Nhờ đến hai câu mà hôm qua Thư Đường dạy cho ‘hắn’:
Kiến thức hạn hẹp.
Chuyện bé xé to.
Gương mặt nhất quán không một biểu cảm, khóe môi lại gợn nên một độ cong không dễ thấy.
Đến chiều, Thư Đường bắt đầu xé những món đồ mình mua bên ngoài vào.
Phải vất vả lắm mới rời khỏi viện điều dưỡng một lần, bên cạnh chợ bán đồ ăn chính là phố thương mại, Thư Đường vốn muốn cùng lão Ngô đi xem TV, nhưng vì vấn đề điện lực nên cô biết khó mà lui, mua một cái đài radio.
Buổi hội nghị hôm đó khiến Thư Đường rất khó chịu, cô không thích cái giọng điệu của mọi người khi thảo luận về người cá, song lại không có lực phản bác, chỉ có thể ngồi nghe trong rầu rĩ.
Cô không muốn hoa hồng nhỏ bị mọi người xem như một loài dị dạng, một quái vật không hơn không kém. Cô rất muốn một ngày nào đó, khi mà ‘hắn’ xuất hiện giữa đám đông, sẽ không còn đi cùng với tiếng thét chói tai hay ánh mắt sợ sệt vây quanh.
Nguyện vọng đơn thuần ấy, có chăng chỉ là những câu chuyện xưa mỗi tối kể lại trước khi đi ngủ hay một vài câu từ dạy dỗ ‘hắn’ thôi ư? Thư Đường tự thấy hãy còn chưa đủ.
Thế là Thư Đường mua thêm radio này. Cô biết người cá thông minh lắm, gần như qua mấy ngày ở cùng cô là đủ để nghe hiểu gần hết đại đa số những từ thông dụng hằng ngày rồi.
Vậy nếu tiếp xúc nhiều thêm với thế giới bên ngoài, biết đâu được sẽ càng mau hòa nhập?
Nghĩ đến chuyện máy truyền tin, Thư Đường sau khi sạc đầy pin, mở radio lên, chỉnh âm lượng lại mức nhỏ nhất rồi đặt bên bờ cát.
Cô làm bộ quay đầu đi vọc cát, trên thực tế là vẫn luôn trộm nhìn người cá.
Thế là, top 1 việc giải trí sẽ làm của họ khi ở bãi biển: Nghe đài.
Đôi lúc Thư Đường cũng sẽ muốn nghe đài âm nhạc, vì tránh nảy sinh mâu thuẫn phát radio giữa hai người, Thư Đường đã giao ước với người cá vào sáng nay: Sáng nghe dự báo thời tiết, chiều nghe âm nhạc.
Người cá lắc lư đuôi, tỏ vẻ tán đồng.
Thư Đường rất thích ca hát, nhưng ngũ âm lại khiếm khuyết.
Trong nhà, mỗi lần mà cô ca, mẹ Omega yếu ớt sẽ than ôi đầu đau; đến Ký túc xá, Thư Đường ngại nhiễu dân. Nên cô vẫn chưa có cơ hội thả bay chính mình.
Nhưng hiện tại không giống, nơi này chỉ có biển rộng và một con cá.
Thế là vào chiều khi mưa đã tạnh, cô mở đài âm nhạc, dùng chai nước khoáng làm microphone, đứng trên đá cất giọng ca càng.
Người cá đi săn trong biển, lang thang không có mục tiêu du đãng giết thời gian, khiến cho các sinh vật vùng biển này khủng hoảng lớn, đến khi thấy ổn rồi mới bắt hai con cá lên bờ.
Kết quả, vừa đi đến khối đá ngầm mà Thư Đường đang chờ kia.
Cô hãy còn đang ngâm nga theo đài:
“Sói yêu Cừu~ yêu một cách điên cuồng~”
Vì từng được Thư Đường dạy dỗ nên người cá đã biết được không ít loài động vật.
— Mà nơi này đã không có Sói, càng không có Cừu.
Cô sao mà biết được trong khoảng thời gian này mẹ Thư bị dày vò quá độ.
Bà và ba Thư tuy rằng không đi đến cửa nhà Chúc nữa, nhưng vẫn mơ hồ nghe được vài ba tin đồn, có dự cảm xứng đôi này sẽ mau chóng bị nhà Chúc hủy bỏ.
Không biết nên nói làm sao với Thư Đường đây.
—Ai biết ông trời có mắt, đứa nhỏ xui xẻo này thế mà chịu nghĩ thông cái não rồi.
Sau khi đẩy mạnh người cá vào trong, Thư Đường đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ lần trước cô mua được từ siêu thị, lúc ấy Thư Đường lấy lão Ngô làm vật tham chiếu nên không thấy nhỏ gì, bấy giờ vừa lấy ra xem.
Nhưng trước mắt không có bộ nào khác, đành tạm chấp nhận nó đi vậy.
Chờ đến khi xuống lầu, người cá đã tắm xong.
Thư Đường nghĩ bụng: Tắm gì mà nhanh thế?
Thư Đường lại khua tay múa chân dạy người cá cách mặc quần áo như thế nào, đóng cúc như thế nào, cô bảo người cá biến đuôi cá thành chân đặng thử chiếc quần mới, sau đó lại đẩy người cá vào phòng tắm một lần nữa.
Cô đứng đằng ngoài chỉ huy:
“Trước tiên tròng lên người, rồi đóng cúc áo, đơn giản bỏ xừ.”
“Cúc áo phải đối xứng…”
Nhưng một hồi lâu sau, trong phòng tắm vẫn cứ lặng im không động tĩnh.
Cô cho là người cá hẵng chưa học được, thế là gõ gõ cửa.
Giây tiếp theo, cửa phòng tắm mở ra.
Thư Đường nhìn thấy một thanh niên anh tuấn mặt lạnh tanh.
Tóc người cá rất dài, ngày thường từ phần eo bụng xuống dưới là một chiếc đuôi cá, trên người luôn mang đến cảm giác rất nặng nề. Nhất là chiếc vây sau tai, cho dù chỉ nhìn phần trên của cơ thể cũng đã cảm thấy bản chất khác nhân loại rồi.
Nhưng ‘hắn’ của hiện tại áo mũ chỉn tề, hiển nhiên không thể bỏ qua bản chất hung hãn xâm lược. Nhưng dã tính của loài thú bị che giấu, lại mang đến cho người nhìn một ảo giác áp lực và cấm dục.
Người cá đang cúi đầu nhìn cô.
Không khí cũng thêm phần thiếu thốn.
Cô ngây ngẩn, ngơ ngác đối diện với ‘hắn’.
Rõ ràng hô hấp của đối phương nặng nề và lạnh băng như thú, nhưng khi chạm phải mắt nhau lại như phát nhiệt, trở nên nóng rực, bỏng cháy.
Như thể rót đá vào mấy ml Vodka cực mạnh, mau chóng mang đến cảm giác say đắm mê mộng hoa mắt váng mặt.
Đêm đến an tĩnh quá đỗi, như chỉ đủ để lắng nghe được tiếng tim đập dồn dập của đôi người.
Cô đột nhiên ý thức rõ rành rành rằng: Trong thế giới thế kỷ 21, cô là con gái, hắn là con trai; trong thế giới ABO, bọn họ tuyệt nhiên cũng là hai kẻ khác phái.
‘Hắn’ cất đi ánh mắt xâm lược cực mạnh, cứ như là vì khó có thể chấp nhận được cảm giác căng chặt trói buộc này, nhăn nhăn mày, cáu kỉnh duỗi tay ra chiều muốn gỡ cúc áo đi.
Nhưng động tác trông đến là vụng về.
Nhìn cứ như mấy chú mèo phải đeo vòng cổ Elizabeth vậy.
Mở được một nửa, người cá dừng lại.
Cúc quả thật rất nhỏ, không khống chế được sức lực là bộ đồ này hỏng ngay.
Thế là người cá rất tự nhiên cúi đầu, ghé sát đến bên cô, như mỗi lúc bình thường rít rít lên với cô ý rằng cô mau giúp mình đi.
Nhưng không biết tại sao, sau khi người cá dán sát vào cũng là lúc cô vừa mới hoàn hồn, như bị luồng nhiệt nóng hun cho đỏ lên mất tự nhiên dời mắt đi, theo bản năng muốn trốn về sau.
Người cá tưởng rằng Thư Đường không đủ cao, thế là cúi đầu nhìn cô một hồi.
Duỗi tay nhấc lên, đặt cô lên trên bệ rửa mặt.
Hơi thở của Thư Đường như ngừng đi nửa nhịp.
—Không biết cớ sao, lại theo bản năng muốn nhảy xuống bỏ chạy luôn rồi.