyển đi theo, biến nơi đó thành nơi đóng quân của quân đội.

Thời gian trước, trùng dịch bạo phát, toàn bộ Liên minh có hơn một trăm ba mươi tư người nhiễm bệnh, đều là do bị lây từ những người đợt đó trở về từ vệ tinh Windsor. Cuối cùng, những người nhiễm bệnh đều bị bí mật hành quyết, Trùng tộc bồi thường cho Liên minh một khối lượng lớn vàng ròng, thậm chí còn chuyển giao cho nhân loại quyền khai thác khoáng sản của hai vệ tinh có nguồn tài nguyên dồi dào, phong phú. Việc đền bù này khiến nhân loại vô cùng mừng rỡ, tình hữu nghị giữa loài người và Trùng tộc sau sự việc này càng thêm gắn bó, hòa bình.

Mà lúc Tô Di ở trên Chiến Hoàng, đọc được tin tức này, cô chỉ cảm thấy giật mình, kinh hãi. Cuối cùng, cô chỉ có thể buông tiếng thở dài, đặt tờ báo xuống, mặc bộ đồ du hành vũ trụ, đi về phía boong tàu.

“Mèo Hoang Nhỏ!” Trong ống nghe truyền đến mệnh lệnh của tân Đội trưởng đội không quân. “Đưa mấy người mới đi tuần đi!”

“Vâng!” Cô quay sang nhìn mấy người mới gia nhập đội quân Không quân, nói: “Đi theo tôi!”

Tô Di lái Báo Săn, lững lờ trôi giữa không gian. Lẳng lặng nhìn máy bay chiến đấu của những học viên mới lảo đảo, nghiêng ngả, chật vật bay giữa vũ trụ bao la, tâm trí cô bỗng chốc bay tận phương nào.

Cô lựa chọn quay lại nơi đây, không phải vì cô hận anh, cũng chẳng phải do sợ anh. Thậm chí, thỉnh thoảng cô còn nhớ tới anh, nhớ lại ngày ấy, anh ôm cô giữa vòng bức xạ hạt nhân ô nhiễm trầm trọng, sắc mặt tái mét, tiều tụy như mặt quỷ nhưng vẫn kiên định cứu lấy cô. Thế nhưng, lý trí nói cho cô biết, anh không phải là người tốt, bên cạnh anh có quá nhiều nguy hiểm rình rập, cô tuyệt đối không nên có bất cứ quan hệ nào với anh.

Mục tiêu của cô là Trái đất, cô nhất định phải tìm ra nó, tìm được cha mẹ, tìm được gia đình. Còn có một ý niệm trong đầu, dù không muốn thừa nhận nhưng nó vẫn luôn mơ hồ nhen nhóm trong tâm trí cô, thôi thúc cô rời khỏi nơi này… Cho dù có phải gặp lại Mạnh Hi Tông, cho dù đến phút cuối vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay anh, cô cũng vẫn mong mình có một thân phận bình đẳng, một ý chí tự do chứ không phải một vật cưng để anh độc chiếm, tùy hứng coi cô là món đồ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.