Quản lý Ký túc xá hình như nói gì đấy ngoài cửa, nhưng cô đã không còn nghe thấy gì.
Khoảnh khắc đôi môi tiếp xúc nhau.
Cô như biến thành một viên kẹo mềm, bị ngậm vào giữa môi răng.
Dưỡng khí dần khan hiếm, hơi nước trong không khí ẩm ướt cũng dần lên men.
Cô như một viên kẹo bị nhiệt độ thấp hòa tan. Pheromone bắt đầu phát huy tác dụng, mười mấy tiếng líu ríu cũng chẳng bằng một cái hôn, làm não cô trống rỗng, tim đập lớn.
Mềm mại như bánh bao chỉ.
Và còn ngọt ngào hơn kẹo ngậm họng.
Quái vật gần như chỉ lướt qua liền ngừng lại, như thể khống chế không được muốn ăn vậy, yết hầu cứ thong thả trượt, phảng phất như muốn nuốt cô xuống, lại không thể không khắc chế.
Thế là hô hấp càng thêm nặng đi.
Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Thư Đường cảm thấy hít thở khó khăn, quái vật mới rề rà buông lỏng cô ra.
Thư Đường cảm thấy nhịp tim đập quá nhanh, là tốc độ đập khi mà uống thuốc trợ tim mới đúng.
Cô tâm hoảng ý loạn mở máy truyền tin lên, nhìn thấy trong nhóm có người nói lầu dưới có người cãi nhau, quản lý bị kêu lên, gián đoạn kiểm tra phòng, lúc này mới thở phào một hơi.
Cô mọc ra khỏi chăn, chỉ để lộ con mắt, trừng trừng người cá.
Lại phát hiện ra mãnh thú ấy cứ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, ánh mắt dần trở nên đen tối, thâm trầm. Cảm giác áp bách và mãnh liệt này khiến bầu không khí càng thêm phần chật chội.
Đây là một loại chiếm hữu cực mạnh, trong quái vật lòng ghen ghét cũng vô cùng mạnh, vì bản thân bơ vơ và trắng tay, nên nội tâm quái vật luôn luôn tràn ngập bất an khôn siết.
Quái vật luôn che giấu trước mặt cô rất khá, giấu đi xấu xí tệ hại ở một góc âm u.
Nhưng giờ phút này, quái vật nhận ra, theo thời gian trôi qua, máu độc chiếm nóng như lửa đang chảy trong người không những không bình ổn, mà còn sản sinh đến đáng sợ.
Đặc biệt là sau khi phát hiện ra cô không bài xích sự quái dị này của mình mà còn cuồng nhiệt ỷ lại, quái vật trong bóng đêm vừa thấy được chiều đâm sợ, vừa thấy lòng thêm nặng nề, ngày một tham lam.
Loại dục vọng này một khi được hiện thực hóa, thì sẽ trở nên hung hãn khiến bé mèo hoảng sợ.
Cô vội rụt người về.
Cô bị bí cho hơi nóng lên, muốn chui ra thì lại có chút hốt hoảng, này không được kia không xong làm cho Thư Đường trở nên bối rối.
Nhưng rất mau sau, cô nghe được tiếng điều hòa bật lên.
Con mãnh thú nọ bắt bé mèo được chăn trùm kín về, dùng đuôi cá khoanh lại, lúc này mới nhắm mắt, không còn dùng ánh mắt nọ làm cô áp lực nữa.
Một lát sau Thư Đường mới thò đầu ra, quan sát một chốc thì dường như người cá đã ngủ say rồi, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặt và cổ đều nóng lên.
Cô đặt báo thức, rồi bò dậy tắt đèn.
Nhưng lúc bò đi, nương theo ánh đèn đường, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và lạnh nhạt kia của người cá, dường như có chút mệt mỏi.
Thư Đường nghĩ bụng, hôm qua có vẻ người cá đã ở bên ngoài canh cô, cũng không biết ban đêm có ngủ không.
Cô rất khó hình dung ra được cảm giác hiện tại của mình, đoán chừng là chút nguyên tắc còn sót lại dường như cũng đang gặp nguy cơ.
Cô vươn tay ve vuốt hãng mi dài của người cá.
Đoạn thò lại gần, không kìm được mà hôn lên gò má người cá.
Nhưng Thư Đường như thể uống được thuốc ngủ, lúc cô nhắm mắt ngủ khò khò, cứ mang đến cho người ta cảm giác đi ngủ là một chuyện rất tốt đẹp.
Người cá rất ít khi ngủ, xao động lực tinh thần và thần kinh đau bén nhọn sẽ khiến mỗi lần hung thú nhắm mắt lại là như một hồi bôn ba dong dài trong bóng tối.
Nhưng sau khi gặp được cô, con hung thú táo tợn này, sẽ có thời gian ngủ đủ tiêu chuẩn một ngày tám tiếng.
Cần vậy à, hộp to thế không cần, một hai phải cọ lấy trên mặt cô.
Nhưng khi cô nhìn nhìn hung thú mặt mày vô cảm cầm bàn chải mới trong gương, trên mặt dính chút bọt kem đã không còn dữ dằn như trước, lại thêm chút ngốc ngốc.
Thư Đường gọi một tiếng ‘hoa hồng nhỏ ơi’, sau đó nhân lúc đối phương cúi đầu, liền bôi bọt kem lên chóp mũi người cá.
Cô ậm ờ ngâm nga một khúc ngạc, bỗng dừng lại.
Thậm nghĩ: Cô toang rồi, có khi cô rơi vào bể tình rồi.
Cô có thể gọi 119 cứu mạng được không?
Thi trong một buổi sáng, Thư Đường vốn muốn để người cá ở lại trong Ký túc xá chờ cô thi xong, nhưng Thư Đường lại có chút không an tâm, vì cô cứ cảm thấy người cá rồi cũng sẽ đi tìm cô.
Thế là cô nghĩ bụng, phòng thi ở lầu 3, cô bèn tìm một căn phòng ở tầng đối diện, như vậy thì ‘hắn’ vừa ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy cô chỗ này rồi. Chờ khi Thư Đường quay lại trường thi cũng đã bắt đầu kiểm tra dụng cụ thi, Tô Nhân đang đứng bên trong vẫy tay với cô.
Hai người so lại đáp án một chút, nhận ra cả hai đều kẻ tám lạng người nửa cân, có điều may mắn thay trước đó cả hai phát huy khá tốt, nên tổng điểm vẫn đậu được.
Kết quả Tô Nhân vừa xoay đầu, lại phát hiện mèo ta không biết đang nghĩ đến gì, mà cười mỉm.
Cười như một con mèo thần tài vậy đó.
Tô Nhân ướm lời: “Tiểu Đường, cậu chọn sai đề rồi hả.”
Vì mỗi đêm đều đi gặm thể tinh thần của người cá, vậy nên đây là môn Thư Đường nắm chắc nhất.
Khi kỳ thi sóng yên biển lặng, lúc tất cả mọi người thả ra thể tinh thần của mình tiến hành thí nghiệm, trong nhất thời phòng học có rất nhiều sài lang hổ báo, nhìn qua vô cùng chen chúc.
Mãi đến khi buổi thi kết thúc, khi mọi người chuẩn bị thu lại thể tinh thần của mình, một Alpha top một ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giây sau liền la to lên.
Với tâm tình hóng chuyện, hơn một nửa thể tinh thần trong suốt sôi nổi ló đầu ra ngoài trời nhìn.
Giữa màn mưa to, toàn thế giới phảng phất như bị biển cả nuốt trọn.
Trường thi cũng lập tức nhốn nháo cả lên.
Thể tinh thần khổng lồ của người cá biến lớn hơn nửa tòa thành phố. Dù có là viện điều dưỡng, hay căn cứ Nam Đảo muốn che giấu sự tồn tại của số 001, thì lúc này đã không thể nào nữa rồi.
Sở dĩ không gây ra náo loạn là vì thành phố Nam Đảo là khu vực an toàn đã quá lâu, người thường vốn không cần phải thả thể tinh thần ra để chiến đấu với Vật Ô Nhiễm, vậy nên mới mãi không có động tĩnh gì. Khoảng thời gian rảnh ấy cũng đủ để căn cứ Nam Đảo nghĩ ra cách thức giải thích.
Mà nhóm các Alpha đang tham gia lấy chứng chỉ chuyên gia trị liệu này, cũng trở thành nhóm người đầu tiên nhìn thấy quái vật khổng lồ bên ngoài.
Nhốn nháo bắt đầu mở rộng ra.
“Đó là gì thế, là thể tinh thần ư?”
“Không đâu, đó là Vật Ô Nhiễm chứ?”
Giữa màn mưa và không gian tối đi, cả tòa thành phố phảng phất như bị nước biển bao trùm.
Thể tinh thần của Tô Nhân là sói nhỏ, cũng bắt đầu bất an xoay vòng vòng. Cô ấy mơ hồ đoán ra được chuyện gì, thế là theo bản năng nhìn về phía Thư Đường.
Kết quả, mèo ta chỉ tò mò nhìn thoáng qua cửa sổ, rồi rất bình tĩnh quay đầu lại.
—Nói thật, Thư Đường vẫn chưa nhận ra.
Cô rất quen thuộc với thể tinh thần của người cá. Vì thường xuyên bơi lội bò trườn trong thể tinh thần của người cá, nên cô có thể cảm nhận được rõ ràng độ lớn của nó.
Tuy rằng nó sẽ lớn lên dần, nhưng cũng sẽ chỉ chậm rãi mập lên như việc nuôi thú cưng vậy.
Thế nên đùi gà bự chỉ thăm dò bên ngoài, phát hiện cái thứ oắt bên ngoài không quen, bèn lập tức quay đầu đi tìm thể tinh thần của người cá, nhìn chung quanh một hồi vẫn không thấy đâu, cô đành rụt mắt về.
Giữa không gian đầy thể tinh thần hổ báo cáo chồn, một con mèo bình tĩnh rời khỏi tiền tuyến náo nhiệt, vì quá trấn tĩnh nên nhìn có vẻ lạc quẻ.
Nếu là bình thường, Thư Đường có khi sẽ còn chụm đầu ngó ra trước cùng đám người Tô Nhân hóng hớt, nhưng hôm nay Thư Đường lại có chút thất thần.
Sau khi hoàn thành nội dung thi, cô vẫn mãi nhìn đồng hồ, chờ tiếng chuông kết thúc vang lên.
Như một con thỏ mang lòng chờ mong, muốn lập tức nhìn thấy người cá.
Đại khái là sau khi phát hiện ra thần thi thố là hoa hồng nhỏ, cô phát hiện bản thân đã dao động hoàn toàn rồi.
Nếu nguyên tắc của cô là một con tàu, thì lúc này đây tàu đã bị thủng lỗ, không ngừng rỉ nước.
Cô là một kẻ nhát gan tiêu chuẩn, buổi tối ngủ sẽ sợ bị quỷ bắt chân, nên trùm cả người kín mít; ban đêm đi đường sẽ không quay đầu lại, thậm chí còn không dám đăng kí làm tình nguyện viên cho đại học. Nguyên tắc sống của Thư Đường là cẩn thận, trung dung. Phiên dịch ra chút thì là cá mặn.