Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 1: Hổ dữ xuống núi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Thành phố Nam Đảo, viện điều dưỡng Hải Giác.
Phòng điều khiển, trên màn hình đang truyền phát một đoạn video.
Sắc trời âm u ảm đạm khiến ánh sáng trong video có vẻ vô cùng mơ hồ, những con sóng u ám đang vỗ vào bờ, như thể một con quái vật nào đó sắp sửa xé nát màn đêm, bơi vào bờ.
Một con tàu thăm dò khổng lồ đang thong dong cập bến.
Trong lúc giám sát, các binh sĩ đầu thuyền đột ngột dừng cuộc trò chuyện, phảng phất như nhìn thấy một sự tồn tại khiến lòng người hoảng sợ, rồi chỉ còn lại hai câu la hét hỗn loạn:
“Vào khoang!”
“Vào lại khoang thuyền!”
Nhưng vẫn chậm, giây sau cả toa thuyền thăm dò xóc nảy kịch liệt, và rồi, dường như có một con quái vật khủng bố dưới đáy biển chặn ngang và bẽ gãy, cả con thuyền sập đổ.
Trong video, chỉ còn lại tiếng la hét chói tai:
“Gọi cứu viện!”
“Gọi cứu viện!”
….
Đoạn video này đã được phát hơn hai mươi lần, nhưng lần nào cũng mang lại sự chấn động lớn cho mọi người.
Nếu phóng đại màn hình video lên, sẽ thấy giữa vùng đen tối:
Ở đoạn 1:20s, có một bàn tay tái nhợt bắt lấy mép thuyền.
Ở đoạn 1:32s, có một cái bóng mờ ảo.
Cái gọi là quái vật dưới đáy biển kia, gần giống một ‘con người’.
Dù đang ở năm 3036, hiện tại đã có lực tinh thần, dưới tình huống lực tinh thần ở mức mạnh nhất, thì dưới sự tưởng tượng của nhân loại vẫn rất khó để mà tưởng tượng ra rằng, trên thế giới này thật sự có tồn tại tay không xé nát chiến thuyền bọc thép.
— Vậy mà còn là người ư?
Trong phòng điều khiển chìm vào yên tĩnh.
Cuối cùng, một người đàn ông đeo mắt kính bận blouse trắng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc:
“Hắn đã không còn nhân tính.”
“Chúng ta nên tiến hành hủy diệt nhân đạo hắn thôi.”
Người đàn ông bên cạnh cũng bất an mà rằng:
“Vùng cấm cách trung tâm thành phố quá gần, quá nguy hiểm, chúng ta không thể giữ số 001!”
Vừa dứt câu, Alpha đầu đinh mặc quân trang đen đối diện cười lạnh một tiếng, “Mấy người mồm mép thì đơn giản lắm, có biết giết chết hắn khó thế nào không?”
Mùi thuốc súng chưa từng nặng như thế này bao giờ ngập trong khoang phòng.
Từ nửa tháng trước, bệnh nhân 001 thuộc vùng cấm của viện điều dưỡng Hải Giác đã tỉnh dậy, thì sự khắc khẩu giằng co kiểu này cũng đã kéo suốt nửa tháng. Ngay từ đầu, mọi người biết thân phận số 001 thần bí, chỉ phục tùng mệnh lệnh của Liên Bang, vậy nên không oán giận gì.
Nhưng khi phát hiện mội chuyện vượt ngoài mong muốn, tính nguy hiểm của 001 đã vượt quá sức tưởng tượng của nhiều người, nỗi sợ hãi ngày một tăng dẫn đến áp lực tinh thần ngày một lớn, bắt đầu xảy ra khác biệt.
Một bên cho rằng nên hủy diệt nhân đạo số 001, hạ mức nguy hại xuống thấp nhất, càng không biết tại sao Liên Bang lại đặt một sự tồn tại nguy hiểm như thế ở viện điều dưỡng Hải Giác; một bên thì tuyệt không nhả ra, cho rằng phải nghe tuyệt mệnh lệnh Liên Bang,nhưng đào sâu vào thì lại không chịu nói ra thân phận của 001.
Nghe tiếng khắc khẩu, Viện trưởng Khâu đầu tóc hoa râm nhìn cơn mưa như trút bên ngoài cửa sổ.
Ông lại nhớ đến một đêm mưa mười năm về trước.
Mười năm trước, thân phận của Viện trưởng Khâu vẫn còn là ‘Người trông cửa’.
Khi ấy, Viện trưởng Khâu mới được điều đi khẩn cấp từ viện nghiên cứu, đó cũng là lần đầu tiên ông thấy số 001.
Lúc ấy Viện trưởng Khâu kinh ngạc phát hiện, người mà sau này mình sẽ trông, chính là nhân vật Định Hải Thần Châm của Liên Bang, đại thủ lĩnh tiền nhiệm của Liên Bang, Chúc Diên.
Có điều, mọi người đều gọi hắn là “Công Huân”.
Công Huân thật ra mang ý nghĩa là “Công đầu”, là “Công đầu” cho sự phát triển của Liên Bang từ khắp nơi trong vùng ô nhiễm, dần dà, mọi người không còn gọi tên hắn nữa, mà “Công Huân” lại trở thành một cái tên gọi khác.
Đến nay, đại bộ phận Liên Bang đều cho rằng, mười năm này Công Huân cũng chỉ là lui về sau màn, dưỡng những vết thương cũ ở một căn cứ an tĩnh.
Chỉ là không một ai ngờ tới, vào một đêm mưa mười năm trước đó cũng là lần cuối cùng Công Huân lộ diện.
Người đàn ông cao lớn kia vừa xuất hiện đã bị vô số vũ khí nhắm vào.
Viện trưởng Khâu đứng trong góc, nhìn Công Huân bình tĩnh mở bao tay mình ra.
Dưới bao tay ấy, mạch máu xanh mỏng manh, sự khủng bố tràn ngập không gian
Răng nanh hắn nhô lên, mái tóc bạc ngắn thong thả dài ra một cách kỳ lạ, đôi mắt xanh xám đẹp đẽ dần dần chìm vào trong bóng đêm, mà eo bụng hắn, qua từng bước đi của hắn bắt đầu kết thành những lớp vảy xinh đẹp lung linh rực rỡ.
Một sự tồn tại đan xen giữa người và quái vật, quỷ dị mà lại xinh đẹp.
Tựa như hắn chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích thần bí.
Hắn bình tĩnh đi vào cái lồng sắt to lớn kia, hạ xuống câu mệnh lệnh cuối cùng: “Đến Ngục Giam Hải Giác.”
Vào đêm mưa mười năm trước, một chiếc lồng sắt khổng lồ đặc chế riêng được bí mật vận chuyển bằng máy bay trực thăng, phái 200 bộ đội đặc chủng theo hộ tống, đưa đến Ngục Giam Hải Giác.
Không một ai tưởng tượng nổi, sự tồn tại bị nhốt bên trong cái lồng sắt khổng lồ đang đập bùm bùm hệt như một con thú dữ đang vùng vẫy bên trong đáng sợ đến nhường nào.
Toàn bộ khu đá ngầm kéo dài từ Bắc qua của thành phố Nam Đảo đến nằm trong khu vực bị phong tỏa, biến thành ‘Vùng cấm’, cùng với đó là lệnh cấm đánh bắt cá được kéo dài.
Năm 3025 đến năm 3035, ở phiến hải vực u ám này, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.
Ngục Giam Hải Giác dần biến thành viện điều dưỡng Hải Giác, người trông cửa năm ấy cũng thành ‘Viện trưởng Khâu’. Tận đến tháng trước, một tiếng thét chói tai đâm thủng đến tận trời.
Hắn đã tỉnh.
Mười năm nay, bạo loạn lực tinh thần đã biến người từng là truyền kỳ của Liên Bang thành một con quái vật đáng sợ.
Thế nhưng, tất cả những chuyện này đều được chỉ định thành bí mật tối cao, thân phận của 001, và cả lịch sử của viện điều dưỡng Hải Giác, đều được phủ đầy bụi, chìm vào quên lãng.

Tiếng khắc khẩu hãy còn.
“Dù cho trong quá khứ hắn có mang thân phận gì, có cống hiến bao lớn, nhưng tình huống hiện tại thì hắn có còn là con người ư?”
Vừa dứt những lời này, nhóm đàn ông Alpha mặc quân trang ở phía đối diện bỗng đứng lên, gân xanh của Alpha cầm đầu nổi rõ, gần như là rút súng ra, giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, Viện trưởng Khâu bình tĩnh mà nói: “Chốc nữa chuyên gia của Yến Thị sẽ đến ngay, đừng quậy.”
Thật ra ai cũng biết, có ồn ào hay hung dữ cũng thế, bọn họ đều chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh tối cao từ Liên Bang, chỉ là dưới áp lực tinh thần lớn đến thế, cần phải nói xả ra để phát tiết.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Cả căn phòng điều khiển chỉ còn lại Viện trưởng Khâu đầu tóc hoa râm.
Ông thở dài một tiếng, vừa mới dời mắt định đi ra ngoài, màn hình theo dõi đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Tầm mắt Viện trưởng Khâu đọng lại.
Vì trên màn hình bỗng xuất hiện một bóng người.
Mười năm qua đi, song Viện trưởng Khâu vẫn có thể nhận ra người này chỉ với một cái liếc mắt.
Thân hình hắn cao lớn bỏ xa nhân loại bình thường, nước mưa rơi xuống, chiếc vảy xanh lam trong suốt sau tai dần mở ra.
Càng khiến người kinh sợ đó là, lướt xuống mái trắng nhỏ nước kia, là một cái đuôi cá quỷ quyệt vô cùng xinh đẹp.
Như thể có cảm ứng, hắn quay đầu, đường cằm sắc bén tuyệt đẹp.
Chỉ là—
Đôi ngươi của hắn, không có tiêu điểm.
Tối om.
Nhìn lướt qua máy theo dõi, Viện trưởng Khâu sững sờ tại chỗ, trong đầu sợ hãi nhớ đến câu nói kia: “Hắn bây giờ được xem như là người cá sao?”
Tít tít, tín hiệu mất đi.
Phòng điều khiển im lặng trong một giây, ngay sau đó, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên!
Người khác không biết, nhưng Viện trưởng Khâu lại rất rõ, thiết lập của vùng cấm, hay thậm chí là sự tồn tại của cả viện điều dưỡng Hải Giác, vốn không phải là vì để bảo vệ số 001 bên trong, mà là vì để bảo vệ tất cả mọi người bên ngoài.
Nhất định không thể để hắn ra ngoài!
“Mau! Đến gần khu vực vùng cấm, tập trung sơ tán tất cả đi!’
“Mau đưa chuyên gia của Yến Thị vào đi! Cần phải trấn an được 001!”
….
Ngày xuân mưa như trút nước, khoa cấp cứu viện điều dưỡng Hải Giác sáng đèn.
Sau khi bước vào thế kỉ 30, lực tinh thần, thể tinh thần được khai phá, tiềm năng nhân thể được thăm dò rồi biến thành một lĩnh vực mới. Song song với đó, là bệnh tật.
Con người càng có lực tinh thần mạnh, thì sẽ càng dễ gặp phải khả năng bạo loạn lực tinh thần; khi lực tinh thần bạo loạn đến trình độ nhất định, kẻ đó sẽ dần dần điên rồ, và thường thì sẽ tử vong trong vòng mười năm ngắn ngủn.
Mà cố tình là, với một quốc gia tinh anh thì lực lượng nòng cốt, đặc biệt là các binh sĩ tiền tuyến khu vực ô nhiễm, sẽ là nhóm người dễ gặp phải bạo loạn lực tinh thần nhất, thế nên chuyên gia trị liệu, viện điều dưỡng cũng theo đó mà hình thành.
Viện điều dưỡng Hải Giác chứa những đám người cuồng giã nhất, nguy hiểm nhất và cực đoan nhất Liên Bang.
Lúc này, nhóm chuyên gia trị liệu Alpha trong khoa cấp cứu đang chè nước với nhau, không biết đang nói đến cái gì, cả đám nhìn xuyên qua cánh cửa, đồng loạt dừng lại trên một thân hình yểu điệu.
Phần lớn Alpha trưởng thành sẽ rất mạnh mẽ quyết đoán, nhưng Thư Đường khỏi phải nói là một sự bất ngờ, cô có đôi mắt mèo, tròn xoe lóng lánh ánh nước, đuôi mắt hơi cong lên, khuôn mặt cô như thể dính phải phấn hoa đầu xuân, xinh đẹp như một bông hoa hải đường đọng sương trên cành.
Hoa hải đường: Bọn họ nhìn cô chằm chằm làm gì, sáng nay cô chỉ giành ăn nhiều thêm hai cái đùi gà lớn thôi mà, có trách thì phải trách cả đám Alpha kia cao quá, không có cách nào lủi xuống cùi chỏ người khác mà giành mới phải chứ?
Đây là năm thứ hai mươi Thư Đường xuyên qua, cô đã hình thành thói quen bị mấy cái đánh giá kỳ quái rồi.
Lúc vừa mới xuyên đến, Thư Đường không biết rốt cuộc bản thân là cái loại nào trong ABO—-
Vì nghe bảo phải đến năm 16 mới phân hóa.
Thế giới ABO, mỗi một đứa trẻ đều như là một blind box.
Có điều, dù là A hay O, vào lúc nhỏ cũng sẽ có một số biểu hiện.
Mấy bé O sẽ có tính cách điềm đạm nho nhã, thích đọc sách vẽ tranh; mấy chú A thì thích đánh đấm; mấy Beta thì càng dễ chia ra hơn—chỉ cần bồ không nghĩ ra tên đứa nhóc này là gì, thì nó chính là Beta đó.
Thư Đường vừa sinh ra đã không hợp với mấy đứa nhóc Alpha, ăn ngủ, ngủ ăn, tỉnh dậy là đi phơi nắng, tư thế ngậm núm vú cao su nom vô cùng nhã nhặn, giữa một đám A tục tằng, mềm mại nho nhỏ, vừa không chơi với mấy anh chị hay quánh lộn, vừa không nhảy nhót lung tung, mọi người trong nhà cũng sợ nhỡ mà nói chuyện lớn tiếng chút chắc thổi bay cô luôn mất.
Sau khi đến lớp lá, cô cũng không thích đánh nhau với bạn học, không thích kéo tóc bạn học, đối lập hoàn toàn với đám Alpha chuyên gây sự khắp nơi.
Đặc biệt là khi cô dần dần lớn lên, mặt mập ngày càng xinh xẻo hơn, giới tính càng dễ đoán.
Hai thằng nhóc A dự bị nhà hàng xóm, hằng năm đều phải đánh nhau một trận để chốt đơn ai lớn lên sẽ cưới được cô bé.
Mỗi lần Thư Đường tan học đi ngang qua, đều sẽ hứng thú phừng phực mà xem chiến: Đúm nhau đi! Đúm nhau đi!
Túm lại, dù là thầy cô, cha mẹ, hay là người qua đường, đều cho rằng sau này cô sẽ thành một bé O đẹp hiền.
Nghe bảo sức chiến đấu của A rất mạnh, đồng thời tính công kích cũng cực cao, ý chí kiên định;
Lại nghe nói O rất mẫn cảm tinh tế, sức chiến đấu yếu ớt vô cùng, nhưng tế bào nghệ thuật lại phát triển mạnh;
Nhưng, từ nhỏ Thư Đường đã cho rằng bản thân sẽ là một Beta chiếm 80% dân số, vì cô không hiếu chiến, cũng chả mẫn cảm, còn rất đam mê hòa bình, trên người lại không dư dả thêm cái cấu tạo nào khác, nhìn thế nào cũng là một đứa Beta tầm thường vô vị.
Mãi cho đến năm 16 tuổi phải phân hóa, Thư Đường kiểm tra đo lường ra được là một Alpha với lực tinh thần cấp SSS.
Tên gọi tắt: Supper A vô song.
Mẹ Thư Đường là một O điển hình, sau khi nghe thấy Thư Đường đột nhiên biến thành Alpha, khóc hôn mê bất tỉnh.
Mọi người trong nhà không cho rằng một người có vẻ ngoài như Omega, tính cách như Beta, lại bỗng chốc biến thành Alpha duy nhất trong nhà là một sỉ nhục gì quá lắm—vì cho đến tận bây giờ, cha mẹ Thư Đường vẫn hay quên bẵng đi Thư Đường là một Alpha.
Mãi đến tháng trước, Thư Đường bị Liên Bang xe duyên với một Omega.
Kết quả xe duyên làm người nhà rất vừa lòng, không phải là vì điều kiện của người ta tốt gì, mà là vì nghe bảo đối phương gió thổi là lay, tính cách cũng rất nhẹ nhàng, dù sống giữa Omega thì cũng xem như là yếu ớt không thể tự săn sóc.
Đúng, mọi người trong nhà đều nhất trí cho rằng: Thư Đường không thể gả cho một người quá mạnh, vì rất dễ bị bắt nạt.
Thư Đường sửa lưng vô số lần: Không phải, tui cưới người ta mà!
Nhưng không ai hiểu cho cô.
Thư Đường được xe duyên với một Omega có vẻ như bị tổn hại lực tinh thần rất trầm trọng, bất ngờ thay, người đó cũng nằm dưỡng thương ở viện điều dưỡng Hải Giác.
Phải biết là Omega được bảo vệ rất tốt, muốn gặp mặt là một chuyện rất khó.
Vậy nên, sau khi biết được người ta cũng nằm ở viện điều dưỡng Hải Giác, Thư Đường đã bị thúc giục mau đi ‘xem mắt’ đi.
Thư Đường cũng cho rằng việc này không nên chậm trễ, quyết định đi xem mặt một lần đi.
Ngặt nỗi—-
Hôm nay Thư Đường, vốn là muốn đến gặp người ta để giải trừ độ xứng gen.
Cô cầm ô, đi dọc theo con đường nhỏ, vào sâu bên trong viện điều dưỡng Hải Giác.
Viện điều dưỡng Hải Giác chia khi từ 1 đến 11 dựa theo mức độ nguy hiểm, Thư Đường công tác ở khoa cấp cứu số 11.
Cô thực tập ở viện điều dưỡng ba tháng, trừ khoa cấp cứu hay siêu thị và căn tin ra, thì đây là lần đầu tiên đi đến khu khác.
Khu 1 hoàn toàn độc lập với những khu khác, đã thế lại còn gần với đường bờ biển hơn. Những công trình kiến trúc cao lớn giữa mưa gió trông càng thêm phần âm trầm và áp lực, dày đặc các binh sĩ vận đồ đen đang tuần tra, còn có vài người vội vã đi ra ngoài, hết thảy đều có trật tự và nề nếp, đề phòng nghiêm ngặt.
Ngay cả lối vào cũng có hai hàng binh sĩ trông coi.
Thư Đường thầm nghĩ thế này thì lố quá.
Cô lấy tấm thẻ có in số ‘01’ ra đóng lên, đi vào.
….
Trần Sinh đang cau mày nhìn thời gian—-
Vào lúc này, đã 15 phút trôi qua kể từ lúc cảnh báo phòng không.
Trần Sinh là đại tá được điều chuyển từ Không Quân đến, anh từng là một thư ký trong nhóm thư ký của Công Huân, là một người bạn trung thành và tâm phúc, anh là một trong số ít những người trong cuộc.
Sau khi nghe được viện điều dưỡng Hải Giác xảy ra vấn đề, anh lập tức buông bỏ công việc, lập báo cáo xin điều đến thành phố Nam Đảo, tiếp nhận công việc canh gác ở vùng cấm viện điều dưỡng Hải Giác.
Sau 15 phút từ khi cảnh báo phòng không tại vùng cấm vang lên, khu 01 đã cho rút lui khẩn cấp những nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đang làm tại đó, chỉ còn lại bộ đội đặc chủng.
Chuyên gia Yến Thị cũng mau chóng vào chỗ, ký vào tờ giấy sinh tử, chuẩn bị đi vào vùng cấm.
Nhưng mà, còn có một vị chuyên gia của Yến Thị, không biết vì cớ gì mà vẫn lề mề chưa đến.
Trần Sinh đang nôn nóng chờ đợi, vừa ngẩng đầu đã thấy một dáng áo blouse trắng.
Quả thật là trắng bật tông giữa vùng đen thui.
Cô cầm thẻ bài đưa qua, Trần Sinh chỉ nhìn lướt qua liền cho rằng vị này là chuyên gia, bèn mau chóng dẫn đi vào, nhưng khi trông thấy diện mạo của đối phương thì có hơi do dự, vì cô gái trước mắt trông rất giống một Omega.
Xinh xắn tinh tế, vóc người cũng không cao.
Có điều, anh lướt nhanh qua chiếc thẻ tên kẹp trên áo blouse của cô, bên trên đề lực tinh thần cấp SSS, Trần Sinh mới yên tâm.
Trần Sinh: “Chờ cô đã lâu, chúng ta mau vào thôi.”
Trong khoảng thời gian này, những Alpha phải đi vào vùng cấm đều mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí là dù đã mặc những tấm chắn bảo hộ cao cấp nhất từ viện nghiên cứu và được ngồi trên trực thăng đi nữa, đều không thể giảm bớt sự lo sợ trong lòng của bọn họ.
Nhưng sự bình tĩnh của Thư Đường khiến Trần Sinh phải xem trọng.
Anh vừa vội đưa người vào, vừa hỏi: “Cô không căng thẳng sao?”
Thư Đường thấy nhân viên công tác này nhiệt tình dẫn đường đến vậy, còn tưởng là người do đối tượng xem mắt phái đến đón cô, thế là cũng đi theo.
Nghe hỏi thế, Thư Đường vừa định bảo mình không căng thẳng, nhưng nghĩ lại thì, hôm nay dù sao cũng được xem là buổi xem mắt, cô bảo không căng thẳng có phải là bất lịch sự lắm không?
Cô lễ phép căng thẳng tí ti: “Hơi hơi.”
Sau khi 001 tỉnh dậy, không biết bao nhiêu chiếc thuyền thăm dò, trực thăng, phi cơ, đều không một ai trở về.
Để mà nghĩ về trình độ nguy hiểm của vùng cấm, nếu không phải là tình huống khẩn cấp, thì cũng sẽ không phải chuyên gia trị liệu tự đi vào.
Sáng hôm nay, những chuyên gia đến đây đều phải ký vào giấy tuân lệnh không màng sinh tử, nhưng dù có là Alpha mạnh mẽ đến đâu cũng phải tỏ ra chậm chạp kéo dài, chỉ Thư Đường là không hề do dự, còn không ngừng nhìn đồng hồ, trông còn sốt ruột hơn cả Trần Sinh.
Trần Sinh mới hỏi: “Cô không mặc đồng phục bảo hộ sao?”
Thư Đường: “Cái này không quan trọng.”
Đi xem mắt, mặc bảo hộ, mới lạ thế.
Cô nói vậy, Trần Sinh ra chiều muốn nói rồi thôi.
Có điều cũng sắp đến giờ, Trần Sinh không muốn nhiều lời vô nghĩa, vội vã dẫn cô xuyên qua hành lang.
Dù sao chốc nữa đến vùng cấm cũng có đồ phòng vệ, đến lúc đó mặc vẫn còn kịp.
Thư Đường vừa đi vội, vừa nghĩ lát nữa gặp người ta thì nên nói gì mới phải.
Hôm nay ‘xem mắt’, thật ra Thư Đường định tìm đối phương để giải trừ độ xứng gen.
Cũng không phải vì Thư Đường thấy người ta không tốt, mà Thư Đường có một cái tật rất nghiêm trọng: cô không ngửi thấy mùi pheromone.
Vào năm kiểm tra sức khỏe tuổi 18, Thư Đường đã được bác sĩ vỗ vai ra chiều bảo cô kiên cường lên.
Thư Đường:?
Cái tật này phiên dịch ra thì là: Bị lãnh cảm.
Trong thế giới ABO, pheromone không chỉ có tác dụng là lực hấp dẫn của người khác giới, mà đồng thời còn mang giá trị thống trị giữa đồng giới.
Mọi A đều thích sự dũng mãnh, dùng pheromone cực mạnh của mình nghiền áp các A khác. A mạnh chỉ cần phóng ra pheromone mạnh, thì các A có pheromone yếu ớt hơn nó sẽ đều ngoan ngoãn mà tỏ ra thần phục.
Thư Đường lại là một ngoại lệ, cô như một cái tấm chắn đang hành tẩu.
Cô không tiếp nhận được các pheromone ngọt ngào của Omega, hay những lúc các A dùng pheromone biểu đạt cảm xúc, cô sẽ vô cùng trì độn, cứ như dùng mạng 2G giữa thời đại 5G vậy.
Có lúc, đối phương dùng pheromone hù dọa cô—-
Một ngày sau.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thư Đường belike: Hả? Hắn vừa công kích tui?
Có thể thấy được, không tiếp nhận được tín hiệu đó, cũng có chỗ lợi.
Thư Đường lại tự cho là bản thân không cảm được pheromone là một ưu điểm, nhưng nghĩ đến việc bác sĩ động viên cô kiên cường lên, tỏ ra cô có bệnh không thể trị được, mới làm Thư Đường mơ hồ ý thức ra:
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng à.
Bác sĩ bảo sinh lý Thư Đường không có vấn đề gì sất, không ngửi được pheromone, đại khái là vấn đề về tâm lý.
Thư Đường cũng rất đồng tình với cách nói này.
Là một thành viên của thế kỷ 21, sinh ra là một cô gái bình thường dưới lá cờ đỏ, tuy rằng nhiều năm này cô và Omega thân nhau như chị em, cũng không phân biệt Beta, nhưng vẫn rất khó nảy sinh ra tình yêu với các Omega yếu đuối.
Thư Đường không định giấu diếm khuyết điểm của mình, cũng hoàn toàn không có ý định kết hôn.
Nghĩ đến đây, Thư Đường đã được đưa đến cuối hành lang.
Thang máy cửa lớn mở ra, bên trong đã có vài Alpha.
Dáng vóc họ rất cáo, khí chất lại mạnh mẽ, nhưng mặt ai cũng tái mét.
Thư Đường với sắc mặt hồng nhuận vừa đi vào, lập tức rước đến nhiều ánh nhìn.
Nhưng vì không thân, nên không ai hỏi han.
Thư Đường cứ cảm giác thang máy dần dần đi xuống dưới, xuống dưới, hơn nữa tốc độ ngày một chậm.
Trong thang máy, Thư Đường cảm thấy mấy người này đều đang nhìn cô, có điều cô tập mãi thành quen bị người ta đánh giá, cũng không thấy có gì kỳ quái.
Có lẽ là vì thời gian chờ thang máy quá lâu, chúng A bắt đầu nói chuyện phiếm.
Thư Đường nghe lọt tai, nhưng không hiểu.
Dù sao cô chỉ mới là một thực tập sinh năm ba, nghe không hiểu mấy chủ đề của đàn ông cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chúng A nói được một nửa thì cùng nhìn cô.
Ý là đến phiên Thư Đường nói tiếp.
Thư Đường: “Hôm nay mưa lớn dữ thần.”
Chúng A: “….”
Thang máy nháy mắt im lặng.
Chúng A phụ họa:
“Thời tiết ở thành phố Nam Đảo quả là không tốt thật.”
“Bờ biển đều thế.”
Rất mau, lại có A mở miệng: “Thể tinh thần của mấy cậu là gì?”
Trai bự con da đen 189 bên trái: “Báo đen.”
Anh giai đô con cơ bắp bừng bừng bên phải: “Hổ Bangladesh.”
Chị gái cao 185 đằng trước: “Sư tử.”
Chờ đến khi cả đám báo xong rồi, đồng loạt nhất trí quay về phía thấp bé nhất kia.
Thư Đường trà trộn trong đám A nhiều năm, vì quá đáng yêu nên khó tránh đôi lúc sẽ bị xa lánh. Trong Alpha cá lớn nuốt cá bé, để sinh tồn thì vô cùng tàn ác, may mắn thay, Thư Đường thông minh sớm đã học được cách làm thế nào để hô mưa gọi gió trong đám Alpha. Đặc biệt là đối mặt với cái nhóm A mạnh mẽ thường xuyên lấy đề tài thể tinh thần ra để khinh thường các A yếu ớt này, cô đã có kinh nghiệm ứng phó.
Thư Đường làm như không có gì mà múa mép:
“Cũng giống mấy cậu thôi, là giống mèo, có điều thể tinh thần của tôi là màu cam.”
A chung quanh đều dời mắt, hiểu rõ.
— Hổ Đông Bắc.
Đúng là Alpha không thể nhìn tướng mạo.
Nhỏ con một chút, cũng có thể hiểu, vóc người nhỏ, sức bật mạnh.
Đáng yêu một chút, chắc là có thể dùng vẻ ngoài mê hoặc phía địch.
Thư Đường lẫn vào giữa một đám khí chất mạnh như những con mãnh thú, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Mèo mướp, thì cũng là giống mèo chứ bộ!
(*) Hổ Đông Bắc

(*)Mèo mướp