Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 18

Editor: Nguyễn Nghi


Beta: Bin


------------------------


Đáy mắt Ôn Ngưng hiện lên một chút mất tự nhiên, ngón tay bất giác nắm dây an toàn, nhưng ngoài mặt lại cố làm ra vẻ không quan tâm.


"Không sao, đừng lo lắng cho tôi, anh cứ đi tiếp đi."


Chu Tự Hằng đã biết chuyện cô và Giang Thư ly hôn.


Anh quay đầu nhìn cô một chút, sau đó qua kính chiếu hậu lại nhìn người mặc áo gió màu đen cách xe không xa bên ngoài khu dân cư, thấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm xe của mình, đột nhiên bật cười.


Trong lòng cô gái nhỏ sợ rằng thật sự nghĩ là Giang Thư gọi cuộc điện này cho anh ta.


Ôn Ngưng đương nhiên không biết cũng không ngờ rằng người đàn ông bị cô tàn nhẫn đá một cú trong quán bar đêm qua sẽ theo cô đến tận đây, thậm chí ở ngoài cửa sổ chờ cả một đêm.


Chu Tự Hằng còn chưa kịp bắt máy, anh đã cúp điện thoại luôn rồi.


Ôn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cũng không hiểu bản thân vì sao lại căng thẳng.


 “Đừng căng thẳng.” Chu Tự Hằng thoải mái khởi động xe, cố ý làm dịu bầu không khí để cô thoải mái. “Ban đầu tôi dự tính sẽ nghe điện thoại, nói với chủ tịch Giang một chút về hướng đi của chúng ta, có lẽ chúng ta có thể xin anh ấy tài trợ.”


Nhà họ Giang làm ăn lớn, tùy tiện bỏ ra một số tiền liền có thể khiến cho một đoàn phim chết đi sống lại, muốn không thuận lợi cũng khó.


Chu Tự Hằng nói xong, lại vòng về việc chính: "Lát nữa tôi sẽ chở cô tới cửa trường quay, sẽ có nhân viên đi ra đón, cô đi theo cô ấy, ngày hôm nay mọi thứ sẽ có cô ấy sắp xếp, tôi sẽ không vào trong nữa."


Cũng đúng, Chu Tự Hằng là một đạo diễn nổi tiếng, mới ba mươi tuổi đã giành được nhiều giải thưởng, trong đoàn làm phim không ai không biết anh ta. Ôn Ngưng chỉ mới đến ngày đầu tiên, cô lại là lính nhảy dù nếu tỏ ra cao ngạo thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển sau này của cô trong giới.


Cô hiện giờ đang là con nợ của Giang Thư, nếu muốn mau chóng trả hết nợ thì cần phải liều mạng làm việc, mỗi ngày làm đến hai ba việc, ban ngày làm ở nhà hàng Tây, nghỉ trưa thì phát tờ rơi hoặc tạm thời thay người đứng trông quầy hàng, buổi tối các cửa hàng đóng cửa nên cô chỉ có thể đến những quán bar mở cửa suốt đêm để làm việc.


Cô gần như vừa mở mắt đã điên cuồng làm việc.


Mấy ngày trước, cô tình cờ gặp Chu Tự Hằng ăn cơm ở nhà hàng Tây, Chu Tự Hằng luôn cảm thấy với khí chất của cô mà làm phục vụ món ăn trong nhà hàng thật đáng tiếc, với lại trước đây có gặp mặt một lần nên anh có ý muốn giúp đỡ cô, vì vậy một lần nữa nói ra chuyện mời cô đóng phim.


Ôn Ngưng lúc trước đã từ chối, lúc đó cô cảm thấy mình chưa học diễn xuất không có khả năng làm được, hơn nữa lại sợ Giang Thư không thích, vì anh luôn hi vọng cô có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, không thích cô ra ngoài lộ mặt.


Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật nực cười, vì một người đàn ông, cô đã mài mòn đi khả năng mà cô đáng lẽ có thể có được, nhưng cuối cùng cô chẳng nhận được gì cả.


Sau này cô nghĩ đi nghĩ lại cũng hiểu, tình yêu là thứ không phải cưỡng ép là sẽ có thể có được, không yêu chính là không yêu.


Chu Tự Hằng dường như cũng hiểu được những lo lắng của cô: "Em chưa học diễn xuất thì cũng đừng lo lắng, em còn trẻ, nghiêm túc học tập thì sẽ đạt được kết quả tốt hơn, cái gì cũng cần phải có lần đầu."


Anh lấy điện thoại di động mở ra một đoạn ngắn giới thiệu về các nhân vật trong kịch bản, phóng to rồi đưa về phía cô: "Gần đây, một người bạn đang quay một bộ phim cung đình nhà Thanh kinh phí ít quy mô sản xuất cũng nhỏ, tình cờ có một nhân vật qua đường vẫn chưa chọn được người. Anh cảm thấy em khá phù hợp, nếu không ngại em có thể đi thử xem sao, coi như là một lần trải nghiệm.”


Việc này đối với một người chưa từng nhận được chút ấm áp nào từ thế giới, cô không thể không cảm thấy tò mò đồng thời có chút hưng phấn: “Thật sự chỉ là một nhân vật qua đường.”


Chu Tự Hằng miệng cười tủm tỉm, “Làm không được thì làm lại, có khả năng sẽ đạt được kết quả.”


"Nếu em đồng ý, tôi sẽ liên lạc với bạn, lần sau tôi sẽ đưa em đến trường quay, tiền lương sẽ trả theo ngày cho em."


Ôn Ngưng trợn tròn mắt: "Còn có lương sao?"


"Em nghĩ gì vậy? Đi làm từ thiện sao?" Chu Tự Hằng cười bất lực, lắc đầu.


Thời thế thay đổi, Giang Thư kia từ đầu đến cuối là một nhà tư bản độc tài, kết quả lại rơi vào tay của cô gái thiện lương này.


***


Chu Tự Hằng là người làm việc khá nguyên tắc, việc giới thiệu vai diễn cho Ôn Ngưng hoàn toàn không phải vì lợi ích cá nhân, giúp đỡ cô cơ bản chỉ là cảm thấy cô phù hợp với nhân vật, trước khi đến, anh đã tiêm cho cô một mũi dự phòng: “Lần này anh chỉ giới thiệu em thôi. Cũng không giải thích nhiều với những người còn lại, người trên phim trường có lẽ sẽ không chú ý giúp đỡ em nhiều lắm, em cần phải thích ứng và điều chỉnh tâm lý của mình."


Ngành công nghiệp giải trí là một nơi hỗn tạp, là một bể nhuộm khổng lồ, bên trong đều là những người lâu năm tồn tại vì danh lợi, ngoại trừ việc có hậu trường vững chắc nếu không cũng không có khả năng vừa bước chân vào ngành đã được hưởng đãi ngộ đặc biệt.


Rõ ràng, từ việc Ôn Ngưng kiên quyết ly hôn, Giang Thư có thể nhìn ra lựa chọn của cô.


Văn phòng Chủ tịch tại tập đoàn Giang thị.


Nhậm Thiên Cao đứng trước bàn làm việc cung kính báo cáo: "Cô Ôn sáng nay---"


Giang Thư vừa nghe đến cái tên này liền lười biếng ngước mắt lên nhìn hắn.


Nhậm Thiên Cao bình tĩnh liếm môi, lập tức chuyển lời: "Sáng nay, Chu đạo diễn đã đưa phu nhân đến thành phố điện ảnh mô phỏng thời Thanh tại phía tây thành phố để quay một bộ phim về triều đình nhà Thanh, vai diễn của phu nhân là một cung nữ, hôm nay là lần đầu tiên vào đoàn phim."


Giang Thư nhàn nhạt nói "Ừm": "Trước tiên, cậu đi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người trong đoàn phim."


Nhậm Thiên Cao: "Dạ vâng, Chủ tịch Giang, ngài có cuộc họp lúc mười giờ, đây là các tài liệu…"


Giang Thư cầm bút máy mạnh mẽ dùng sức đặt trên văn kiện kí tên, sau đó mở miệng nói: "Đẩy lùi toàn bộ lịch trình trong sáng nay, lát nữa, cùng tôi đi đến phim trường phía tây thành phố, đầu tư một chút vào tổ sản xuất của bọn họ.”


"Vâng ạ."


Hôm nay Ôn Ngưng đúng giờ đến phim trường, sau khi được người đón, cô còn chưa bắt đầu làm gì thì không hiểu vì sao lại đưa cho bữa sáng nóng hổi, ​​thay quần áo, trang điểm xong rồi ngồi ở một bên đợi một lèo 2 tiếng đồng hồ.


Chờ đợi chính là việc làm hao mòn đi ý chí của con người, một số diễn viên không kiên nhẫn được liền dùng điện thoại để đốt thời gian, nhưng đối với Ôn Ngưng, so với trước đây ở thôn nhỏ bị dì đánh mắng còn không được ăn cơm no nhưng cô vẫn phải làm việc nhà, thì đây thực sự rất giống với việc vừa được nghỉ ngơi lại được phát lương.


Vai diễn của cô tuy nhỏ nhưng theo kịch bản thì số lượng lời thoại lại rất nhiều.


Tuy rằng bị dì đối xử tệ bạc, cô cũng rất ít có cơ hội đọc sách, nhưng cô không phải đứa ngốc, ngược lại cô có khả năng ghi nhớ rất nhanh, trong lúc chờ đợi, cô đã dễ dàng học thuộc toàn bộ mấy trang lời thoại của mình.


"Tốt, qua, cảnh tiếp theo."


“Tốt lắm, lời nói có thể nói chậm hơn một chút, đúng vậy, chính là tốc độ này."


Trong nhiều cảnh quay liên tiếp, hầu như Ôn Ngưng không mắc lỗi nào, đôi khi đạo diễn chỉ hướng dẫn một chút cô liền làm được, phối hợp với các diễn viên khác cũng rất ăn ý, không khí cũng khá hòa hợp.


Đạo diễn là người dễ gần cũng không quan trọng tiểu tiết, buổi trưa kết thúc công việc đi ăn cơm, trước mặt Ôn Ngưng vừa gặm chân gà vừa hỏi: “Lần đầu tiên diễn xuất?"


Ôn Ngưng gật đầu.


"Được, rất thông minh, lần đầu tiên có thể không mắc sai lầm như thế này là rất tốt, ăn cơm đi."


Giữa giờ ăn trưa, một diễn viên nhỏ đóng vai cung nữ giống Ôn Ngưng chạy đến bên cạnh cô: "Cô thật là lợi hại, khi tôi mới đến đây liền bị mắng té tát như chó, từ bé đến lớn, đó là lần đầu tiên tôi bị người ta mắng như vậy đấy, diễn kiểu gì cũng không qua được.”


"Nói cho cô biết một bí mật, cái nhân vật này là bố tôi bỏ tiền ra mua cho tôi đấy, lúc trước tôi vốn là muốn mua nhân vật này của cô, đều là dùng tiền để mua thì chọn cái có lời thoại nhiều hơn chút có phải tốt không? Cơ mà sau đó tôi lại cảm thấy không ổn, lời thoại quá nhiều! Tôi căn bản chẳng thể nhớ hết được.”


Cô diễn viên nhỏ vừa nói vừa chọc chọc đồ ăn trong hộp cơm, vẻ mặt đầy xúc động: "Trời ơi, từ khi vào đoàn đến giờ tôi còn chưa từng được ăn bữa cơm nào thịnh soạn như thế này. Quả nhiên kim chủ ba ba đến rải tiền, đãi ngộ đúng là không giống với người thường mà, cách đây vài ngày, làm sao có thể nhìn thấy sườn bò, sò điệp phô mai đút lò trong hộp cơm của đoàn làm phim tội nghiệp nhỏ bé của chúng ta được cơ chứ, bây giờ tôi tuyên bố, Chủ tịch Giang đã chính thức thay thế tất cả các tiểu thịt tươi trong lòng tôi. Đệ nhất nam thần! Không bao giờ phản bội!"


Ôn Ngưng giật mình, chiếc đũa trong tay tạo một dấu trong hộp cơm: "Chủ tịch Giang?"


"A, cô không biết sao. Tôi nghe nói sáng nay Chủ tịch Giang đến đã đầu tư rất nhiều tiền vào đoàn làm phim của chúng ta, nhưng mà đó không phải là vấn đề đối với sự giàu có của anh ấy. Kìa, trên tầng hai, cô nhìn đi." Cô diễn viên hất cằm lên, "Sáng nay, Chủ tịch Giang tự mình đến đây xem chúng ta quay vài cảnh, nhưng chắc cô không để ý đến, lúc ấy vừa đúng khi cô bắt đầu nói lời thoại trong cảnh quay.”


Ôn Ngưng vô thức nhìn theo hướng cô chỉ, lập tức nhìn thấy Giang Thư đang đứng bên lan can của tầng hai, xung quanh là một nhóm nhà sản xuất và đạo diễn, nhưng ánh mắt lại lười biếng nhìn xuống lầu, giống như còn cố ý mà.... nhìn về phía cô.


Ôn Ngưng lập tức thu hồi ánh mắt, vội tập trung ăn cơm, cô diễn viên nhỏ tự quen dùng đũa gắp đồ ăn trong hộp cô (Ôn Ngưng) ăn ngon lành: "Ngưng Ngưng, cô thật may mắn. Trong hộp của có nhiều đồ ăn ngon mà tôi không có, tôi cứ nghĩ rằng hộp của tôi đã đủ nhiều rồi…"


***


Giang Thư ở trên tầng yên lặng nhìn Ôn Ngưng ăn xong sau đó liền rời đi.


Buổi tối, một người anh em của anh tổ chức hôn lễ ở thành phố kế bên, lúc Nhậm Thiên Cao đưa anh đến khách sạn cũng đã gần tối.


Đám cưới được tổ chức theo phong cách phương Tây, Giang Thư thong thả đến muộn nhưng dù đi đến đâu, anh cũng dễ dàng lấn át chủ nhà mà trở thành tâm điểm chú ý của cả bữa tiệc.


Nhưng là anh em cùng nhau lớn lên, đối với loại chuyện này đã quen từ lâu.


Đôi vợ chồng mới cưới đang nâng ly chúc mừng tại bàn tiệc, nhiều người lịch sự khen ngợi vẻ đẹp của cô dâu.


Khi Giang Thư đến bàn ngồi, cuộc trò chuyện xoay chuyển, luôn vây quanh anh.


Dù sao lúc trước trò cười trong hôn lễ của anh đã làm cho mọi người kinh ngạc, khoảnh khắc gió thổi khăn trùm đầu của Ôn Ngưng, cũng chính là một mỹ nhân chân chính làm cho người ta cảm thất kinh tâm động phách.


Có người dường như đã uống quá chén, mở đầu chủ để mà hỏi: "Chủ tịch Giang, sao anh không đưa vợ đi chơi cùng? Đám cưới mà, ai đã lập gia đình đều là đi có đôi có cặp cả."


Những người khác đang tỉnh táo xung quanh đều nín thở, ai cũng biết tính tình kiêu ngạo của Giang Thư, ngay cả trong đám cưới của chính mình cũng chưa từng thành đôi. Tất nhiên là không coi trọng cũng không vừa lòng cô gái kia, bình thường cũng không ai dám đem chuyện này ra bàn tán.


Nhưng không ngờ người đàn ông lạnh lùng kia lại đột nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười còn có chút lãnh đạm bất lực: “Ngưng Ngưng ở nhà, mấy hôm trước tôi làm cho cô ấy không vui, cùng  cãi nhau một trận, còn chưa dỗ dành được, hôm nay cũng không muốn ra ngoài với tôi, nên lần sau tôi sẽ mang cô ấy theo để gặp mọi người."


Ôi, gọi bằng nhũ danh thân mật như vậy, một chút cũng không giống với tin đồn là vợ chồng không hòa hợp.


Mọi người vừa nghe vừa nhìn thấy nụ cười có chút cưng chiều của anh, họ đều thở phào nhẹ nhõm, có người nói đùa: "Còn có người dám cũng chủ tịch Giang chúng ta cãi nhau sao, coi như tôi sống lâu, chuyện gì cũng đều có thể nhìn được nhìn thấy.”


Hạ Trình là người biết rõ mọi chuyện đứng ở một bên không khỏi thở dài trong lòng, chị dâu không hổ là chị dâu, hôn nhân đã kết thúc, người cũng đã bỏ đi rồi, anh Thư còn trăm phương ngàn kế ở bên ngoài bảo vệ mặt mũi cho cô.


Trước đây chưa có ai nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của Giang Thư, đều nói người đi trà lạnh, nhưng bây giờ thái độ của anh Thư lại là người đi rồi, trà cũng phải đem hâm nóng lại cho cô.


Hoàng hậu thì vẫn mãi là hoàng hậu.


***


Buổi tối, Giang Thư trở về thành phố Hàn thì thời gian còn khá sớm, đáng lẽ mọi người cùng nhau đi uống rượu, đánh bài, vui chơi nhưng anh lại đứng dậy rời đi, nhiều người liều mình trêu chọc: "Đừng giữ chủ tịch Giang, người ta phải về chăm sóc, đưa tiền cho vợ.”


Giang Thư cười nhẹ, anh thật sự hy vọng mình có vợ để anh chăm sóc, có người để anh đưa tiền cho cầm.


Xe vừa dừng trước Ngự Kiền Loan, anh nhanh chóng bước lên lầu, lục lọi trong phòng cất quần áo hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được cái hộp nhỏ đựng chiếc váy cưới của Ôn Ngưng đã mặc ngày kết hôn với anh.


Chiếc váy cưới tuyệt đẹp này được cho là minh chứng của hạnh phúc giữa những cặp tình nhân nhưng cuối cùng nó lại chỉ chứng kiến ​​sự hoang đường và là một trò cười.


Anh lười biếng ngồi dưới đất, ôm váy cưới lên ngửi, lại thấy nhớ cô da diết, xuống lầu đi ra cửa theo thói quen mà lên mái nhà của Ôn Ngưng ngồi hút thuốc.


Ban đêm khi cô gái nhỏ trở về, thấy hành lang tối đen đã được ánh sáng bao phủ, cô không cần phải lo lắng về việc không thể nhìn rõ khi leo lên cầu thang, cũng không sợ bóng tối nữa.


Giang Thư đứng trước cửa sổ, nhìn cô vào cửa liền bật đèn, đặt túi xuống đun nước nấu mì gói.


Đây có lẽ là bữa tối của cô, cô ăn rất tiết kiệm, bẻ một gói mì ăn liền chia ra làm hai.


Trong một môi trường khiêm tốn và ăn một bữa tối không đủ no, nhưng cô gái vẫn như trước đây không có gì bất mãn và oán giận, cô ấy vẫn luôn mỉm cười.


Trên thực tế, cô ấy luôn dễ dàng hài lòng, nhưng anh lại có thể khiến một cô gái dễ thỏa mãn như vậy thất vọng bỏ đi.


Cô gái nhỏ đã ăn xong, sau khi dọn dẹp gọn gàng, cô ngồi trên giường ôm lấy quyển sách đọc.


Giang Thư yên lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng nhịn xuống không quấy rầy cô, chỉ gọi điện thoại đến khách sạn gần đó đặt một bữa tối, sau đó yêu cầu chủ nhà sống ở tầng dưới đem đồ lên lầu cho cô.


***


Buổi tối trở lại Ngự Kiền Loan, Giang Mông Mông đang ở trong phòng khách cầm điện thoại di động nói chuyện với ai đó.



Giang Thư vốn dĩ không quan tâm cô đang làm gì, nhưng sau khi tình cờ nghe được vài câu, giọng ấm áp bên kia cực kì giống với Ôn Ngưng.


"Nói chuyện với ai đấy?"


Giang Mông Mông giật mình, giọng nói mới thu được nửa chừng đã phát ra: "Anh ơi, anh làm em sợ!"


"Anh hỏi em trả lời."


Giang Mông Mông thành thật thú nhận: "Là Ngưng Ngưng, hôm nay cô ấy đã nhận được tiền lương, rốt cuộc cũng mua được một chiếc điện thoại di động để sử dụng. Em còn dạy cô ấy sử dụng Wechat."


Giang Thư nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh.


Giang Mông Mông có chút đắc ý liền lên mặt: "Anh à, Ngưng Ngưng không thêm WeChat của anh sao?"


Giang Thư: "......"


Giang Mông Mông: "Ôi, đừng nổi giận ..."


Giang Thư: "Đem cho số của anh cho cô, em đã nói là bạn bè nên cần thêm vào.”


Giang Mông Mông lập tức mở số Wechat đưa anh: "Thật không tốt nha..."