*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì rạng sáng mới ngủ được nên đến khi Thư Đường mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đã là 3 4 giờ chiều.
Cô bò dậy theo phản xạ muốn đi ra ngoài tìm người cá, mang dép lê vào rồi đi đôi bước mới nhớ ra, cô đã chuyển vào ký túc xá mới rồi.
Thành phố Nam Đảo vào hạ là mưa phùn liên miên không dứt, sắc trời lúc nào cũng xám xịt, phảng phất như ánh mặt trời rực rỡ mấy hôm trước chỉ là một hồi ảo giác mà thôi.
Nhưng mà, đập vào tai Thư Đường lại thành: áu áu áu áu áu chi trả áu áu áu áu
Tim Thư Đường rung lên.
Thật ra đây không phải là lần đầu lão Ngô bị gọi lên làm trợ lý cho chuyên viên trị liệu. Từ mười mấy năm trước sau khi bạo loạn lực tinh thần của Công Huân xảy ra, lão Ngô đã tự nguyện trở thành trợ lý cho bất cứ chuyên viên trị liệu nào của Công Huân. Nhưng dù là mười năm trước, hay là mười năm sau, những chuyên viên trị liệu sau khi đối mặt với bạo loạn lực tinh thần cấp độ này đều sẽ mặt cắt không còn giọt máu.
Nhưng mà, thân là một người tiêu thụ mẫn cảm với giá cả, một con quỷ mèo siêu nghèo trong túi chỉ có 50 tệ.
Mèo ta chỉ nghe thấy: Chi trả, chi trả toàn bộ!
Dù sao mấy công ty chi trả toàn bộ đều rất keo kiệt.
“Cô trị liệu, tất cả các khoản chi phí của nhân viên chính thức thuộc khu 01 chúng tôi đều sẽ được chi trả. Nếu cô muốn mua đồ cho Công… mua cho số 001 thì hạn mức chi trả sẽ rất lớn.”
Khu 01 không giống những khu khác, lương của các chuyên gia trị liệu đều được trả từ tài khoản riêng của Công Huân, chi tiêu lặt vặt hàng ngày đều có thể được chi trả, cũng xem như là một loại phúc lợi cho nhân viên.
Sau khi Thư Đường nghe xong, bỗng nhận ra gương mặt lão Ngô trông đến là hiền từ, hết sức thuận mắt.
Thư Đường mua sắm nhiệt tình như chưa từng được kích thích đến thế. Ban đầu cô còn cho rằng khu 01 không có người quản lý mới rách nát như thế, nhưng sau khi nghe lão Ngô nói, Thư Đường mới biết được, nếu mua thêm vật dụng cho bên trong thì đều có thể được chi trả.
Thư Đường không kìm được nói: “Lão Ngô này, bên trong khu 01 không có gì cả, nếu không phải là vì tôi mang chăn mền ra thì chỉ sợ hoa hồng nhỏ bị rét chết rồi.”
Lão Ngô nghe vậy, bước chân khựng lại.
Gương mặt mang chút hung dữ, lần đầu tiên bộc lộ ra nét thương cảm.
Nhưng rất mau sau đó, biểu cảm trên mặt lão Ngô đã không còn duy trì được nữa.
Lão Ngô còn cho là cô muốn mua đồ đạc trong nhà gì đó như dao kéo linh tinh, hoặc là những vật tư cần thiết để giấu ở góc phòng đặng phòng tránh khi Công Huân bạo loạn lực tinh thần.
Nhưng cái đầu tiên Thư Đường mua lại là đồ làm bếp, nồi cơm điện, bếp điện từ, còn một cái nồi lẩu nhỏ, lại còn là nồi uyên ương.
Trần Sinh vừa định hỏi mang gì vào, liền thấy một cái núi đằng sau Thư Đường.
Nồi niêu xoong chảo, cần gì cũng có.
Trần Sinh:”…”
Thư Đường vừa phát hiện, hóa ra muốn mang đồ vào bên trong khu 01, dưới tình huống bình thường thì tất cả đều phải thông qua hệ thống kiểm tra an ninh.
Phải mất rất nhiều thời gian để chất đầy cái xe đẩy như này, trong lúc chờ, Trần Sinh thật sự kìm lòng không đặng mà hiếu kỳ, người luôn luôn thận trọng như anh cũng phải hỏi: “Rốt cuộc là cô đã cho hắn uống thuốc kiểu gì vậy?”
Thư Đường tỏ vẻ thâm cao khó dò: “Tôi nói với anh ấy, đây là một loại kịch độc.”
Trần Sinh vẫn luôn mong chờ học được bí kíp của Thư Đường: Là phải dùng thể tinh thần hấp dẫn đối phương, dương đông kích tây; hay là cần phải có thao tác thuộc cấp độ cao cấp nào khác chăng?
Nhưng Thư Đường lại chậm chạp không có nói.
Vì sau ngày đó bị hiểu lầm là thuốc độc, người cá vẫn uống ngay trước mặt cô đấy thây—-sau đó, làm gì còn sau đó.
Trần Sinh nhìn theo bóng Thư Đường đẩy cái ngọn núi nhỏ vào thang máy.
Đến khi thang máy đóng lại Thư Đường cũng không nói thêm câu nào.
Thư Đường vừa lau nước trên tóc cô, vừa kể cho người cá nghe về những gì mà mình đã trải qua sau khi đi ra ngoài.
Từ râu xồm kỳ quái kia, cho đến trợ lý mới một tấc cũng không rời, còn có cả công việc mới của mình.
Nói nhiều như thế, thật ra Thư Đường đang dỗ dành người cá đấy.
Cô muốn nói với hắn, rằng cô thật sự sẽ không đi.
Cô rất thấp thỏm, vì cô có trực giác hôm nay người cá biến bản thân thành cái dáng vẻ thảm bại kia, đại khái cũng là vì nghĩ rằng cô sẽ không quay lại đây.
Cô không biết người cá nghe có hiểu chăng.
—- Đến khi trông thấy đuôi cá kia, khẽ khàng lắc lư.
‘Hắn’ đang nghe, hơn nữa còn nghe hiểu được.
Thế là cô an tĩnh lại.
Chậm rãi xoa những sợ tóc như tơ lụa.
Căn phòng chỉ còn vang vọng tiếng mưa rơi.
Thư Đường cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người cá, chưa từng một lần dời khỏi cô.
Trừ cái đuôi lắc lư ra, thì người cá đêm nay giống như một pho tượng, trừ việc nhìn cô chăm chăm ra thì không hề nhúc nhích, không hề phản ứng gì.
Thư Đường có hơi lo sợ bất an, sờ sờ trán người cá thì lạnh ơi là lạnh.
Thế là lau tóc xong, cô ngồi xuống bên cạnh người cá, lấy ra một con vịt.
Chính là món đồ chơi nho nhỏ mà niết một cái là phát ra tiếng ấy.
Cô hứng thú phừng phừng làm mẫu cách chơi vịt như thế nào, muốn hấp dẫn lực chú ý của người cá.
Người cá an tĩnh nhìn sườn mặt cô thật chăm chú.
Thư Đường không hay biết, trong mắt người cá, cô là một bé mèo tay chân vụng về và không mấy thông minh.
Nhưng người cá cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, cô vẫn luôn cho là bản thân hiểu được khá nhiều, vậy nên thực chất cũng đang chủ động và bao dung cho ‘hắn’, vẫn không ngừng dạy ‘hắn’.
Người cá không biết từ ‘dỗ dành”, nhưng người cá dựa vào biểu hiện ngày hôm nay của cô đặng cảm nhận được hàm nghĩa tương tự.
Tuy rằng phương thức ấy quá đỗi vụng về.
— Ví dụ như cầm món đồ kia nhéo nhéo liền kêu.