Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 2

Editor: An Điềm


Beta: An Điềm


Ôn Ngưng cả đêm không ngủ được, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại chỉ mới có năm giờ sáng.


Giang Thư vẫn như cũ không về nhà.


Sau khi tẩy đi lớp trang điểm dày cộm của ngày hôm qua, làn da của cô vốn đã mịn màng càng thêm trắng sáng, giống như trứng gà vừa lột vỏ, thật mềm mại. Mẹ Từ thật không hiểu nổi một cô gái nhỏ như vậy không biết đã tạo nghiệp gì mà phải chịu những đau khổ kia.


"Cô chủ, có đói bụng không? Cô muốn ăn gì thì nói với mẹ Từ để mẹ làm cho."


Khóe mắt Ôn Ngưng khẽ rủ xuống, nhìn cô như không có tinh thần: "Cái gì cũng được ạ."


Mẹ Từ mở miệng thở dài, không biết phải an ủi cô như thế nào.


"Con không sao", Ôn Ngưng hé miệng cười cười, tiếng nói thật nhẹ nhàng "Mẹ Từ, người không cần vội, con muốn ngủ thêm một chút nũa, con thấy trong người hơi mệt một chút."


Rõ ràng người chịu uất ức là cô nhưng việc đầu tiên cô nghĩ đến lại là đi an ủi người khác.


Ôn Ngưng cuộn người thành một khối dưới chăn, tay nắm thành một nắm đấm nhỏ để dưới môi, hốc mắt có chút nóng lên, sau đó liền mở miệng cắn lên mu bàn tay. Cô có thói quen dùng cách này để nuốt xuống nỗi đau trong lòng.


Đến cả trong mơ vẫn còn khóc, mê man ngủ thẳng tới hơn bảy giờ, đến khi tỉnh lại thì bên gối đã ướt cả một mảng.


**********************


Trong nhà bếp, cô giúp việc Huệ Phân đang đứng trước bệ bếp tức giận hâm nóng lại thức ăn.


Mẹ Từ không đành lòng đánh thức Ôn Ngưng, chỉ đành giao nhiệm vụ cho người trong nhà bếp cứ cách nửa giờ thì hâm nóng thức ăn một lần.


Từ khi Ôn Ngưng đến biệt thự, Huệ Phân đã không để cô vào trong mắt.


Lúc này phải đi hâm nóng đồ ăn cho cô thì cô ta càng không tình nguyện, cô ta cảm thấy đây là đang làm lãng phí thời gian của mình.


"Chim sẻ xấu xí mà mơ ước làm phượng hoàng, kết quả là hôm đó bị Giang thiếu cho leo cây, nếu là mình thì mình sẽ chết đi cho rồi, ai lại có thể chịu được sự mất mặt lớn như vậy chứ".


Động tác trên tay Huệ Phân thật tùy tiện, không có một chút coi trọng nào, cô ta nghiêng đầu kẹp điện thoại di động vào vai, nói vào trong điện thoại toàn là những câu châm biếm cười nhạo Ôn Ngưng.


"Trong lòng Giang thiếu hoàn toàn không có cô ta, mấy tháng nay nhà cũng không thèm về, chắc là sợ tránh còn không kịp ấy chứ..."


"Nói không chừng đã nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, một đống tiểu tam tiểu tứ rồi, cô ta thì được tính là cái gì? Thời nay, giới nhà giàu đều thích chơi đùa với mấy cô em dịu dàng kiểu hot girl nổi tiếng trên mạng. Kiểu bông hoa trắng nhỏ bé rách nát như cô ta đã sớm không còn được ưa chuộng từ lâu rồi".


Ôn Ngưng đứng ở cửa nhà ăn, nghe được câu nói "Đã nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài", mi mắt run rẩy.


Huệ Phân xoay người lại thì đúng lúc nhìn thấy Ôn Ngưng đứng ngay cửa nên bị hoảng sợ, nhướng đôi lông mày hung ác mà trừng cô một cái, thuận tay nện cái đĩa xuống bàn, bát sứ cùng bàn ăn va chạm vào nhau tạo nên âm thanh thật chói tai, "Cô tưởng mình là thiếu phu nhân thật sự hả? Ăn một bữa cơm còn bắt người ta phải hâm đi hâm lại nhiều lần, không biết là đến giờ ăn phải tự động lên bàn à, cái này ba mẹ cô không dạy cô sao?"


Cô ta dường như còn chưa phun ra hết lửa giận trong lòng, ỷ thế giờ này không có mẹ Từ ở nhà, không có ai giúp đỡ cho Ôn Ngưng nên nói không ngừng được, càng nói càng khó nghe: "Có một số người phụ nữ không biết tự ái là gì, vì tiền tài mà có thể vội vàng đem mình dâng tới tận cửa cho người ta ngủ, nhưng lại không ngờ rằng Giang thiếu đến cả chạm cũng không muốn chạm một cái, cũng không biết trước kia đã từng ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi, đúng là dơ bẩn".


Huệ Phân nói xong, lại liếc mắt bưng chén canh tới, lúc tới gần Ôn Ngưng, cố ý làm cho cái khay trong tay nghiêng đi, canh trong chén nước bị đổ ra không ít, góc áo của Ôn Ngưng bị nước canh văng vào tạo thành những vết loan loan lổ lổ nhiều nơi, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Huệ Phân khinh thường nhếch miệng cười nhạo, âm dương quái khí*: "Ôi, thật là ngại quá, lỡ trượt tay, hoàn toàn không phải do tôi cố ý đâu nha".


(*Âm dương quái khí: chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)


Trên bàn, trừ canh lạnh và nước lạnh thì chính là đồ ăn thừa cơm thừa cố ý làm cho cháy khét, Huệ Phân hất cằm lên, hai con mắt đưa cao đến tận đỉnh đầu: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi, giờ chỉ còn những món này, nhà họ Giang không ai có thể nuông chiều cô được đâu, à thuận tiện nói cho cô biết trước một điều, đồ ăn phải ăn cho hết thì mới gọi là người có giáo dục, đây chính là phép tắc của nhà họ Giang".


Nhưng không ngờ vừa dứt lời, chưa kịp phòng bị thì đột nhiên từ đâu bay tới một chén canh đập vào trước mặt cô ta.


"_____AAA!" Nước canh nóng hổi văng lên cả mu bàn tay Huệ Phân, cô ta hét lên chói tai theo bản năng, còn chưa kịp tìm đến Ôn Ngưng để gây chuyện thì khi cô ta ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự tàn nhẫn trong đôi mắt của Giang Thư.


"Lá gan cũng lớn thật" Người đàn ông cười kinh thường, toàn thân đều toát ra một luồng khí lạnh lẽo: "Phép tắc nhà họ Giang? Vợ của Giang Thư tôi khi nào thì đến phiên một con hầu gái như cô giảng dạy đạo lí?"


Huệ Phân sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, không có một chút lớn lối nào giống như khi nãy, hai mắt trừng to sửng sốt đứng im, chân tay thì luống cuống.


"Giang..... Giang Thư?" Ôn Ngưng cũng không ngờ được là anh đã trở về lại còn đứng sau lưng cô, lúc này đây trong mắt cô chỉ có sự kinh ngạc, nhìn thấy anh không hiểu tại sao trong lòng cô lại dâng lên một chút tủi thân.


Giang Thư nghiêng đầu liếc nhìn cô, một cô gái nhỏ chỉ mặc mỗi cái áo phông chữ T màu trắng rộng thùng thình, nhìn thoáng qua cũng đã nhiều năm rồi nên không được vừa người cho lắm, nhưng thế lại càng làm nổi bật hơn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại ngoan ngoãn của cô, so với cô gái mặc áo cưới hở lưng rực rỡ lóa mắt trong tấm hình lúc ở trên phi cơ kia quả thật là hoàn toàn khác biệt, nhìn diện mạo của cô gái trước mắt này lại càng làm cho lòng người ta thêm ngứa ngáy.


Giang Thư nhấc chân bước vài bước đến bên cạnh cô, đưa tay kéo cổ tay của cô qua, thầm khen ngợi, cảm giác thật mềm mại, đúng như những gì anh đã tưởng tượng, thậm chí còn mềm hơn những gì anh nghĩ: "Có bị nóng không?" Anh nhướng mày, thực sự là so với người vừa rồi tức giận ban nãy như hai người hoàn toàn khác nhau, không tin được cũng có lúc anh có thể thể hiện ra nét dịu dàng của con người.


Ôn Ngưng lắc đầu, cô bị anh nhìn như vậy mặt cũng có chút nóng lên.


Khóe môi Giang Thư khẽ cong lên một chút, lòng bàn tay anh cũng thuận thế mà nắm lấy tay cô, thật không khéo lại nắm trúng miệng vết thương mà mấy hôm trước cô bị mảnh vỡ của cái bát cắt vào tay.


Ôn Ngưng bị đau chịu không được nên khẽ rụt tay lại, người đàn ông lập tức cúi đầu lật bàn tay cô ra kiểm tra.


Miệng vết thương đã được băng gạc quấn lại, Giang Thư nhíu mày hỏi: "Tại sao lại bị như vậy?"


Huệ Phân sợ đến mức chỉ dám nhìn về phía cô cầu xin tha thứ, ý muốn xin cô đừng nói, nhưng Ôn Ngưng chưa kịp mở miệng thì mẹ Từ liền từ ngoài chạy vào đem hết mọi chuyện đêm đó kể lại.


Giang Thư cúi đầu, nét mặt lạnh lùng còn mang theo chút khát máu, giây tiếp theo, anh liền nhấc chân lên, đá chiếc ghế ăn bên cạnh vào bắp chân của Huệ Phân, làm ghế dựa rơi xuống đất ầm ầm.


"Ngồi xuống"


"....Vâng" Huệ Phân chịu đựng cơn đau dưới chân, cô ta bị dọa sợ đến nỗi giọng nói run run.


Ánh mắt Giang Thư mang theo khinh thường nhìn cô ta, đầu lưỡi chống lên má, cả người anh tức giận mà không thể giải thích được, khí thế bức người: "Ăn hết, nếu ăn không hết chỗ này thì đừng mong được rời khỏi, đúng là nhà họ Giang có phép tắc nhưng, nó được dùng cho người hầu nhà họ Giang".


Huệ Phân không dám mở miệng nói nửa câu, chỉ lo cúi đầu mà nhét hết thức ăn vào miệng.


Trợ lý Nhậm Thiên Cao đi vào cùng anh, nhìn qua một lượt, trên bàn toàn đồ ăn đã bị cháy khét nóng lạnh đan xen nhau và còn rất nhiều, nếu ăn hết từng này thật sự sẽ phải bị đưa đến bệnh viện mất. Anh ta nghiêng đầu nói nhỏ: "Giang tổng, hay là bỏ qua đi, cô ấy còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện......"


Giang Thư cười lạnh một cái, cuối đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Ôn Ngưng, trong lòng không hiểu sao sinh ra một luồng khí khô nóng: "Vợ của tôi cũng là một cô gái nhỏ".


Nhậm Thiên Cao: "........"


*******


Ôn Ngưng đứng im một chỗ nhìn Giang Thư.


Cô từ trước tới nay chưa từng được ai che chở bảo vệ, vốn dĩ nên vui mừng và cảm động, nhưng vì buổi hôn lễ hôm đó anh không xuất hiện, nên giờ đây không khí giữa hai người có chút xấu hổ.


Bị ánh mắt của cô nhìn không hiểu sao làm Giang Thư cảm thấy không được tự nhiên, anh từ trước giờ không biết làm bao nhiêu là chuyện xấu trong đời nhưng chưa từng cảm thấy tội lỗi, ấy vậy mà vào giây phút này cảm giác ấy lại mãnh liệt trào lên trong lòng anh.


Khi ánh mắt anh chạm vào Ôn Ninh (phải là Ôn Ngưng mới đúng ạ?), sự cắn rứt lương tâm càng mạnh mẽ, sau đó anh kéo kéo cà vạt một cách bực bội, bỏ lại một câu: "Tôi mệt mỏi". Anh định quay về phòng, nhưng khi bước đi lại quay đầu nói: "Mẹ Từ, giúp cô ấy lấy thuốc mới thay đi".


Anh nói vậy sau đó quay đi, không nói với cô thêm một câu nào, khóe mắt Ôn Ngưng khẽ rũ xuống, rụt rè đi theo sau lưng hắn.


Giang Thư cảm thấy có chút khô nóng nên cởi áo vét vắt trên khuỷu tay, người đàn ông có thân hình cao ráo, bước từng sải lớn đi lên lầu rất nhanh.


Ôn Ngưng đứng dưới cầu thang do dự một lúc, cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh càng lúc càng xa.


Đã đến biệt thự Ngự Kiền Loan này ở hai tháng nhưng chưa một lần nào cô dám đặt chân lên lầu hai.


****


Giang Thư dùng nước lạnh tắm thật sạch sẽ.


Nước lạnh băng dội từ đầu đến chân nhưng vẫn không thể nào rửa trôi được tất cả phiền muộn trong lòng anh, rõ rằng là ngay từ đầu ông nội anh sắp xếp cho cô gái này bên cạnh thì anh đã cực kì chán ghét, thế nhưng vừa rồi anh vậy mà không thể làm chủ được chính mình mà đã thay cô gái kia xả giận.


Giang Thư mặc áo ngủ rồi ngồi lên ghế sô pha trong phòng ngủ một lúc.


Sau mười mấy giờ ngồi máy bay, anh đã rất mệt mỏi, thông thường giờ này đã đi nghỉ ngơi từ sớm, nhưng lúc bây giờ anh không biết mình đang đợi cái gì.


Đợi một lúc cũng không thấy Ôn Ngưng đi vào, anh liền đứng dậy nhìn xung quanh, đồ đạc trong phòng ngủ chính vẫn không hề thay đổi so với mấy tháng trước lúc anh rời đi, thậm chí bàn chải đánh răng trong phòng tắm cũng không có thêm một cây nào, dường như không có một chút dấu vết nào cho thấy Ôn Ngưng đã từng sinh hoạt ở đây cả.


Người đàn ông nhíu mày, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.


Mẹ Từ nhẹ nhàng gõ cửa, bưng một chén trà bước vào.


"Bà chủ đã dùng thảo dược để nấu trà an thần, nói là nó có thể giúp giảm bớt mệt mỏi và giúp cho ông chủ ngủ ngon hơn".


Giang Thư không thèm ngảng đầu lên: "Bà chủ các người đâu?"


"Trong khoảng thời gian này bà chủ vẫn luôn ngủ ở dưới phòng dành cho khách, vì chưa được cậu đồng ý nên cô ấy không dám lên, nếu không... Cậu xuống bảo cô ấy chuyển lên đây ở được không? Bà chủ rất nhát gan, biệt thự này lại rất lớn, cô ấy ở một mình chắc chắn rất sợ hãi".


"Sao? Tôi còn phải tự mình xuống mời cô ta lên à?"


Giang Thư hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn đụng vào chén trà, lạnh nhạt nói: "Không cần, xuống nói cho cô ấy biết, tối mai cùng tôi trở về nhà tổ một chuyến".


**************


Buổi tối ngày hôm sau, Ôn Ngưng thay một bộ váy trắng trơn, đơn giản mà sạch sẽ, đây là bộ váy tử tế nhất mà cô có được.


Giang Thư chỉ quay đầu lại liếc nhìn cô một cái sau đó tự mình đi ra ngoài, không có đứng lại một chút để chờ cô.


Lần này hai người muốn đi về nhà tổ để gặp ông nội.


Chỗ ngồi phía sau của chiếc Maybach hoàn toàn yên tĩnh, Giang Thư cau mày nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Ôn Ngưng thì lại cẩn thận từng li từng tí ngồi ngay ngắn chỉnh tề, mím chặt môi không dám hé miệng, lưng cũng không cong mà ngồi ngoan ngoãn như một học sinh, chỉ là lâu lâu lại vô tình liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.


Xe đi ngang qua một khu phố phồn hoa buôn bán tấp nập. Ôn Ngưng nhìn thoáng qua một cửa hàng bánh ngọt bên đường, trên mặt lộ ra vài phần vui sướng, quay sang nhìn thấy Giang Thư có vẻ đã ngủ say, cô lấy hết can đảm nói nhỏ với tài xế hỏi: "Chú Lâm, chú có thể dừng lại ở đây một chút được không? Con muốn đi xuống mua một vài thứ".


Tài xế chỉ làm theo sự sai bảo của Giang Thư, giờ Ôn Ngưng hỏi vậy cậu ta thật sự không biết phải làm sao cho đúng.


Cuối cùng vẫn là Giang Thư lười biếng mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp: "Ngừng đi".


Đợi anh mở mắt ra lần nữa thì đã thấy Ôn Ninh hưng phấn nhanh chóng bước xuống xe, vừa chạy mới chạy được vài bước nhỏ để tới tiệm bánh ngọt thì bị một thanh niên đeo khẩu trang đang trên đường trượt ván vô tình đụng phải.


Đối phương hình như nói thật xin lỗi, Ôn Ngưng ngẩng đầu cười ngọt ngào nói không sao, đây chỉ là việc ngoài ý muốn chứ không phải cố ý đụng trúng cô, Giang Thư thật vất vả mới có thể đè xuống sự phiền muộn giờ không hiểu tại sao lại dâng lên lần nữa.


Anh nghiêng đầu, tầm mắt không hề rời khỏi người Ôn Ngưng, thì thấy cô lấy từ trong túi cái ví để trả tiền, nhìn sơ qua thì thấy cái ví ấy đã rất rũ rồi, lấy từ trong túi ra một xấp các tờ tiền giấy đếm thật lâu, sau đó mới thanh toán rồi đem hai hộp quà quay về xe.


Trên gương mặt của cô gái nhỏ sau khi quay về đã có thêm một chút ý cười hiện lên rất rõ ràng.


Giang Thư không biết tại sao cô mới đi khỏi anh có vài phút, khi quay lại cô có thể vui vẻ như vậy, không hiểu vì lý do gì lại có chút khó chịu: "Mua cái gì vậy?"


"Mua quà gặp mặt để tặng cho ông, mấy hôm trước ở trên ti vi em nghe nói quán này bánh rất ngon nên mua một ít" Ôn Ngưng có giọng nói thật mềm mại nghe rất êm tai "Anh muốn ăn không? Nghe nói là rất ngon....."


Cô đeo bao tay vào, sau đó lấy một khối bánh ra đưa đến trước mặt Giang Thư, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng.


Cô nhóc này rõ ràng không có bao nhiêu tiền lại còn nhất quyết mua thêm một phần cho anh, nghĩ vậy Giang Thư không tự chủ được cong cong khóe môi, lại nghĩ đến mới vừa rồi cô cười ngọt ngào với một người đàn ông xa lạ khác, tức giận trong lòng một lần nữa nổi lên: "Không ăn".


Ôn Ngưng ngượng ngùng rút tay về mang theo sự khiếp sợ, cho đến tận lúc ăn cơm cô cũng không dám mở miệng nói một câu.


Đêm nay phải ngủ lại nhà tổ, bởi vì có ông nội nên đương nhiên anh và cô phải ngủ chung một phòng.


Vì ông cụ Giang giữ Giang Thư ở lại nói chuyện, nên Ôn Ngưng đành một mình trở về phòng rửa mặt, nghỉ ngơi trước.


Nhưng mà cách sử dụng công tắc trong phòng tắm của nhà tổ và ở Ngự Kiền Loan hoàn toàn khác nhau, cô vừa mới đưa tay ra thì nước nóng trên đỉnh đầu đột nhiên xả xuống, Giang Thư vừa mới bước đến cửa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai trong phòng tắm vọng ra.


Trong lòng anh chợt lo lắng, theo bản năng bước nhanh về phía phòng tắm, vừa mới vặn tay nắm cửa thì đập vào mắt hắn là Ôn Ngưng toàn thân ướt đẫm, chiếc váy trắng bị thấm ướt như ẩn như hiện, cô thì đang chật vật ôm lấy thân mình, trông rất đang yêu.


Giang Thư cả người trở nên khô nóng như lửa đốt, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, mới giả bộ rụt rè chỉ một đêm, bây giờ nhanh như vậy đã chịu không được để lộ ra cái đuôi cáo.


Khóe môi anh khẽ giật giật, mang theo một chút cười nhạo, biểu cảm trên mặt biến thành vẻ mặt cà lơ phất phơ của mấy tên du côn, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Ôn Ngưng. Anh chậm rãi từ từ tháo cà vạt của mình ra: "Giang phu nhân tắm rửa mà cửa cũng không thèm khóa lại là đang mời ta sao?"