Thư Đường phát hiện tầm mắt của người cá chuyển sang chiếc ô—kỹ thuật sửa ô của cô quả là nát bấy, cô cầm ô sửa như phá lên hậm hực nói:
“Ô này hỏng rồi có thể mua một cây mới cơ mà, cứ tạm dùng trước đi vậy, về tôi lại mua cho anh một cây ô mới.”
Thư Đường nào có biết chiếc ô này với người cá mà nói có ý nghĩa: Đây là món quà đầu tiên mà ‘cô’ tặng ‘hắn’.
Cô lại lần nữa duỗi tay chạm vào người cá, cho rằng lần này ‘hắn’ vẫn sẽ còn tránh né, hoặc trực tiếp xách cô lên.
Nhưng người cá lại không có bất kỳ động tác nào khác.
Sau khi xác định Thư Đường không lộ ra biểu cảm hoảng sợ và ý định chạy trốn, người cá với thể hiện sự mâu thuẫn mãnh liệt, địch ý lúc này như băng tuyết tan rã.
Thư Đường thuận lợi chạm vào gò má người cá.
Lạnh như băng, không chút ấm áp, cô chạm vào cục máu ứ trên mặt ‘hắn’, sợ làm ‘hắn’ đau, lập tức rụt tay về ngay.
Người cá chỉ thong dong nghiêng nghiêng đầu, so với sự đau đớn nơi thần kinh, thì chút va chạm trên miệng vết thương ấy quả thật không đáng nhắc đến.
Thư Đường đương nhiên biết bạo loạn lực tinh thần tra tấn người ta đến mức nào, cô thở dài một hơi, sờ sờ mái tóc dài của người cá. Ngón tay có chút vụng về mà xoa xoa huyệt thái dương của người cá, dùng thủ pháp từng đi học học được giúp ‘hắn’ giảm bớt sự đau đớn ở thần kinh. Tay cô vô tình chạm phải vây cá sau tai người cá, nhưng lúc này vây cá sau tai đã không còn dựng thẳng sắc bén nữa rồi.
Mùi hương trên người cô thơm đến dễ chịu, độ ấm nơi đầu ngón tay làm cho cả người căng cứng của người cá chầm chậm thả lỏng lại.
Trải qua một ngày bạo loạn lực tinh thần nghiêm trọng như hôm nay, người cá ngửi mùi thơm vương trong không khí của cô, chậm rãi nhắm hai mắt lại, như đã trải qua một hồi bôn ba, cuối cùng đã đạt đến điểm cuối.
Thư Đường nhớ túi đồ mình mua ở siêu thị vẫn còn trong thang máy, bên trong có đồ ăn, còn có cả hòm thuốc cô mang đến, thế là bò dậy nươc theo ánh sáng máy truyền tin tìm túi về.
Dọc đường đi, máy truyền tin của Thư Đường không có một vạch sóng nào, cô cũng không nghe thấy âm thanh gì từ bên ngoài, toàn bộ viện điều dưỡng như biến thành một tòa bỏ hoang không người, bên ngoài đen xì, đến đèn đường dường như cũng không có.
Thư Đường lo lắng sốt ruột: Nếu mọi người đi cả rồi, vậy nhóm hai người làm sao vây giờ?
Người cá còn hôn mê, cô lại không thể kéo ‘hắn’ bay chạy theo xe!
Nhưng Tiểu Trần kia trông rất đáng tin cậy, dù có đi rồi thì hẳn cũng phải nhớ chỗ này còn có hai người chứ?
Dọc đường về, Thư Đường rất lo lắng cho mình và người cá sẽ bị bỏ quên ở chỗ này, vậy thì chẳng phải sẽ biến thành kịch bản sinh tồn nơi hoang dã à? Đã thế người cá hiện tại còn đang hôn mê, nếu ngày mai tình trạng chuyển biến xấu đi, nơi này điện không có dụng cụ cũng không, một mình cô cứu người cá bằng niềm tin gì chứ!
Có điều, chờ đến khi về lại tầng ngầm, thấy người cá nằm trong một góc, Thư Đường từ từ bình tĩnh lại.
Cây dù chết, người vẫn sống. Cho dù có bị bỏ lại, cô vẫn có thể chờ đến khi tín hiệu quay lại thì có thể hỏi thăm quân đội đã chuyển đến đâu rồi, sau đó sẽ dẫn theo hoa hồng nhỏ gọi taxi đuổi theo.
Thư Đường lại tính toán sơ lược về tính khả thi của kế hoặc ‘kéo vũ khí hạt nhân hình người chạy trốn theo quân đội’, lòng cũng thả lỏng.
Cô lật lật hòm thuốc, lấy thuốc giảm đau đầu từ bên trong ra, chọn đúng liều lượng rồi pha với nước, đút thuốc cho người cá.
Trước khi Trần Sinh rời đi đã đưa cho Thư Đường một bộ đồ phòng hộ, vốn muốn bảo vệ tính mạng cho Thư Đường, nhưng Thư Đường quên khuấy luôn chuyện này, lúc này vừa lấy ra liền thấy: Rất lớn, rất dày, có bảo vệ được mạng không không biết, nhưng chắc hẳn sẽ giữ ấm được.
Cô ngồi xuống bên cạnh người cá, huơ huơ đồ phòng hộ lên, đắp lên trên người cả hai.
Vốn dĩ hôm nay rất mệt, nhưng Thư Đường lăn qua lộn lại vẫn không đi vào giấc được, thỉnh thoảng lại đo nhiệt độ cơ thể người cá.
Đã năm giờ, mùa xuân trời hửng sáng rất muộn, cả viện điều dưỡng đều chìm trong bóng đêm. Thư Đường nằm xuống có thể nghe được tiếng mưa, vừa rồi mệt quá không thấy, bấy giờ thả lỏng được một chút mới nhận ra nơi này không phải là chỗ gì dễ ngủ.
Khu chữa bệnh bị vứt đi này quả thật là đoạn đường hay bắt gặp trong mấy bộ phim kinh dị, nháy mắt đó Thư Đường liền nhớ đến một chị gái tóc dài thích bò ra từ trong TV, bỗng một luồng khí lạnh từ sau lưng xông thẳng lên quả đầu dưa của mình.
Người cá say giấc theo bản năng đưa đuôi cá lên vòng lấy cả Thư Đường vào.
Thư Đường lập tức an tâm nằm lại: Tìm được cảm giác an toàn rồi!
Người cá chỉ có ký ức của ba tháng.
Thế nhưng, Chúc Diên-thủ lĩnh tiền nhiệm của Liên Bang, vào cái đêm khuya bước vào ngục giam do chính bản thân hắn chế tạo, mười năm trôi qua. Mười năm này, người bên ngoài vùng cấm đều cho rằng thân thể của hắn đã biến dị, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng vào mấy năm đầu, Chúc Diên vẫn có tự nhận thức rõ ràng, vậy nên dù rằng người cá đã không còn nhớ, nhưng vẫn lưu lại một chút hình ảnh tàn lưu hỗn loạn.
Mà chiếm nhiều nhất trong ký ức không phải là sự đau đớn do bạo loạn lực tinh thần mang lại, mà là nỗi yên tĩnh hít thở không thông như cái chết.
Dẫu gì, vùng cấm 10 năm không có người đặt chân, quanh đó lại là hải vực cấm săn cá, bên ngoài kéo cao phòng hộ, nên phiến hải vực rất hiếm người đến thăm.
Trong trí nhớ hỗn loạn của người cá, hình ảnh chiếm phần nhiều là, vô số đêm mưa, ‘hắn’ du đãng bên trong ‘Bastille’ trống hoác, như một vong hồn chết sớm; thậm chí mỗi lần chim bay qua cũng sẽ trở thành một chuyện trọng đại của tòa nhà bị lãng quên này, cái vong hồn lẻ loi ấy sẽ an tĩnh nhìn thật lâu, rồi mới trịnh trọng viết vào nhật ký về chuyện lạ chim bay này. ‘Hắn’ không nói nhiều lắm, cũng không thích lầu bầu, thế là dần dà, ‘hắn’ quên luôn cả cách phát âm, quên mất cách để mở miệng.
Tuy rằng đoạn ký ức ngắn ngủi ấy nhanh chóng bị sự hỗn loạn và đần độn thay thế, nhưng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ.
Sau khi bạo loạn lực tinh thần cấp độ mạnh kết thúc sẽ để lại tác dụng phụ, làm người cá chìm trong hôn mê ngắn, gần như không phân rõ được trong mơ và hiện thực.
Cũng không biết bao lâu sau, người cá mới mơ hồ tìm về ý thức.
‘Hắn’ cảm giác được có người đang chạm vào môi ‘hắn’, một chất lỏng ấm áp rót vào; có người đến gần ‘hắn’, cuộn tròn bên người ‘hắn’. Tiếng sột soạt cả đêm mãi không ngưng, như thể có một bé mèo đang lo lắng xem người đã chết hay chưa, nên thỉnh thoảng lại rướn qua thử hơi thở của người ta.
Hôm qua bạo loạn lực tinh thần còn không thèm biến sắc, ‘hắn’ lập tức xách Thư Đường lên đi xa ra khỏi cái nồi mì gói kia, đoạn rít lên với Thư Đường.
Từ lúc thức tỉnh đến nay người cá chưa từng ăn phải thứ đồ ăn tệ vãi nồi như vậy, ‘hắn’ không biết đây là gì, nhưng người cá từng trông thấy gói nilon—-
Thư Đường ăn đồ có túi nilon=Thư Đường ăn rác.
Thư Đường mơ màng, cô không biết vì sao vừa nãy người cá còn mang bộ mặt tối um lên, sau khi ăn mì gói lại cáu kỉnh rồi, còn lộ ra nét mặt mà Thư Đường không hiểu, rít cô một chập, rồi xách cô đi ra ngoài.
Thư Đường vừa hoảng hốt trên tay người cá, vừa cảm thấy giữa cô và người cá thật sự xuất hiện một mức chênh lệch lớn trong giao tiếp.
Người cá không xách cô về Bastille, mà xách cô đến bên bờ biển.
Sau khi đặt Thư Đường lên một bãi đá ngầm bao bọc bởi nước biển, người cá biến mất trong biển sâu.
Thư Đường: Rốt cuột là sao thế nhỉ?
Thư Đường chột dạ suy nghĩ, đúng là cô mua mì gói hết hạn thật, nhưng tại sao người cá ăn mới một miếng đã nhảy luôn xuống biển rồi?