Cả đoạn Thư Đường đều bị xách ‘đi’ vào bên trong thành lũy.
Dọc đường đi người cá không hề cho Thư Đường một phản ứng nào, lạnh nhạt không nói một lời cứ như một tên tội phạm giết người, trầm mặc xách cô đi về phía trước. Động tác của hắn có hơi tồ tẹt, người bình thường sẽ không đi như thế, trông rất quỷ dị, nhưng mỗi khi Thư Đường đương tự hỏi sai sai chỗ nào, thì đều sẽ bị mùi hương thơm phức trên người người ta làm phân tâm;
Bên trong tòa ‘Bastille’ đen thui, cửa sổ nhỏ hẹp lộ ra một chút tia sáng. Nơi này vẫn không có điện, cũng không có trang trí gì, lạnh băng mà hắc ám.
Sau khi người cá dẫn cô vào ‘sào huyệt’ của hắn, thì đặt cô ở bên cạnh mình.
Cô quan sát qua nơi này, phát hiện từ sô pha đến bàn trà đều được làm từ đá, còn cửa ra vào thì là cửa sắt—là kiểu cửa sắt có song sắt đằng trước, kiến trúc khá đặc biệt.
Có điều, tuy rằng trải qua muôn vàn khó khăn, song kết cục thì cũng đã quay về với đối tượng xem mắt được rồi này.
Thư Đường ngồi đối diện với người cá, mày đưa mắt lại cùng người cá kia.
Trước khi xem mắt, cô đã biết lực tinh thần của hắn bị tổn thương, nhưng không ai nói hai mắt hắn chỉ một màu đen;
Hơn nữa, cô biết hắn là một Omega yếu ớt không thể tự chăm sóc, chứ không nghe nói hắn cao hơn cô nhiều đến vậy, sức lực còn mạnh ơi là mạnh.
Nhưng Thư Đường nghĩ thì cũng thấy đúng, dẫu gì cô cũng là sinh viên top đầu của Đại học Hoa, lực tinh thần còn là supper vô song A cấp SSS.
Có thể thấy được trong chuyện xem mắt lần này, dấu giếm nhau là điều cơ bản.
Thư Đường là một chuyên gia trị liệu, cô đã chú ý từ lâu rằng lực tinh thần của người cá này không chỉ đơn giản là bị hao tổn, cô quyết định trước cứ bỏ chuyện giải trừ xứng đôi sang một bên, xem tình hình thân thể hắn như nào đã rồi tính.
Theo lý thuyết thì bệnh nhân ở viện điều dưỡng Hải Giác đều có y tá chăm sóc, Thư Đường hỏi y tá là được.
Nhưng Thư Đường có thể chắc chắn, tòa ‘Bastille’ trống hoác này chỉ có mỗi cô và người cá này, an tĩnh như một cái ngục giam chân chính. Người dọn dẹp, y tá ở khu 01 sao lại có thể bỏ bê công việc cả thế, Thư Đường có chút hâm mộ.
Có điều cô cũng có cách: Nói thế này, mỗi phòng bệnh trong viện điều dưỡng Hải Giác đều treo một cái sổ khám bệnh lên trên tường, dù có là phòng bệnh độc lập cũng không khác, đặng tiện cho thầy trị liệu kiểm tra phòng.
Thư Đường duỗi dài cổ, mau chóng quét mắt nhìn thấy sổ khám bệnh treo trên tường đá, cô đứng dậy đi đến bên phía đó.
Nhưng cô vừa mới bước đi được hai bước—
Ngay giây sau, Thư Đường đã bị túm sau cổ kéo trở lại.
Người cá vừa nãy hãy còn đang ngủ không biết đã mở mắt từ lúc nào, đôi ngươi đen nhánh trong bóng đêm nhìn cô chăm chú, hắn cúi đầu, chậm rãi đi đến gần Thư Đường.
Đôi mắt đen nháy của con thú dữ này lạnh tanh và nguy hiểm chú mục cô, phảng phất như đồ tể biển sâu trong chỗ sâu nhất và hắc ám nhất của đại dương đang nhốt lấy con mồi của nó, nhe răng nanh ra.
Thư Đường theo bản năng lui lại phía sau, nhưng cô vẫn còn nằm trong cánh tay hắn, không thể lui được nữa.
Đồ tể biển sau đến gần cần cổ, nơi yếu ớt nhất của cô, dán đến bên tai cô, phát ra một tiếng rít đầy ý uy hiếp.
— Trông như tiếng rít cảnh cáo từ cuống họng của loài dã thú đến con mồi của nó.
Nháy mắt đó, một cảm giác nguy hiểm đáng sợ mong được sống sót theo bản năng khiến lông tơ Thư Đường muốn nổ tung.
Nhưng chỉ giằng co phút mốt, đồ tể biển sâu này không còn động tác gì khác, chỉ lẳng lặng nhìn cô trong bóng đêm.
Ba phút trôi qua, người cá chậm rãi buông Thư Đường ra, thả cô về lại vị trí cũ.
Lông tơ Thư Đường từ từ xìu xuống, cô quay đầu nhìn con thú dữ hình người bên cạnh, nhận ra hắn lại nhắm mắt.
Theo lý thuyết, Thư Đường hiện tại hẳn là phải nhận thức ra được bản thân nên như nữ chính trong một bộ phim kinh dị, thành thật ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ không động đậy, nhưng trong lòng Thư Đường chỉ có một suy đoán.
Thư Đường an tĩnh trong chốc lát, nhưng cô thật sự không nhịn được.
Hay nói tò mò hại chết mèo, nhưng mà mèo tò mò lắm rồi mà!
Thư Đường bắt đầu chuyển mình sang một nhân vật làm nền ba phút là chết trong phim kinh dị, không những không bị dọa sợ cho an tĩnh, mà ngược lại còn thăm dò đi xa ra vào lần, cuối cùng cô cũng tìm ra được quy luận:
Một, phạm vi hoạt động của cô chỉ nằm trong tầm hai mét quanh người cá.
Hai, người cá sẽ rít cô, nhưng chỉ có thế.
Mà vị trí của sổ khảm bệnh đặt trên tường, xa đến mười mét, vượt quá hai mét.
Con mãnh thú quả nhiên là chỉ dời mắt đến tay cô, chứ không làm ra động tác gì khác nữa.
— Thư Đường kéo người cá đi đến hướng có cuốn sổ bệnh.
Chỉ là sức lực của Thư Đường so với người cá quá nhỏ, cô vừa kéo vừa lau mồ hôi hột: “Anh động tí đi xem nào!”
Cô không ôm hy vọng hắn sẽ phối hợp, nhưng cô vừa nói dứt câu, người cá cứ luôn nhìn cô chăm chú đột nhiên ban phát lòng từ bi rúng động.
Thư Đường vui mừng xen kinh ngạc.
Cô đi trước một bước, người cá liền theo sau một bước.
Chỉ là một khi Thư Đường không kéo, thì hắn cũng chẳng buồn đi.
Thư Đường: Không nhưng anh không một suy ba được à?
Nhưng ít nhất thì Thư Đường xác định hắn nghe hiểu lời cô nói.
Vì thế cô chỉ chỉ vách tường: “Tôi muốn đi lấy cái sổ bệnh kia, anh ở đây chờ tôi chút được không?”
Người cá rất an tĩnh nhìn cô, nghiêng nghiêng đầu.
Thư Đường tự nhận rằng lần này hắn cũng nghe hiểu, đi ra hai mét—-
Người cá duỗi tay, ‘vèo’ cái cô bay trở lại.
Còn rất ra vẻ uy hiếp dọa nạt, rít cô một tiếng.
Thư Đường: “….”
Không nhưng hắn nghe hiểu được hay không nghe hiểu được vậy!
Cuối cùng, Thư Đường đành phải dùng cách Ngu Công dời núi mà kéo cá ta đi hơn mười mét, mới bắt được cuốn sổ bệnh kia.
Thư Đường lau một lớp mồ hôi, bệt mông trên đất nghỉ mệt.
Lần đầu tiên cô cảm thấy việc giao lưu với một con người còn tốn sức hơn là chạy marathon.
Thư Đường nương theo luồng sáng nhỏ hẹp bên cửa, mở sổ bệnh ra.
Cô đoán rằng lực tinh thần của người cá không chỉ hao tổn đơn giản như vậy, thế nên trong cấp bách phải xem tình hình bệnh tật của hắn trong sổ bệnh như thế nào.
Thư Đường tuy là thực tập sinh khoa cấp cứu, nhưng trải qua hệ thống học tập đàng hoàng, nên dễ dàng xem được sổ bệnh, thế mà vừa mở ra liền thấy: Trống hoác.
Cô lại lật ra sau, không hề có gì sất.
Chút mệt mỏi và tức giận của Thư Đường tan đi, trong lòng trầm xuống:
Tình huống này chỉ có một khả năng, đó là từ lúc bị đưa vào bên trong viện điều dưỡng, hắn chưa từng được cho tiến hành trị liệu gì cả, vậy nên mới không lưu lại lịch sử trị bệnh.
Trong đầu Thư Đường hiện lên một suy đoán:
Vì vùng ô nhiễm dần phủ xuống, nhân loại đã lâm vào một cuộc khủng hoảng sinh tồn trong một khoảng thời gian dài, vậy nên những giống loài nhỏ yếu, không có gì để trị đều sẽ bị gia đình, tập thể bỏ rơi, và những nguồn lực to lớn khác sẽ được sử dụng trên những cá thể mạnh mẽ hơn, để đảm bảo tỉ lệ sống sót cho loài người.
Tuy rằng thời ấy đã qua từ lâu rồi, nhưng thói quen này cũng ăn sâu vào máu.
Một gia đình nếu có nhiều con cái, thì sẽ lựa chọn những đứa trẻ có tương lai nhất đặng bồi dưỡng.
Thư Đường phát hiện giọng của người cá nghèn nghẹn, không nói được gì, chỉ có thể bật ra mấy tiếng nghẹn ngào đầy uy hiếp như thú dữ, hẳn không phải là do dây thanh quản có vấn đề đâu.
Thư Đường viết xoành xoạch, bất giác đã qua hồi lâu.
Người cá tựa như chỉ cần vòng lấy cô xong là rồi, rất an tĩnh nhìn cô viết viết vẽ vẽ, chầm chậm nhắm hai mắt.
— đến tận khi nghe được một tiếng ‘thầm thì’.
Người cá trong bóng đêm mở bừng mắt.
‘Rột rột rột’.
Thư Đường ôm kín bụng: Chết bà, cô cũng không đói nhanh vậy đâu chứ.
Nhưng mà hắn thơm quá xá thơm!
Thư Đường có chút ngượng ngùng sờ tai, nhích qua.
Cô nghĩ thầm tiếng mưa rơi to như thế ắt là hắn sẽ không nghe thấy được đâu.
Nhưng, người cá cúi đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Thư Đường trong chốc lát, đột nhiên túm cô lên.
Nhưng vừa đi được hai bước, người cá như ý thức ra được, cúi đầu liếc nhìn Thư Đường.
Thư Đường là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt, nhẹ tựa lông hồng, sức như con kiến, mang vào trong biển có khi sẽ chết mất.
Đồ tể biển sâu cao to đang an tĩnh nhìn cô, đoạn thả Thư Đường xuống, một mình đi ra ngoài.
Thư Đường rất kinh ngạc, vì vừa mới đây thôi người cá còn không muốn cô rời khỏi phạm vi hai mét cơ mà, sao bây giờ lại bỏ đi, chẳng nhẽ không lo cô trốn đi sao?