Đoán chừng vì lần bạo loạn lực tinh thần trước đó, biểu hiện của người cá gần giống như của một loài thú, phương thức biểu đạt tức giận là phát ra những tiếng rít, vây cá sau tai đóng mở, vô cùng dễ hiểu.
Nhưng từ sau khi tình huống của người cá thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, càng ngày càng hiểu biết hơn thì những hành vi như thế cũng ít dần. Người cá rất hiếm khi phát ra tiếng rít, dường như có thể khống chế tốt hơn, biểu đạt được cảm xúc của chính mình.
Thậm chí là hành động ‘cười lạnh’ level cao như thế cũng không thầy dạy tự hiểu.
Dù cho Thư Đường thường xuyên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ra vẻ đạo mạo, hôm nay cũng đã cảm nhận được sự chột dạ đã lâu không thấy.
Buổi tối đi ngủ, Thư Đường nghĩ đến chăn nệm mình còn ở phòng khách. Cô rất ư là xấu hổ: Vì lúc dọn đi thì đúng tình hợp lý, giờ dọn về lại xám xịt não nề.
Vì chột dạ, nên Thư Đường đợi ở phòng khách một chập, cố ý chờ đến khi người cá tắm rửa, nghe thấy tiếng nước truyền từ phòng tắm ra cô mới lén lút ôm chăn đi lên lầu.
Kết quả đi được nửa được, liền nghe thấy một tiếng cười lạnh quen thuộc trăm phần trăm.
Ngay sau đó là một người cá đi ngang qua, xách cả thảy chăn nệm và Thư Đường đương bộ lén lút lên, tiện đường đi về phòng, nhét vào giường.
Thư Đường có hơi xấu hổ, thế là tắt đèn đi nằm bên cạnh người cá.
Thư Đường nhớ đến đôi vợ chồng gây nhau đòi ly hôn trên TV, cái gì mà ‘bảy năm ngứa ngáy’, rồi gì mà cùng nhà khác ngõ, bằng mặt không bằng lòng. Nhưng hai người họ hãy còn chưa tiến đến giai đoạn này, đã cảm nhận được mùi vị bảy năm ngứa ngáy đó rồi.
Cô thở dài một tiếng.
Lật mình qua lại phát ra một tiếng thở dài.
Kết quả cô cứ lấy tần suất 10 phút một lần trở mình trên giường, đã thế còn liếc mắt nhìn ‘hắn’ rồi phát ra một tiếng thở dài.
Cuối cùng, người cá không chịu được nữa mở mắt, túm lấy cô phát một ôm vào trong lòng.
Còn dùng cả đuôi cá chặn lại.
Bấy giờ cô rốt cuộc đã không còn lật người được nữa,
Người cá nhìn cô trong chốc lát, rũ mi.
Thật ra người cá rất rõ: Cô đang dỗ ‘hắn’.
Mỗi khi cô thương tiếc, đau lòng con quái vật này, con quái vật khổng lồ ấy sẽ bỗng chốc hóa thật nhỏ, thật nhỏ, nhỏ như thể một chú cá con trong bể cá của cô vậy;
Quái vật rất thích sự ‘thương tiếc’ này của cô dành cho nó.
Ngặt một nỗi, sự thương tiếc ấy vào giờ phút này khiến cho nội tâm quái vật trở nên vô cùng dày vò.
Quái vật muốn thể hiện ra cái mặt đáng tin cậy và mạnh mẽ trước mặt cô.
Thư Đường thầm nghĩ, chuyện này đoán chừng cứ thế qua đi.
Hai người làm lành, cũng im lặng không nhắc về chuyện hôn môi, cứ như trước kia cùng nghe dự báo thời tiết, cùng ăn hải sản, thật ra như thế cũng tốt.
Lúc cô nghĩ như thế, là cả hai đang nằm phơi nắng trên đá ngầm.
Người cá lười biếng vẩy đuôi cá, sau đó rất tự nhiên kéo tay cô đến nắm lấy.
Mười ngón đan nhau.
Thư Đường rất muốn nói rằng: Cái này cũng không được.
Trần Sinh đã biết chuyện thi chứng chỉ rồi nên mau chóng phê chuẩn cho đơn nghỉ này. Nếu là trước kia thì Trần Sinh sẽ còn chút do dự về chuyện này. Nhưng sau cái lần Thư Đường sốt đấy, Trần Sinh kinh ngạc phát hiện ra, Công Huân đã khôi phục ý chí, thậm chí còn mơ hồ nhận ra anh.
Công Huân không còn bài xích khơi thông với thế giới bên ngoài, hơn nữa số liệu lực tinh thần gần đây đều rất ổn định. Thế nên Trần Sinh cho rằng Thư Đường tạm thời đi cũng không phải là vấn đề lớn.
Nhưng sau khi Trần Sinh đồng ý rồi, nghĩ bụng vẫn là gửi cho lão Ngô một tin nhắn.
Thư Đường vốn đã bàn bạc xong với Tô Nhân sẽ cùng đi xe tải về. Nhưng chiều nay lại nhận được tin nhắn khác: Viện điều dưỡng cấp một chiếc xe buýt, lần thi cử của các thực tập sinh sẽ thống nhất đưa đón tất cả mọi người.
Thật ra Thư Đường có chút buồn bực, cho đến khi cô phát hiện ra trên danh sách viết tài xế lái xe là lão Ngô, cô liền hiểu ra ngay là tại sao.
Từ sau khi phát hiện ra mọi người đối xử với người cá bằng thái độ thận trọng và sợ hãi, cô đã có những kỳ vọng nhất định về loại bảo vệ như có như không này.
Thư Đường nhìn góc nghiêng của người cá, do dự một chập vẫn nói:
“Hoa hồng nhỏ này, ngày mai tôi tạm thời phải rời đi, thi phải mất ba ngày.”
“Có thể có hơi xa, tôi phải về trường, thi ở đại học Hoa đó.”
Nói thật thì khi nghe Thư Đường nói phải đi đến một nơi xa ba ngày, vây cá sau tai của người cá lập tức dựng lên. Bởi vì chuyên Thư Đường từng một lần phát sốt, nên người cá không muốn cô rời khỏi tầm mắt của mình. Dáng vẻ mê mang bất tỉnh của cô khi phát sốt, khiến người cá nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt.
Nhưng cô còn chưa dứt lời, lại đột nhiên nhớ đến, thật ra năng lực đi săn của người cá mạnh đến không tưởng, nào có cần đến thùng bánh mì hay đồ ăn vặt mà cô đã chuẩn bị cơ chứ.
Một giây khi nhìn thấy bé mèo biến mất, nội tâm quái vật bị dày vò.
Hồn bay phách tán như thể bị vứt bỏ, còn trái tim lại như thể mất đi một lỗ trống vậy.
Đó là không thể theo sau, vì cô sẽ lại cho rằng ‘hắn không hiểu’, càng không thể bày ra tính công kích quá mạnh, vì, điều này đồng nghĩa với minh chứng ‘hắn không hiểu’ thật.
Thế là, quái vật chỉ có thể dùng thể tinh thần khổng lồ của mình, giữa cơn hồn bay phách tán nhìn chằm chằm chiếc xe chở Thư Đường dần dần chạy ra khỏi phạm vi lực tinh thần của mình bao phủ.
Dưới bầu trời cơn mưa nhỏ tí tách.
Quái vật vẫn đứng im không nhúc nhích trong màn mưa.
Nhưng giữa lúc thất thần, quái vật khổng lồ giữa không trung, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên cửa sổ.
Bởi vì ‘hắn’ thấy trên ô cửa sổ nhỏ của xe buýt, từng nét từng nét viết xuống hai chữ: Chúc Diên.
Sau khi Thư Đường lên xe buýt, không có nói chuyện phiếm với các thực tập sinh khác, cô chỉ ngồi xuống dựa vào cửa sổ ghế cuối cùng, có hơi mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không còn thấy thân ảnh người cá từ lâu rồi.
Cô cảm nhận được một cảm giác không nỡ, một loại buồn bã mất mát.
Điều này khiến cô phải ghé đầu lên cửa sổ, dùng ngón tay dính nước mưa hãy còn chưa khô, ngơ ngẩn viết lên trên cửa sổ hai chữ: Chúc Diên.
Quái vật khổng lồ giữa không trung trầm mặc một hồi.
Thật ra lúc này, duy trì sự im lặng không nói gì mới là chính xác.
Thế nhưng, khi Thư Đường chuẩn bị lau đi hai chữ kia.
Trên mặt kính, bất thình lình hiện lên hai chữ.
Từng đường từng nét được viết xuống: Thư Đường.
Đoan đoan chính chính viết ngay bên cạnh Chúc Diên.
Thư Đường lập tức biết đó là ai.
— ‘Hắn’ vẫn luôn nhìn cô chăm chú.
Điều này khiến lòng cô nhảy nhót cả lên.
Cô vươn tay.
Vẽ một con mèo.
Đối phương ngừng một lát.
Vẽ một con cá.
Nhưng khi đối phương đặt nét cuối cùng xuống, Thư Đường lại duỗi tay ra đè lên vệt nước kia.
Thế là không khí trì trệ một hồi, thay đổi một vị trí khác tiếp tục viết.
Quái vật viết chữ ‘thích’.
Nhưng khi vừa viết đến nét ‘th’, có người gọi một tiếng ‘Thư Đường!”
Cô theo bản năng quay đầu lại.
“Mọi người vui lòng đăng ký và kiểm tra xem có mang vé vào cửa không….”
Thư Đường vội vàng quay đầu đi lục túi.
Thế là chữ thích được quái vật giữa không trung viết kia, cũng đã bị mưa xối ướt.